Dắt Sói Lên Giường

Chương 26: Chúng Ta... Hẹn Hò Đi!




Những ngày sau đó, Thẩm Quân vùi đầu vào công việc, lúc nào cũng làm đến tận đêm khuya mới về nhà. Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy có phải Thẩm Minh Hạo đã bóc lột sức người quá đáng rồi không.

Kết quả ông chỉ nhìn cô bĩu môi. "Ta không có, là nó tự muốn làm."

Thẩm Thiên Nhạc: "Nhưng mà cũng đâu thể làm nhiều như vậy được."

Thẩm Minh Hạo: "Không sao, người trẻ mà. Còn khỏe lắm."

Thẩm Thiên Nhạc: "Nhưng..."

Thẩm Minh Hạo: "Nhưng gì mà lắm thế? Không chết được đâu!"

Thẩm Thiên Nhạc cứng họng, nói gì cũng sẽ bị ông bật lại. Tối nhất là cô nên im lặng thì hơn.

Thẩm Quân từ nãy đến giờ vẫn ngồi một bên vừa dùng bữa vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy Thẩm Thiên Nhạc lo cho mình thì miệng cứ cong lên cười không ngậm lại được.

Thẩm Thiên Nhạc thấy vậy lại càng khó chịu. "Vui lắm à?"

"Ừm... Vui lắm."

"..."

"Thôi được rồi ăn sáng nhanh lên, mấy đứa lề mề quá." Ông cầm tách cà phê nhỏ nhấp một ngụm, mắt vẫn dán chặt vào tờ báo trên tay. Thẩm Thiên Nhạc không thể hiểu nổi tại sao ngày nào Thẩm Minh Hạo cũng đọc cùng một loại báo. Báo có liên quan đến cảnh sát...

Thẩm Thiên Nhạc thở dài liếc Thẩm Quân một cái. Anh vẫn rất thản nhiên dùng bữa, còn cười rất vui vẻ với cô.

Đúng là điên thật rồi, sao mày phải lo làm gì chứ? Nội tâm Thẩm Thiên Nhạc gào thét, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó chết quách đi cho xong.

Một tuần làm việc mệt mỏi với Thẩm Thiên Nhạc trôi qua như rùa bò, từ ngày Thẩm Quân bắt đầu làm việc chính thức tại Thẩm Thị, được Thẩm Minh Hạo một bước cho lên làm phó giám đốc cũng chẳng ai nói lời nào. Còn Thẩm Thiên Nhạc cũng bị lôi cổ đến làm thư ký cho Thẩm Minh Hạo.

Cô cũng chỉ biết than thở. "Ngài Thẩm à! Ngài đã có thư ký Cao rồi, con không làm được gì hết. Vướng tay vướng chân lắm."



Thẩm Minh Hạo mắt từ hồ sơ trên tay dời lên nhìn cô. "Vậy làm thư ký cho Tiểu Quân đi."

Thẩm Thiên Nhạc: "...Sao ạ?" Làm thư ký làm gì?

"Nó được làm chính thức rồi, bên cạnh cũng cần một thư ký giải quyết công việc giúp. Như vậy sẻ ổn thỏa hơn."

"Khoan đã! Tại sao con không được đi làm chính thức? Còn cậu ta lại được."

"... Nhìn thành quả học tập của con ta cũng không biết nên tìm vị trí gì phù hợp cho con để làm trong Thẩm thị nữa."

"..."

Thành quả học tập, thành quả học tập, thành quả học tập... Bốn chữ này chạy ngang qua đầu Thẩm Thiên Nhạc. Tự nhiên cô lại thấy hối hận vì không chịu học hành đàng hoàng, lúc nào cũng đẩy bài tập cho Tề Hiên làm giúp.

Cũng vì một thời nổi loạn đó nên bây giờ nhìn mặt anh cũng cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn thẳng. Mặc dù đã có bằng tốt nghiệp đại học kinh doanh nhưng dù sao Thẩm Thiên Nhạc vẫn chưa được thực hành lần nào, tất cả đều dựa trên lý thuyết.

