Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 46: 46: Ăn Miếng Trả Miếng




Vài tháng trôi qua, cuộc sống và học hành đi vào nề nếp.



Mộc Tịnh Kỳ ngoài đến trường vẫn đi làm thêm ở cửa hàng cây kiểng, Khưu Dĩnh Ninh ngoài đi học còn thường xuyên đến phòng thí nghiệm làm dự án cùng giáo sư.



Tuy hiện tại cả hai đều bước vào giai đoạn bận rộn nhưng mỗi buổi tối, Khưu Dĩnh Ninh vẫn đến đón Mộc Tịnh Kỳ tan làm, về đến nhà đã có bàn ăn nóng chờ sẵn.



Quay qua quay lại đã đến kỳ nghỉ hè, hôm ngày học cuối, Khưu Dĩnh Ninh có hẹn ăn liên hoan cùng lớp, Mộc Tịnh Kỳ cũng có hẹn đi liên hoan nên không ăn cơm nhà.



Lớp Mộc Tịnh Kỳ hẹn ở quán ăn, sau đó mới quyết định sẽ đi đâu chơi tiếp.



Cả góc quán ồn ào náo nhiệt, Diêu Diêu là một trong những sinh viên năng động, để giữ lửa bữa tiệc đương nhiên không thể thiếu cô nàng.



Giữa lúc mọi người đang ăn uống nói chuyện, Mộc Tịnh Kỳ nhận được tin nhắn của Khưu Dĩnh Ninh: [Chuyển cho anh hai trăm đi.]

Diêu Diêu đang ngồi nghỉ ngơi lấy sức sau khi chơi đùa, liếc thấy tin nhắn của Khưu Dĩnh Ninh, rồi lại thấy Mộc Tịnh Kỳ chuyển tiền cho anh, cô nàng dù không hài lòng vẫn thấp giọng phàn nàn tránh người khác nghe được.



“Kỳ Kỳ, cậu không cảm thấy bản thân bị lợi dụng sao? Từ lúc cậu ta chuyển đến đây, mình thấy cậu ta thường xuyên xin tiền cậu.”

Mộc Tịnh Kỳ mỉm cười, nhỏ giọng đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy vừa phải đóng tiền nhà còn đi chợ, đôi khi phải thiếu tiền tiêu vặt.





Vả lại mỗi lần anh ấy bảo mình chuyển cũng đâu có bao nhiêu.”

Diêu Diêu cau mày bất mãn, vừa định giảng giải cho Mộc Tịnh Kỳ thông suốt thì một nữ sinh ngồi phía đối diện đã lên tiếng hỏi thẳng: “Tịnh Kỳ, mình nghe nói bạn đang sống thử với bạn trai, còn đi làm thêm nuôi cậu ta nữa đúng không?”

Cô gái này tên Diệu Hiền, có cô ruột là vợ của giáo sư mà Khưu Dĩnh Ninh đang theo làm dự án.



Diệu Hiền nổi tiếng có tính tình trái ngược với cái tên cô ta có, đoán chừng cô ta đã nghe được gì đó về Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh nên mới móc mỉa cô trước mặt nhiều người.



Dù không rõ Diệu Hiền có mục đích gì nhưng lời nói của cô ta quả thật thành công thu hút sự chú ý của nhiều người ngồi gần đó.



Từ khi Khưu Dĩnh Ninh chuyển đến trường của Mộc Tịnh Kỳ học, anh được không ít nữ sinh để mắt đến, nhưng đồng thời ai cũng biết giữa anh và Mộc Tịnh Kỳ có quan hệ gì nên cũng không bày tỏ hay làm hành động gì quá đáng.



Mộc Tịnh Kỳ chỉ là một nữ sinh bình thường như bao người khác, cũng chưa từng động chạm hay đối đầu với Diệu Hiền để cô ta nói ra những lời ban nãy.



Trừ phi, Diệu Hiền đang ghen ăn tức ở.




Diêu Diêu thấy Mộc Tịnh Kỳ bị mang chuyện đời tư ra bàn tán trước mặt nhiều người liền siết chặt tay thành nắm đấm dưới gầm bàn, hai mắt cô nàng trừng trừng giận dữ nhìn chằm chằm vào Diệu Hiền đang hếch mặt chờ đợi.



Nhưng trái với Diêu Diêu, Mộc Tịnh Kỳ không nổi giận, cũng không xấu hổ mất mặt như Diệu Hiền mong muốn.



Cô điềm nhiên mỉm cười, từ tốn đáp: “Nếu bạn thật sự có lòng muốn biết, bạn có thể đến nhà mình ở để tìm hiểu.”

Mộc Tịnh Kỳ chính là cây ngay không sợ chết đứng.



Đúng là cô và Khưu Dĩnh Ninh sống chung, nhưng việc sống chung này đã bắt đầu từ lúc cô và anh vẫn còn là những đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi.



Tuy hiện tại đã lớn, sống chung dưới một mái nhà với danh phận khác, nhưng cô và anh đều chưa từng vượt quá giới hạn.



