Dùng bữa xong, Tống Khả Ny thu xếp hành lý mang lên phòng. Tiểu Nhu nằm trên giường mãi vẫn chưa dám tin vào mấy lời cô bạn thân vừa nói. Cô vậy mà… đi một chuyến đã có người yêu rồi?
“Tống Khả Ny, cậu nói với mình đây không phải mơ đi,”
Tiểu Nhu bật thốt lên, vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Khả Ny cất gọn đồ đạc vào tủ, nhìn cô bạn vẫn chưa thể chấp nhận được việc mình có bạn trai, liền phì cười.
“Cậu không mơ, mình nói thật đó.”
Tiểu Nhu đang nằm sấp trên giường liền bật ngồi dậy.
“Rốt cuộc anh chàng kia thế nào lại có thể chinh phục được trái tim của Ny Ny nhà mình vậy?”
Khả Ny mỉm cười, môi cô mím chặt, mắt hướng về Tiểu Nhu.
“Người này… cậu cũng biết.”
Hà Tiểu Nhu im lặng một lúc, mắt lập tức lóe sáng, đưa ngón trỏ hướng về Khả Ny.
“Cậu… cậu đừng nói ngườI đó… người đó là cái người trong ảnh hôm cậu gửi cho mình nha?”
Khả Ny gật đầu, nụ cười hiện rõ trên gương mặt.
“Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Tiểu Nhu há hốc miệng, không thể tin nổi.
“Trời ơi, không ngờ luôn! Người đó là fan của cậu mà, làm sao cậu hai người quen nhau được?”
Khả Ny ậm ừ một lúc, quyết định nói ra.
“Thật ra chúng mình là bạn học. Anh ấy đã nhận ra mình là Kathy từ rất sớm, rất quan tâm chăm sóc mình… Mình cảm thấy người này rất đặc biệt, vậy nên khi Võ Đông Thăng tỏ tình mình liền đồng ý.”
Tiểu Nhu gật gù.
“Hóa ra tên là Võ Đông Thăng à. Nhưng mà cậu và anh chàng đó chỉ mới yêu nhau mấy tháng, cũng không đến mức ở chung một nhà chứ?”
Tống Khả Ny ngớ người. “Ở chung một nhà? Ai nói vậy?”
“Bác Toàn đấy, bác Toàn nói với mẹ cậu là hai người ở chung với nhau.”
Khả Ny thở dài ngán ngẩm.
“Anh ấy đến giúp mình thu xếp hành lý thôi, bọn mình… đâu có ở chung nhà,” cô nói bằng giọng lí nhí.
Hà Tiểu Nhu gật gù, nhận ra bác Toàn hẳn là hiểu lầm rồi.
“Mình thấy nhiều cặp yêu nhau quyết định sống chung cũng rất thú vị, ít ra còn biết là có phù hợp để về một nhà với nhau hay không. Nhưng cậu phải cân nhắc kỹ đấy.”
Khả Ny vỗ vai cô bạn, tỏ ý trách mắng.
“Mình còn chưa có ý định đó đâu.”
Cả hai cô gái cười khúc khích, rồi nằm xuống giường, tiếp tục trò chuyện. Khả Ny kể về những kỷ niệm đáng nhớ với Võ Đông Thăng, từ những lần đi dã ngoại, tham quan các địa điểm thú vị ở Giao Thủy, đến những khoảnh khắc lãng mạn khi hai người cùng ngắm hoàng hôn trên bờ suối.
" Mình nhớ nhất là lần anh ấy dẫn mình đi ăn đặc sản địa phương. Chúng mình cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon và cười đùa suốt buổi tối " Khả Ny kể, mắt lấp lánh hạnh phúc.
Tiểu Nhu lắng nghe, không giấu nổi sự thích thú.
“Nghe cậu kể mà mình cũng muốn có một anh chàng như vậy.”
Khả Ny cười.
“Rồi cậu cũng sẽ gặp được người đặc biệt của mình thôi, Tiểu Nhu. Hãy tin vào điều đó.”
Tiểu Nhu mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
“Ừ, mình sẽ tin. Nhưng trước mắt, mình rất hạnh phúc khi thấy cậu hạnh phúc.”
