Một buổi chiều, Khả Ny cùng mẹ đi dạo quanh khu phố. Bà Tống Hoài An nắm tay con gái, giọng nhẹ nhàng hỏi
“ Có phải Ny có điều gì muốn nói không? Dù con quyết định thế nào, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con.”
Khả Ny mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ mẹ.
“ Thưa, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con muốn nói với mẹ về chuyện con muốn ở lại Giao Thủy, tiếp tục học hành. Con cảm thấy đó là quyết định đúng đắn nhất cho con lúc này.”
Bà Tống Hoài An gật đầu, ánh mắt đầy hiểu biết và yêu thương. Bà cũng từng yêu đương nồng nhiệt như vậy chỉ là tình yêu không trọn vẹn, cuối cùng chỉ mong con gái có thể tìm được hạnh phúc của mình
“ Mẹ tin rằng con sẽ làm được. Dù ở đâu, con cũng phải chăm sóc bản thân và nhớ rằng mẹ luôn ở bên con.”
“Con biết mà mẹ. Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã luôn ủng hộ con ”
Khả Ny nói, lòng tràn ngập biết ơn. Cô cuối cùng cũng đã đưa ra lựa chọn của mình, tương lai phía trước Khả Ny muốn có Võ Đông Thăng đồng hành.
…
Không có Khả Ny bên cạnh anh chẳng có hứng thú đi biển hay leo núi gì đó với đám người kia, mỗi ngày anh ở trang trại làm việc giết thời gian cũng không khỏa lấp được nỗi nhớ người thương.
Làm việc ở vườn rau xong anh rửa tay cẩn thận rồi trở về nhà chính, trong lúc đi ngang qua phòng khách vô tình nghe Võ Anh Quân nói chuyện điện thoại
" Phải tôi muốn tìm đồ nội thất bày trí lại các phòng ở của khách. "
" Cậu giúp tôi xem mấy thứ được rồi, lựa đồ tốt một chút. "
" Ở Sơn Hà lận sao? "
Ông ậm ừ một lúc lâu liền gật đầu đồng ý
" Được, sẵn tiện hôm sau có chuyến vận chuyển thực phẩm ra thành phố, tôi đến chỗ cậu xem thử chút nội thất. Cậu gửi địa chỉ cho tôi…Được được "
Võ Anh Quân tắt máy liền phát hiện ra con trai ở ngay bên cạnh bày ra bộ mặt mèo con đáng yêu
" Con làm cái gì vậy? "
Anh mím môi hỏi han mấy câu
" Hôm sau ba vào thành phố Sơn Hà sao? "
Ông gật đầu
" Ừ, ba đi xem nội thất trang trí lại phòng ngủ cho khách. Con bộ dạng này là sao? "
Võ Đông Thăng cười cười, bộ dạng hí hửng như một đứa trẻ vừa nhận được quà. Anh vội vã nói với cha mình
“Con cũng muốn theo ba tới Sơn Hà.”
Võ Anh Quân nhìn con trai, ánh mắt có chút ngờ vực.
“Sao con lại muốn đi cùng? Bình thường con đâu có hứng thú gì với mấy chuyện này?”
"Con… con muốn đi thăm một người bạn "
Võ Đông Thăng ấp úng giải thích, mắt không dám nhìn thẳng vào ông
Võ Anh Quân nhíu mày, như hiểu ra điều gì. Ông biết con trai mình đang yêu, và có lẽ người bạn kia chính là con bé Khả Ny người mà Đông Thăng đang nhớ nhung. Ông chợt nghĩ tới điều gì tim bỗng dưng thắt chặt
[ Đúng rồi bà ấy…sinh sống ở Sơn Hà. Nhiều năm không gặp nhau, chỉ toàn thấy người ở trên các bài báo. Đôi lúc nhìn cũng không dám nhìn lâu hơn một chút sợ lại nhớ nhung ]
Ông thở dài, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra sự thương yêu.
" Được thôi, nhưng con phải nhớ là đi theo ba để học hỏi công việc, không phải để chơi bời. Đừng làm mất mặt ba "
Võ Anh Quân nghiêm túc nói, nhưng giọng điệu lại mềm mại hơn.
"Vâng, con biết rồi "
Võ Đông Thăng đáp, mặt rạng rỡ hẳn lên. Anh vui mừng chạy lên phòng chuẩn bị hành lý, lòng tràn đầy phấn khởi. Cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại Khả Ny, anh không thể chờ đợi thêm được nữa.
