Đâu Cần Em Nói Tiếng Cảm Ơn

Chương 14: Chờ em về




Bên này Tuấn Lâm đem công việc của mấy tháng, giải quyết trong một tuần. Đạo diễn thừa thắng xông lên, tiếp tục dựng seri phim dựa trên kịch bản chuyển thể tiểu thuyết của Tuấn Lâm. Dự án lần này anh xuất hiện khiến ông mừng rớt nước mắt, hợp tác cùng nhà văn xuất sắc như anh chắc chắn sự thành công của tác phẩm được củng cố vững vàng. Tuy nhiên, Tuấn Lâm khiến đoàn làm phim khá áp lực, khi các khâu từ kịch bản, dựng cảnh, phục trang, hóa trang.. anh đều tham gia góp ý kiến. May mà anh chỉ xuất hiện ở đây một tuần, chứ mấy tháng trời cứ giám sát thế này thì cả đoàn rén ngang. Trợ lý Trịnh Vỹ đi theo anh đến bở hơi tai, không thể không phàn nàn:

"Sếp Lâm, sao anh làm việc tốc độ thế, phim còn quay dài dài mà."

"Trịnh Vỹ, cậu muốn ở lại đây thì tùy, tôi thì không. Sau đợt này cậu nhớ để ý kỹ lưỡng cho tôi, nếu không cùng họ hoàn thành tác phẩm thì nhất định không có hợp tác lần sau."

"Hic, sếp ơi là sếp, em vẫn biết việc của em mà. Sếp thì cứ vội như cháy nhà, không cho người ta thở. Ở nhà có vợ trẻ, con thơ chờ anh à? Anh xem, thiên nhiên tươi đẹp thế này chưa buổi nào anh cho em thư giãn, cứ bắt hùng hục như trâu suốt cả tuần, chẳng đi được đâu, chẳng mua được gì?"

"Cậu còn có thời gian nghĩ đến nghỉ ngơi mua sắm cơ mà, đâu có vất vả gì."

"Sếp Lâm, ở đây có nhiều đặc sản nổi tiếng, trước lúc ra sân bay anh để em đi mua ít mang về làm quà cho mọi người ở nhà và anh em công ty nữa."

"Tùy cậu, nhanh không lỡ chuyến thì cậu coi chừng với tôi."

"Yes, Sir."



Trịnh Vỹ nhanh nhảu trả lời rồi chạy biến. Ăn trưa cùng cả đoàn xong, Tuấn Lâm, Trịnh Vỹ thu xếp để bay về. Như đã định, hai người đi mua quà mang về thành phố H. Tuấn Lâm thực sự không biết mua gì, cái gì Trịnh Vỹ giới thiệu thì anh lấy. Có trà, thạch hoa quả và rượu dừa. Vốn định không mua rượu nhưng cái tên Trịnh Vỹ nhất định nói phải mua, vùng này có rượu dừa là đỉnh nhất, không mua sẽ hối hận. Tuấn Lâm nhặt bừa mấy bầu rượu được ủ nguyên trong trái dừa, sờ tay vào còn mát lạnh. Đóng gói quà và hành lý xong xuôi, hai người đàn ông mang tâm trạng thoải mái chờ đón chuyến bay hơn hai tiếng để về nhà.

Không hiểu sao, chuyến đi lần này Tuấn Lâm có chút thấp thỏm, hơi sốt ruột trong lòng. Anh chỉ muốn về tới nhà thật nhanh. Lúc Tuấn Lâm có mặt ở nhà cũng đã hơn 5 giờ chiều. Anh chợt nghĩ Vy Vy liệu có cảm giác gì khi không có anh ở nhà, liệu cô có mong chờ anh trở về.

Cô Tâm vẫn đang tỉa cành, chăm sóc hoa, chào cô xong anh đi thẳng vào nhà. Ngó phòng khách, các phòng rồi phòng ăn, quanh vườn cũng không thấy Vy Vy. Bác Hậu thì không có anh ở nhà để nấu cơm nên chắc cũng về, nhà bếp lạnh tanh. Không kịp cất va ly vào phòng anh quay trở ra tìm cô Tâm:

"Cô ơi sao trong nhà không có ai?"

"Bác Hậu mở cửa cho cô rồi về trước rồi, Vy Vy không phải vẫn trong nhà sao, cô mải việc không để ý."

Tuấn Lâm lại phi vào nhà lần nữa. Anh gọi Vy Vy không có tiếng cô đáp lời. Lo lắng có gì không ổn, anh lao nhanh lên tầng 2. Cửa phòng cô không khóa, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng nhưng người thì không thấy đâu. Tuấn Lâm suy nghĩ rồi mở máy điện cho mẹ.

"Mẹ, Vy Vy đi đâu mẹ có biết không ạ?"

Trong câu hỏi không che giấu được sự lo lắng và hối thúc đáp án từ mẹ. Trái ngược với tâm trạng đó của anh, bà lại rất bình thản:

"Con làm gì mà sốt sắng thế, đi công tác về chưa hỏi thăm ba mẹ, đã hỏi Vy Vy."

"Mẹ, mẹ mau nói đi ạ."

"Sao con không tự hỏi con bé, đừng nói với mẹ con không có số điện thoại. Con ơi là con, đến bao giờ mới khá lên được. Vy Vy nó ở đấy mấy tháng trời mà con không có số thì mẹ chịu rồi."



