Sau khi Phương Anh rời đi thì căn phòng mới trở lại không khí như bình thường thậm chí chính bản thân Vô Song còn cảm thấy trước khi nàng hoàn toàn biến mất, ánh mắt của nàng còn nhẹ lướt qua hắn, một ánh mắt thôi mà chưa bao giờ Vô Song ở gần cảm giác tử vong như thế.
Vô Song biết đối thủ của hắn trong thế giới này hiện nay là Hải Tộc, là Tà Thần Medusa sau này đương nhiên còn có thể cao hơn bất quá Vô Song còn chưa bao giờ gặp qua Medusa cả, sự lợi hại của nàng ta đương nhiên Vô Song chỉ nghe kể lại thậm chí những lời kể cũng cực kỳ mơ hồ làm Vô Song tương đối khó hình dung sức mạnh đối thủ của mình.
Sau khi gặp Phương Anh thì Vô Song mới hiểu áp lực cùng thử thách của hắn lớn thế nào, Vô Song không biết thực lực của Phương Anh là bao nhiêu Trùng Thiên nhưng chắc chắn không phải là 25 Trùng Thiên Chân Thần trong khi đó Medusa được gọi là người mạnh nhất dưới 25 Trùng Thiên, một ánh mắt của Phương Anh cũng có thể làm Vô Song cảm thấy vô lực vậy nếu phải đối mặt với Medusa liệu hắn phải giải quyết thế này.
Vô Song lúc này chợt nhớ ra có gì đó không đúng, hắn quá chú ý vào Phương Anh mà không nhớ ra trong phòng này còn có một người nữa, một lão nhân râu tóc bạc phơ.
Lãng Ông trong lúc Vô Song không chú ý ít nhất cũng đã kịp đứng lên, khi phát hiện Vô Song đang tò mò quan sát mình khuôn mặt già nua của ông ta khẽ đỏ lên, Lãng Ông lập tức gắt lên :”Nhìn cái gì, chẳng qua là lão phu không muốn cậy già lên mặt, không muốn bắt nạt con gái chân yếu tay mềm lão phu mới nhường nàng thôi, lão phu cửu thiên thập địa chân chính vô địch tồn tại sao có thể thua nàng”.
Lãng Ông vừa dứt lời đột nhiên thấy một cơn gió thổi quá, một cơn gió làm ông ta lạnh cả sống lưng để rồi bộ râu trắng dài mà Lãng Ông luôn tự hào không cánh mà bay, một con dao phóng qua dễ dàng cắt đứt bộ râu ông ta, Lãng Ông sợ hãi suýt chút nữa cắn đứt cả lưỡi của mình.
Lãng Ông đương nhiên không phát hiện được ai là người ra tay, đối thủ ra tay lúc nào ông cũng không biết tuy nhiên dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán ra là Phương Anh, ông ta đổi mặt còn nhanh hơn lật sắt rất nhanh lại thể hiện vẻ khúm núm của mình :”Khụ khụ, lão phu cảm thấy không khí quá căng thẳng nên tấu hài chút ý mà, Sát Đế đại nhân cứ coi như gió thoảng bên tai là được, tuyệt đối đừng quan tâm nha”.
Một lúc sau không hề có một âm thanh nào vang lên, Lãng Ông mới nuốt một ngụm nước miếng sau đó quay lại nhìn Vô Song trên giường :”Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi mà bị nàng nhắm vào thì cũng giống như lão phu thôi, không phải bị nàng dọa một cái đã sợ hãi ngồi bật dậy”.
Vô Song lúc này cũng không cười được nữa, nư nhân này thực sự cực kỳ đáng sợ đồng thời lại có khuynh hướng bạo lực một cách khủng khiếp, chỉ bằng con dao kia Vô Song cũng đã cảm thấy khiếp sợ, con dao kia hắn né không được thậm chí nhìn còn không thấy.
Bỏ đi những việc không quan trọng, Vô Song quay đầu về phía Lãng Ông :”Tiền bối không biết tôn tính đại danh của người ?, đây là đâu đồng thời cô gái vừa rồi là ai?, nàng mang Cơ Tuyết Nhạn đi đâu?”.
Vô Song hỏi Lãng Ông hàng loạt câu hỏi dù sao đối với Vô Song đây tuyệt đối là một nơi cực kỳ xa lạ thậm chí linh hồn lực hay cả Huyết Nhãn của bản thân hắn đều không thể quan sát được không gian xung quanh, hắn chỉ có thể quan sát được tất cả mọi vật trong căn phòng này mà thôi, cả linh hồn lực cùng Huyết Nhãn đều bị bốn bức tường mạnh mẽ ngăn cản lại.
Sát Điện cũng không phải là nơi để những kẻ khác có thể đùa giỡn, có thể đột nhập vào, Sát Điện chính là một tòa mê cung khổng lồ tại Tây Địa, đơn giản mà nói ở trong Sát Điện nếu không kẻ khác dẫn đường thì tuyệt đối chỉ có thể mò đường bằng mắt, cho dù là Thần Linh khi tiến vao Sát Điện thì khả năng quan sát không khác gì thường nhân cả, đáng sợ vô cùng.
Lãng Ông định dùng tay vuốt bộ râu của mình thì chợt nhớ ra nó đang nằm im dưới mặt đất, thở dài một hơi Lãng Ông ngồi xuống một chiếc ghế dựa sau đó chậm rãi thở dài, chỉ cần nghĩ đến bộ râu kia thôi ông ta đã không thể nào vui vẻ nổi rồi đương nhiên Lãng Ông không dám có ý kiến gì với Phương Anh cũng không thể lấy Vô Song ra giận cá chém thớt dù sao ông ta còn c việc phải nhờ đến Vô Song.