Sáng hôm sau, Võ Đông Thăng cùng cha lên đường. Chuyến đi kéo dài nhiều tiếng, nhưng anh chẳng hề thấy mệt mỏi, lòng chỉ mong nhanh chóng đến nơi. Võ Anh Quân ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn con trai, lòng tràn ngập suy tư. Ông biết tình yêu là điều đẹp đẽ, nhưng cũng mang theo nhiều trách nhiệm và thử thách. Giống như ông năm xưa, không có bản lĩnh vượt qua thử thách…chỉ có thể đánh mất người mình yêu.
Đến Sơn Hà, Võ Đông Thăng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cả hai cha con đi tới cửa hàng nội thất mà Võ Anh Quân đã hẹn. Sau khi thảo luận và xem xét các mẫu mã, Võ Anh Quân quay sang con trai, giọng nhẹ nhàng
" Con có muốn tranh thủ thời gian này đi gặp bạn không? Ba còn phải xem một số thứ nữa."
" Thật sao ba? "
Võ Đông Thăng vui mừng hỏi lại, ánh mắt sáng rực.
" Ừ, đi đi, nhưng nhớ về đúng giờ "
Võ Anh Quân mỉm cười, vỗ vai con trai.
Võ Đông Thăng nhanh chóng rời cửa hàng, gọi điện cho Khả Ny. Cô nhận máy ngay lập tức, giọng ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.
“Anh đang ở Sơn Hà sao? Thật không?”
" Đúng vậy, anh đến đây cùng ba. Em có rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau " Võ Đông Thăng nói, lòng tràn đầy hy vọng.
Tống Khả Ny ở bên này đang dùng cơm trưa với mẹ tại một nhà hàng, cô nhớ mẹ từng nói muốn cô đưa Võ Đông Thăng đến gặp bà ấy, thực ra đây cũng là một cơ hội tốt.
Cô im lặng suy nghĩ một chốc lại nói với anh
" Em gửi cho anh địa chỉ, anh đến ngay nhé. Em đợi anh, cũng cho anh một bất ngờ "
" Được, anh sẽ đến ngay "
Võ Đông Thăng đáp, lòng tràn ngập háo hức. Anh cúp máy, nhanh chóng lấy địa chỉ từ tin nhắn Khả Ny gửi đến. Đó là một nhà hàng khá sang trọng ở trung tâm thành phố Sơn Hà.
Võ Đông Thăng không chần chừ, bắt taxi đến ngay địa điểm đã hẹn. Trên đường đi, anh không khỏi tự hỏi Khả Ny đang chuẩn bị điều gì bất ngờ cho mình. Ý nghĩ về việc gặp lại cô khiến anh cảm thấy hồi hộp, hạnh phúc dâng trào.
Tại nhà hàng, Tống Khả Ny ngồi bên bàn ăn,Tống Hoài An đang mỉm cười nhìn con gái. Bà đã nghe Khả Ny kể sơ qua về Võ Đông Thăng, nhưng đây là lần đầu tiên bà có cơ hội gặp mặt chàng trai này. Bà tò mò và muốn biết anh chàng này có thực sự xứng đáng với con gái yêu quý của mình hay không.
" Con chắc chắn muốn giới thiệu bạn con với mẹ hôm nay sao? "
Tống Hoài An hỏi, ánh mắt trìu mến nhưng không kém phần nghiêm túc.
"Vâng, mẹ ạ. Con muốn mẹ gặp Võ Đông Thăng. Anh ấy rất đặc biệt và con nghĩ mẹ sẽ thích anh ấy "
Khả Ny trả lời, ánh mắt đầy quyết tâm.
Khoảng 20 phút sau, Võ Đông Thăng đến nhà hàng. Anh bước vào, nhìn xung quanh và thấy Khả Ny đang ngồi ở đấy, vốn dĩ theo bản năng anh sẽ chạy đến ôm lấy cô nhưng bên cạnh Khả Ny còn có một người phụ nữ lớn tuổi, trông rất quý phái. Anh đoán chừng bà ấy chính là mẹ của Khả Ny, hai người vẻ ngoài có nhiều nét khá giống nhau. Anh tiến lại gần, tình huống bất ngờ này xảy ra làm cho trong lòng có chút hồi hộp khó giữ được bình tĩnh.
" Cháu chào bác ạ, cháu là Võ Đông Thăng "
Anh lễ phép chào hỏi, nụ cười trên môi cứng đờ.