Tuấn Lâm không chờ được nghe mẹ anh ca thán, anh lại giục giã:

"Mẹ, mẹ nói con nghe rồi mẹ gửi số cô ấy cho con."

"Sáng Vy Vy đưa Mập qua đây nhờ mẹ trông hộ một ngày, con bé về nhà đi ăn cưới, chập tối là sẽ về tới đây thôi. Gớm con trai tôi chưa gì đã loạn hết lên, con mau qua đây đón Mập về đi. Cái mặt nó cau có, khó ở chẳng khác gì con."

Như gỡ được tảng đá trong lòng, Tuấn Lâm lấy lại tinh thần. Anh chọn lựa trong thùng đồ mang về mấy món làm quà cho ba mẹ, không quên mang rượu dừa cho ba. Anh đặt hai quả to để trong ngăn mát tủ lạnh, có dịp nếm thử cho biết xem có đúng như lời Trịnh Vỹ quảng cáo.

Sang nhà mẹ anh đón Mập về, ba mẹ nhất định giữ anh lại ăn tối. Tuấn Lâm ăn rất nhanh, anh mới đi một hành trình dài muốn về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi. Mẹ anh không thèm giữ, bà đinh ninh con trai bà đang nghĩ một đằng nói một nẻo, tốt nhất cho anh mau về chứ giữ thì anh lại nhấp nhổm không yên (Đâu có gì qua được mắt mẹ).

Tuấn Lâm về nhà vẫn chưa thấy thân ảnh quen thuộc của Vy Vy. Anh thả Mập trong phòng rồi đi tắm. Lần đầu tiên, Tuấn Lâm thấy hồi hộp xen lẫn lo lắng đến vậy. Vy Vy chưa xuất hiện ở đây, không thấy cô khiến anh cảm giác chưa an tâm chút nào. Tắm xong chẳng đợi tóc khô, anh lau người rồi mặc vội quần áo. Tuấn Lâm đi đi lại lại mấy vòng, đắn đo có nên gọi cho Vy Vy hay không? Cô không biết anh về tối nay, nếu gọi thì đường đột quá. Anh cũng muốn xem nếu cô về mà thấy anh ở nhà sẽ phản ứng ra sao? Đang nghĩ nên làm gì thì nghe tiếng cổng mở, Tuấn Lâm biết Vy Vy về, bối rối không biết lựa chọn tư thế nào để đón. Loay hoay giây lát thì anh ngồi xuống sô pha, giả vờ không biết cô về.

Vy Vy mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ đô, vẫn từ bữa tiệc trưa nay từ nhà cô em họ. Cha cô là cô nhi, mẹ là con độc, họ hàng bên mẹ cũng không nhiều nên em họ cưới cô nhất định phải về dự. Cũng đúng dịp để về nhà, tiện cô lấy đồ mang đi luôn. Lần này về cô lấy thêm cơ man quần áo, váy vóc. Mấy tháng nay vì tiết kiệm chi phí cô cô gắng không mua sắm gì, dù sao quần áo ở nhà cũng không có thiếu. Vy Vy kéo theo va ly hồng to tướng vào nhà. Chờ đón cô là người đàn ông mấy nay không gặp, đang ung dung ngồi lướt điện thoại trên sô pha. Thấy cô về thì bình thản như không. Vy Vy kéo valy đứng trong phòng khách đối diện Tuấn Lâm, giọng có chút khách khí "Anh Lâm, anh đã đi công tác về rồi à?".

Tuấn Lâm cũng buông câu nhẹ hều:

"Ừ, cô về muộn thế, đã ăn gì chưa?"

"Tôi ăn rồi, anh nghỉ ngơi tôi lên phòng đây."



Nói rồi bỏ mặc Tuấn Lâm ngồi đó, Vy Vy kéo va ly lên tầng. Tuấn Lâm nhìn cô không đành lòng. Anh đi theo, giành lấy va ly nặng trịch nhấc lên cầu thang.

"Vy Vy cô nhốt con heo trong đây à?"

"Chắc hơn hai mươi cân chứ mấy, tôi tha lôi suốt từ nhà không sao, anh nên tập thêm tạ đi."

"Tôi vẫn tập đều mà, không hiểu cô tống bao nhiêu thứ trong này."

Tuấn Lâm giúp Vy Vy mang valy tới cửa phòng. Vy Vy bặm môi nén cười:

"Anh Lâm, cảm ơn anh nhé, tôi không định nói, nhưng anh cài lại cúc áo đi."

Tuấn Lâm nghe vậy lập tức nhìn xuống thì ối dời ơi, trong lúc vội vàng cúc áo pijama bị anh cài xiên xẹo cả. Chẳng có lỗ nẻ nào mà chui, anh chẳng nói chẳng rằng lao như bay xuống tầng.

Đóng cửa phòng, anh giật tung cái áo, cởi trần lao lên giường úp mặt vào gối. Xấu hổ quá đi mất, ba mươi mấy năm cuộc đời của anh chưa lúc nào ngớ ngẩn như đứng trước mặt Vy Vy. Nhìn cô nén cười mà tức khí. Nhưng không thể không nhìn ra, hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ trông khá xinh, bộ váy hoa nhí đỏ đô nữ tính tôn lên vòng eo nhỏ duyên dáng, nếu không vì chuyện cái áo anh còn muốn nhìn cô thêm lúc nữa.