Hít một hơi thật dài lấy bình tĩnh lại Lãng Ông trả lời Vô Song, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc tuy nhiên nhìn cái bộ râu ngắn một mẩu của ông ta thì thực sự có chút buồn cười.
“Thứ nhất nha lão phu là cửu thiên thập địa đệ nhất kỳ nhân, thứ hai lão phu là người cứu ngươi từ địa ngục trở lại, thứ ba lão không được nhìn lão phu bằng con mắt đó thứ tư ta cấm ngươi cười lão phu, thứ năm đứng trước mặt lão phu phải cứi đầu thấp xuống một chút, thứ sáu …. “.
Không đợi Lãng Ông nói xong Vô Song lập tức cắt lời :”Tiền bối ngài hình như hơi đi xa khỏi câu hỏi rồi”.
Lãng Ông bĩu môi :”Nhàm chán, không biết tôn ti trật tự, trong thiên hạ này không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ lão phu muốn nghe lão phu nói chuyện còn không được, nhớ năm xưa lão phu còn trẻ anh tuấn tiêu sái, hào hoa phong lưu, vô địch thiên hạ mà không ngờ thời gian vô tình a... “.
Vô Song mặt đen lại, thực sự lại gặp một lão nhân cực phẩm tự luyến, Vô Song biết nhiều khi hắn cũng cực kỳ tự luyến nhưng sao có thể so với lão nhân này, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, không có tự luyến nhất chỉ có tự luyến hơn.
Phát hiện vẻ mặt của Vô Song thì Lãng Ông mới bắt đầu thu liễm lại một chút, bắt đầu nói vào việc chính :”Được rồi, ngươi không muốn nghe truyền thuyết của lão phu thì thôi sau này đừng có hối hận, đúng là có phúc mà không biết hưởng mà. Lão phu là Lãng Ông, ngươi có thể gọi là Lãng tiền bối cũng được, nơi này được gọi là Sát Điện một trong sáu siêu cấp thế lực trong thiên hạ đặt tại Tây Địa, cách Nam Địa của ngươi một cái Vô Tận Hải, bằng vào tiểu tử nhà ngươi đừng hòng về được nhà”.
“Cô nàng vừa rồi là Phương Anh Sát Đế của Sát Điện, việc của nàng ta đương nhiên ta không dám nhận xét tuy nhiên nha đầu Cơ Tuyết Nhạn kia 90% được Phương Anh mang về làm nha đầu ấm giường rồi, nếu ngươi có tình cảm cùng cô bé đó thi lão phu thông báo trước để chuẩn bị tinh thần”.
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
Nghe đến đây rõ ràng Vô Song hơi ngạc nhiên, 'nha đầu ấm giường' thường thường chỉ có nam nhân mới thích danh từ này nhưng không ngờ sát đế của Sát Điện cũng có sở thích bậc này, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhìn bề ngoài của Phương Anh thì Vô Song tuyệt không thể nào liên tưởng được đến vấn đề đó.
Vô Song tất nhiên không có tình cảm gì đặc biệt với Cơ Tuyết Nhạn thậm chí giữa hai người quan hệ còn tương đối nhạt, Vô Song thực sự chỉ coi Cơ Tuyết Nhạn như một cô gái ngốc nghếch, hắn thích chọc nàng không có nghĩa là hắn có cảm tình với nàng.
“Tiền bối người nói người cứu ta vậy tại so ta lại ở đây, cuộc chiến giữa ta với Chiến Vô Địch rốt cuộc kết thúc như nào”.
Vô Song đương nhiên còn nhớ hắn dùng Ngạ Quỷ Ấn nhưng Vô Song không nhớ kết quả cuộc chiến, công bằng mà nói cho đến bây giờ đầu hắn vẫn còn ong ong.
Lãng Ông ánh mắt khẽ liếc Vô Song sau đó thở dài, ở trong Sát Điện này ông ta không dám nói bởi Lãng Ông biết cho dù một ngày ông ăn bao nhiêu hạt cơm chỉ sợ Sát Điện cũng biết được, có rất nhiều việc ông ta muốn nói với Vô Song nhưng lúc này lại không thể.
Theo kế hoạch của Lãng Ông thì sau khi Vô Song bình phục sẽ lập tức mang Vô Song rời khỏi Sát Điện tuy nhiên nếu Chiến Tộc cùng Sát Điện đều lên tiếng về Vô Song thì Lãng Ông căn bản không dám làm liều, hơn ai hết ông hiểu hai thế lực này quá kinh khủng.
“Kết quả là hòa, bất phân thắng bại còn lý do tại sao ngươi ở đây thì không cần biết, biết nhiều chưa chắc đã tốt rất có thể còn hại chính bản thân mình cũng chưa biết chừng đấy, ngươi chỉ cần chấp nhận là ngươi đang ở đây thế là đủ”.
Lãng Ông vừa dứt lời sau đó lập tức đưa tay ra trước mặt Vô Song :”Nào tiểu tử bây giờ thì giao trả thứ đó cho lão phu để vật quy nguyên chủ nào”.
Vô Song nghe đến đây thì liền nhíu mày, hắn thực sự không hiểu vật quy nguyên chủ là sao cả, lần trước Chiến Vô Địch đến đòi đồ hắn đã không hiểu gì nay lại thêm một cái Lãng Ông, Vô Song hoàn toàn không biết rốt cục mình cầm cái gì của bọn họ nữa.
(chưa xong còn tiếp)