Còn về việc nuôi bạn trai, Mộc Tịnh Kỳ không hề cảm thấy bài xích hay thiệt thòi.



Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu mấy năm qua không những nuôi dưỡng còn lo cho cô ăn học đến nơi đến chốn.



Bây giờ ra ngoài tự lập, Khưu Dĩnh Ninh vừa trả tiền thuê nhà, vừa lo tiền đi chợ nấu ăn cho cả hai, việc cô đưa tiền cho anh xài cũng chỉ có thể xem là sòng phẳng.1


Diệu Hiền bị Mộc Tịnh Kỳ nói ngược lại liền nhếch môi cười lạnh, tỏ ra thương hại tiếp tục buông lời công kích: “Không cần như vậy đâu, vì cùng là con gái, cùng là bạn chung lớp nên mình quan tâm thôi.



Chỉ sợ là Kỳ bị vẻ ngoài “hào nhoáng” của cậu ta làm cho mê muội, rồi lại bị lừa dối...!Sợ là lúc nhận thức được sẽ giống như những cô gái trên mạng, thất tình mà cắt cổ tay, nhảy sông tự tử.”



Diêu Diêu không nghe nổi nữa, vừa đứng bật dậy thì ở khóe mắt xuất hiện một bóng đen lớn.



Bạn bè trong lớp của Mộc Tịnh Kỳ nãy giờ đang im lặng hóng chuyện, vừa thấy vị khách bất ngờ này liền kinh ngạc xúm chụm lại xì xầm.



Dáng vẻ Khưu Dĩnh Ninh vẫn điềm tĩnh, vừa mang cảm giác lạnh lùng xa cách lại vừa có chút hoang dã, tự cao tự đại.



Anh nắm tay Mộc Tịnh Kỳ kéo dậy, ánh mắt hờ hững lướt qua Diệu Hiền đang tròn mắt không thốt lên lời ở phía đối diện.



Trên môi anh khẽ hiện lên nụ cười kỳ dị, thẳng thắn đáp trả thay Mộc Tịnh Kỳ.



“Kỳ nhà tôi có thể bao nuôi được tôi vì cô ấy có bản lĩnh, có thể tự kiếm tiền.



Không giống như một số người, ra ngoài nói người khác nhưng về nhà vẫn ngửa tay xin tiền cha mẹ.



Đến mua một thỏi son cũng phải mè nheo bạn trai mua cho.



Nếu cô giỏi như Kỳ nhà tôi, vậy cô đã mua được gì tặng bạn trai chưa?”

Lời vừa dứt, Khưu Dĩnh Ninh liên tiếp tấn công không cho Diệu Hiền cho cơ hội lên tiếng, anh cười hắt ra khinh bỉ, thẳng thừng mà vạch trần: “À quên, mấy người bạn trai của cô đều đá cô trước vì tính tình không ra gì, lại còn lợi dụng, đào mỏ bọn họ.”

Không khí lúc này bỗng nhiên trở nên sôi nổi, bạn cùng lớp đều tập trung lắng nghe Khưu Dĩnh Ninh nói rồi hùa nhau bàn tán.



Mặt mũi Diệu Hiền lúc này hết trắng lại xanh, hai bờ vai run lên vì kiềm chế.



Không cần hỏi cũng biết, Diệu Hiền đã mất mặt không còn chỗ trốn, vậy mà Khưu Dĩnh Ninh vẫn không hề có ý định buông tha.





“Phải rồi, nghe nói mấy lần cô bị đá đều nhờ mối quan hệ thân thích trong trường đánh rớt môn bạn trai cũ nhỉ? Cô thâm độc như vậy, Kỳ nhà tôi làm sao đấu lại cô?”

Nghe đến đây, ngoại trừ Diệu Hiền ra ai nấy đều che miệng cười, kể cả Mộc Tịnh Kỳ dù cố nhịn nhưng hai khóe môi lại bị kéo lên.



Được nước thù một trả mười, Khưu Dĩnh Ninh chốt hạ cú chót: “Lần đầu gặp xã giao vài câu.



Kỳ nhà tôi sau này vẫn cần mọi người giúp đỡ, mong mọi người chiếu cố.



Nhưng nếu có kẻ cố tình động vào cô ấy, tôi nhất định “xả dao” kẻ ấy.”

Càng về cuối, giọng nói Khưu Dĩnh Ninh càng trầm thấp.



Anh lạnh lùng lướt mắt qua Diệu Hiền đang tái mặt, khi nhìn những người khác sắc mặt hòa hoãn lại bớt.



“Bụng Kỳ nhà tôi không khỏe, nói chuyện với kẻ không ra gì sẽ buồn nôn.



Chúng tôi xin phép về trước.”

Nói xong, Khưu Dĩnh Ninh nắm tay Mộc Tịnh Kỳ cùng ra về, sau lưng cả hai bỗng truyền đến âm thanh đồng loạt trầm trồ..