Có điều nếu bây giờ muốn làm chính thức thì cô cũng phải giống Thẩm Quân lúc mới vào Thẩm thị, bị dồn cho một đống giấy tờ làm đến tối mặt tối mũi. Cái này thì cũng chỉ biết trách Thẩm Minh Hạo quá công tư phân minh, không biết thiên vị người nhà.

Nhưng cái hối hận là bây giờ làm thư ký cho tên đó thì có khác gì chui vào hang sói đâu chứ. Hơn hết Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy những ngày tháng có thể lên mặt dạy đời Thẩm Quân sẽ không còn nữa.

Cô nhắm mắt, ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Thẩm Minh Hạo, nội tâm khóc không thành tiếng.

"Lát ta còn có việc, trưa nay đói thì tìm Tiểu Quân ăn cơm đi." Thẩm Minh Hạo nhìn đồng hồ đứng dậy.

"Dạ..."

Gần mười một rưỡi trưa, Thẩm Thiên Nhạc đến phòng làm việc của Thẩm Quân. Phòng này được bài trí rất đơn giản, một bàn làm việc đặt cạnh của sổ kính có thể nhìn hoàn toàn ra bên ngoài, bên cạnh là bộ bàn ghế sofa nhỏ màu đen tuyền.

Thẩm Quân thấy cô đến thì cười rất vui vẻ, Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy hình như dạo gần đây anh cười nhiều quá thì phải.



"Ba kêu tôi qua đây đợi cậu, làm xong rồi mình cùng đi ăn cơm." Thẩm Thiên Nhạc rất tự nhiên đến cạnh bàn làm việc của anh ngồi xuống ghế sofa.

"Ừm... Xong rồi. Chị qua đây một chút!" Thẩm Quân vẫn ngồi trên ghế, mắt nhìn hồ sơ đặt trên bàn, tay thì vẫy gọi Thẩm Thiên Nhạc.

Thẩm Thiên Nhạc ngơ ngác đứng dậy, theo lời anh nói đi qua chỗ anh. Kết quả vừa đến gần liền bị Thẩm Quân kéo ngồi xuống đùi. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, vùi đầu vào hõm vai cô.

Thẩm Thiên Nhạc theo phản xạ định đẩy anh ra nhưng đẩy mãi không được nên cô đành thôi, ngồi như vậy được một lúc không ai nói tiếng nào. Thẩm Thiên Nhạc chợt nhận ra gì đó, cô quay phắt đầu về phía cửa, phát hiện lúc nãy vào mình không có khóa.

"Này, này, này, cửa không khóa."

Thẩm Quân ngước lên nhìn cửa, sau đó vòng tay ôm siết Thẩm Thiên Nhạc mạnh hơn. "Không có sự cho phép của tôi ai dám vào."

Gì vậy? Mới làm phó giám đốc chưa được bao lâu mà cậu ta bị nhiễm bệnh tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình rồi à. Nói năng bá đạo vậy sao.

"Nhưng mà lỡ có ai vào thì sao?"

"Chị bỏ lời tôi nói ngoài tai đấy à? Đã nói là không có sự cho phép của tôi thì không ai dám vào. Hiểu chưa?" Anh đưa tay nhéo mũi cô.

Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy mình bị xoay mòng mòng, nhất thời cử chỉ quá mức thân mật này làm cô không nghĩ được gì.

Ngồi lên người Thẩm Quân thế này Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy rất lạ, nhất là hình như có thứ gì đó ở dưới cộm lên à...?

Đột nhiên anh nói gì đó rất nhỏ. Thẩm Thiên Nhạc không nghe rõ nên hỏi lại anh. "Cậu vừa nói gì vậy?"

"Không nghe được à?"

"Nói nhỏ như vậy tất nhiên là không nghe được rồi."

Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy vai mình chùng xuống thêm, Thẩm Quân chôn mặt vào trong hõm vai cô. Lần này lời anh nói cô nghe thấy rất rõ ràng.

"Chúng ta... Hẹn hò đi. Có được không?"