Tiểu Nhu nghĩ ngợi gì đó lại nói thêm
" Chuyện gương mặt của cậu đã giải quyết xong rồi, cậu định khi nào trở về đây học "
Không khí vui vẻ bất chợt chùng xuống. Phải cô từng nghĩ giải quyết xong vấn đề gương mặt sẽ trở về đây với gia đình bạn bè, nhưng mà…Giao Thủy hiện giờ còn có Võ Đông Thăng, cô cũng không nỡ bỏ anh lại một mình
Khả Ny trầm ngâm một lúc rồi đáp
“Mình cũng chưa quyết định chắc chắn. Giao Thủy có nhiều thứ khiến mình khó rời xa, nhất là Võ Đông Thăng. Anh ấy đã luôn ở bên cạnh mình trong suốt thời gian qua, mình không muốn rời xa anh ấy.”
Tiểu Nhu gật đầu, hiểu được tâm trạng của bạn.
" Mình hiểu mà, tình yêu là điều khó nói lắm. Nhưng cậu cũng phải nghĩ đến tương lai của mình nữa, việc học hành rất quan trọng, với lại ước mơ âm nhạc của cậu chỉ có thể phát triển khi ở đây. Cậu đã từng có kế hoạch về đây học, liệu có thể cân nhắc lại không? "
Khả Ny suy nghĩ, lòng dạ rối bời.
" Mình biết, mình sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này. "
Tiểu Nhu nắm tay Khả Ny, giọng dịu dàng.
" Cậu không cần phải quyết định ngay bây giờ. Hãy để thời gian giúp cậu tìm ra câu trả lời. Dù cậu quyết định thế nào, mình và gia đình luôn ủng hộ cậu. "
Xem đồng hồ trời đã khuya, Tiểu Nhu bật dậy khỏi giường
" Muộn rồi mình về trước đây, gặp lại nhau sau nhé "
…
Sau khi Tiểu Nhu rời đi cô nhớ đến việc phải gọi điện báo cho Võ đông Thăng, Khả Ny ngồi vào bàn đặt điện thoại ở một góc rồi gọi video cho anh.
Chỉ trong vài giây đầu bên kia lập tức nhận máy
Gương mặt thân quen của Võ Đông Thăng hiện ra trên màn hình, anh mỉm cười tươi rói.
" Ny à! Em về đến nhà an toàn rồi chứ?"
Khả Ny mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp khi thấy gương mặt anh.
“Vâng, em về an toàn rồi. Anh đang làm gì đó?”
"Anh vừa mới thu xếp quần áo để hôm sau về trang trại, đang chuẩn bị đi ngủ nhưng thấy cuộc gọi của em thì tỉnh cả người rồi "
Anh cười khẽ, ánh mắt đầy yêu thương.
"Anh đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. " cô nói, giọng lo lắng.
Võ Đông Thăng gật đầu, vẻ nghiêm túc.
" Anh sẽ nhớ mà. Em thì sao? Ở nhà có vui không? "
" Vui lắm anh ạ. Mọi người đều rất vui khi gặp lại em. Nhưng mà…" Khả Ny hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Võ Đông Thăng nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
" Nhớ anh à? Không sao chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Anh cũng nhớ em lắm, không có em cảm giác liền cô đơn trống rỗng, anh chỉ mong mỗi ngày trong cuộc đời anh đều có em xuất hiện đã mãn nguyện rồi. "
Lời nói của Võ Đông Thăng đánh gục suy nghĩ trong cô, Khả Ny muốn ở lại Giao Thủy muốn ở bên cạnh anh, ít ra trước mắt là như vậy. Chuyện tương lai, đợi sau khi cả hai ra trường còn có thể bàn tính với nhau
" Thăng à, em nhớ anh "
Khả Ny nói, giọng tràn đầy cảm xúc.
“ Anh cũng vậy. Cảm ơn em đã chọn ở bên anh ”
Võ Đông Thăng đáp lại, ánh mắt lấp lánh niềm tin và hy vọng.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Khả Ny ngồi lại một lúc, suy nghĩ về những lời của Võ Đông Thăng. Cô biết rằng mình đã tìm thấy một người đáng để giữ gìn và cùng chia sẻ cuộc sống. Quyết định ở lại Giao Thủy càng trở nên rõ ràng hơn trong lòng cô.