Trong khoảng độ tuổi tâm lý dễ bị ảnh hưởng nhất không biết anh ta đã phải trải qua những gì. Tô Doãn Đình thật không dám nghĩ tới.
Mỗi người đều có cho mình một câu chuyện riêng, không ai giống ai. Ngay cả cô cũng vậy, chỉ là đôi lúc chúng ta nên giấu kín nó, sợ rằng lộ ra rồi chính là tìm chỗ chôn thân.
Nhưng mà việc lúc đi học tâm thần của anh ta lại ổn định thì Tô Doãn Đình cảm thấy rất lạ, là có cái gì đó tác động vào sao?
Cô nhìn từng con chữ trên sổ bệnh án của Tề Hiên, dù sao tên bác sĩ không làm được trò trống kia đã nhờ rồi thì cô cũng nên giúp thôi. Xem như là tích đức cho bản thân cũng được. Mong sao có thể cho cô sống thọ đến cuối đời.
Tô Doãn Đình vỗ mạnh vào vai anh ta. "Thôi được rồi! Tôi làm."
Bác sĩ kia vui mừng ra mặt, anh ta quệt mồ hôi trên mặt. "Ầy! Sức lực của cô Tô tối thế cơ mà. Chúc may mắn, tên đó điên khùng lắm, tôi chịu hết nổi rồi."
Tô Doãn Đình không thèm để ý đến anh ta, cô tiến về phía đang rất hỗn loạn kia, các bác sĩ cùng y tá đã ghì được Tề Hiên lại đưa vào phòng bệnh. Tô Doãn Đình cũng đi theo sau họ vào trong.
Trong lúc đợi mấy bác sĩ cùng y tá ra ngoài hết, cô lấy một ống kim tiêm, rút thuốc rồi đi đến cạnh giường bệnh của Tề Hiên, Tô Doãn Đình ngồi xuống giường nhìn chằm chằm anh. Đẹp trai vậy mà tâm thần lại không bình thường, tiếc thật. Cô thầm nghĩ.
Tề Hiên nằm im lặng quay mặt sang chỗ khác, Tô Doãn Đình thở dài ghì chặt tay anh xuống, tiêm vào. Tề Hiên một lúc sau dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.
Cũng từ lần đó Tô Doãn Đình thay bác sĩ kia làm bác sĩ điều trị chính cho anh. Ngày nào cũng phải chịu đựng cái tính cách quái gở của Tề Hiên khiến đầu cô như muốn nổ tung, lúc nào cô cũng tự dặn lòng là tên đó có bệnh, không nên để tâm. Nhưng mà... không để tâm thì không được, càng ngày chuyện anh ta làm ra càng quá đáng. Đáng ra ngay từ đầu cô không nên nhận công việc này mới phải.
Có lần Tề Hiên về nhà với bộ dạng khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ, toàn thân dính đầy máu, mặt thì bầm tím nghiêm trọng. Tô Doãn Đình thừa biết anh vừa đánh nhau về, chỉ là không biết đối phương có bị anh đánh chết hay chưa.
Ngay cả chuyện con trai ra ngoài gây gỗ, đánh người Tề Chung cũng không hề quan tâm. Bình thường trước mặt thì lúc nào cũng tỏ ra thân thiết, ai nhìn vào còn tưởng gia đình này hoà thuận lắm. Chỉ có Tô Doãn Đình hiểu rõ, nhưng ăn ở trong nhà của người khách thì ít ra nên giữ mồm giữ miệng cẩn thận thì hơn.
...
"Này! Bao giờ thì tôi có thể xuất viện?" Tề Hiên túm lấy vạt áo của Tô Doãn Đình.
Cô rót nước vào cốc đưa cho Tề Hiên, sau đó tách thuốc ra khỏi vỏ đưa cho anh. "Anh muốn về rồi? Bệnh nặng như vậy tốt nhất nên ở lại đây điều trị thêm một thời gian đi."
"...Tôi còn có việc."
"Ừm... Vậy việc chữa trị phải thế nào? Không lẽ anh muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng đó của mình mỗi lúc lên cơn à?"
"Không..." Tề Hiên cúi gằm mặt, bỗng nhiên anh chộp lấy tay Tô Doãn Đình. "Hay là cô đến làm bác sĩ điều trị riêng cho tôi đi."
Cô nheo mắt nhìn anh. "Làm cho anh thì tôi được gì?"
Cái gì cũng phải có cái giá của nó, đương nhiên làm bác sĩ riêng cho anh ta sẽ được rất nhiều, rất nhiều tiền, có điều... Cuộc sống của cô có chút không tốt, chắc là vấn đề tiền nong anh ta cũng tự hiểu được.
Tề Hiên thấy vẻ mặt của Tô Doãn Đình thì cũng hiểu rõ, đúng là loại người này ở đâu cũng có thể gặp được.
"Tiền sẽ được gấp ba. Thế nào?"
"Ồ! Cảm ơn Tề tiên sinh đã chiếu cố. Công việc này tôi nhận."
Đúng là món này quá hời, làm sao cô có thể từ chối được, nhiều tiền như anh ta để lâu trong nhà thì cũng mốc meo cả thôi. Chi bằng lấy cái cớ làm bác sĩ điều trị này vơ vét chút đỉnh còn được. Nói như vậy cũng không đúng, tiền đó cứ coi như là tiền bồi thường tinh thần cũng được.
Tề Hiên thấy người phụ nữ trước mặt mặt mày tươi cười thì không khỏi khinh thường. Cứ coi như là bố thí cho cô ta đi.
Từ đó đến nay tiền của Tề Hiên vơi đi cũng không ít, đương nhiên bệnh của anh cũng đã khá lên rất nhiều.
...
Tô Doãn Đình nhìn cốc cà phê đặt trên bàn đã được uống quá nửa, có lẽ cô chỉ cần làm công việc này một thời gian ngắn nữa thôi. Bây giờ tinh thần Tề Hiên đã ổn định nhiều rồi, thời gian của cô cũng sẽ được thoải mái hơn. Không cần suốt ngày phải cằn nhằn, lo lắng cho người có bệnh là anh ta nữa.
Một lúc sau, Tề Hiên về đến nhà. Thấy Tô Doãn Đình ngồi trong vườn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ. Trễ vậy rồi mà vẫn chưa ngủ?
Cô ngước mắt lên nhìn anh sau đó cầm cốc cà phê đứng dậy đi vào trong nhà.
Tề Hiên cũng không để tâm, rút chìa khóa xe rồi cũng đi vào trong.