Vô Song sau khi nghe Lãng Ông đòi đồ thì cau mày lại sau đó lên tiếng :”Không biết thứ tiền bối bảo vãn bối cầm là gì, vãn bối thực sự không biết. Bản thân Vô Song mới xuất đạo 2 năm, nếu nói cầm đồ của người khác chính Vô Song cũng tự nhận không có, lần trước Chiến Vô Địch đến lần này là tiền bối, rốt cuộc vãn bối đã lấy thứ gì?”.
Sau khi Lãng Ông nghe Vô Song trẻ lời liền nhíu mày, ông ta thực sự không ngờ Vô Song lại đáp lời như vậy, nhìn khuôn mặt Vô Song hoàn toàn không có ý nói dối đồng thời Vô Song hình như cũng không có lý do để nói dối.
Lãng Ông lập tức nhíu mày :”Ngươi nói ngươi không cầm cái gì vậy sao lúc Chiến Vô Địch đến tìm ngươi ngươi không nói gì, không hề thanh minh đồng thời lại cùng hắn sinh tử quyết đấu”.
Vô Song thản nhiên đáp :”Đánh nhau đương nhiên cũng không quan trọng lý do, nam nhân mà có đôi lúc tay chân hành động nhanh hơn đầu óc, chỉ là bản thân vãn bối thấy mình giống một đầu ngạo long còn Chiến Vô Địch thì giống mãnh hổ, cuộc đấu của hai người vãn bối là cuộc chiến so tài cao thấp chứ không còn liên quan nhiều đến các vấn đề khác nữa”.
Lãng Ông trầm ngâm sau đó thở dài :”Ta cũng không hiểu được tuổi trẻ các ngươi nghĩ gì nữa, được rồi lão phu cũng nói thẳng dù không biết tại sao ngươi có nó nhưng ngươi đang cầm một vật của lão phu, lão phu có thể cảm nhận được 8 cây chiến kỳ của mình trong tay ngươi, hy vọng ngươi sẽ trả lại”.
Nghe đến đây đầu Vô Song lập tức hiện lên từng đường hắc tuyến, trần đời lần đầu tiên hắn thấy kẻ nào vô sỉ như Thiên, đã cho hắn đi quay vật phẩm để rồi còn có ngươi đến đòi vật phẩm về, lúc này thậm chí Vô Song nghi hoặc thứ này là do Thiên đi cướp về rồi đưa cho Vô Song.
Nếu 8 tấm lệnh kỳ là của Lãng Ông thật thì Vô Song có thể phần nào đoán được thứ Chiến Tộc cần là gì khả năng cao đó là tấm mộc bài trong tay hắn.
Vô Song thực sự đã trách nhầm Thiên, bất cứ vật phẩm nào của Thiên đưa cho Vô Song đều là một quân bài trong kế hoạch của hắn, tất cả đều được phủ một lớp phong ấn của riêng Thiên đảm bảo thế gian này tuyệt đối không ai phát hiện được. Đương nhiên là Thiên không tính được đến việc bị bốn tên 25 Trùng Thiên Chân Thần vây công, sau khi Thiên chạy về Đại Thiên Thế Giới của mình căn bản cũng không đủ sức duy trì kết giới bảo vệ những món đồ mà hắn đưa cho Vô Song nữa.
Vô Song suy nghĩ một chút rồi cũng không chờ đợi gì nữa từ trong trữ vật giới chỉ lấy luôn 8 cây lệnh ỳ ra đưa cho Lãng Ông, 8 cây lệnh kỳ này là vật phẩm B cấp theo lời của Thiên đánh giá tuyệt đối sẽ không tầm thường tuy nhiên trong suốt 1 năm qua Vô Song không cảm nhận được bất kỳ sự bất thường nào của nó đồng thời cũng chẳng thể điều khiển nổi nó, nếu đưa nó cho Lãng Ông có thể trả được món nợ ân tình của ông ta đối với mình thì Vô Song vẫn sẽ làm.
Khi tám cây chiến kỳ xuất hiện ánh mắt của Lãng Ông lập tức hiện lên từng vòng lửa nóng, bàn tay thậm chí run rẩy, ông ta chính là mong ngày mong đêm tìm tám cây chiến kỳ này.
Lãng Ông từ xa xưa cũng không phải lên là Lãng Ông, ông ta là một trong số những vị thần sống dai nhất thiên hạ này, Lãng Ông cũng từng có một hào quang chói lọi, quá khứ của ông ta cũng không phải là trò đùa, 8 cây chiến kỳ này năm xưa chính là bản mệnh vũ khí của Lãng Ông, không biết ông ta đã tìm nó trong bao nhiêu năm trời.
Lãng Ông đi khắp mọi nơi trong Nguyên Tố Thế Giới, ngay cả Vô Tận Hải đi dễ khó về ông cũng đã từng đi vào tuy nhiên thực sự lại không thể tìm được tung tích 8 cây chiến kỳ này, chỉ khi Thiên cùng bốn tên 25 Trùng Thiên Chân Thần chiến đấu thì khí tức của bộ chiến kỳ này mới lộ ra, lúc đó Lãng Ông chính là mừng như phát điên vậy.
Khi bàn tay của Lãng Ông chạm vào tám cây chiến kỳ thì dị biến hiện ra, Lãng Ông không ngờ lại ngã ngửa về phía sau, vẻ mặt sợ hãi cực độ nhìn Vô Song như nhìn ma quỷ vậy, điều này hoàn toàn làm Vô Song nghi hoặc, vẻ mặt Lãng Ông hình như thay đổi quá nhanh thì phải.
Lãng Ông lắp bắp, sự kinh ngạc làm ông ta không thể phát biểu được thành lời :”Tiểu tử ngươi dùng tà thuật gì, ngươi làm cái gì mà khiến tám cây chiến kỳ này nhận chủ”.
Một câu nói của Lãng Ông làm bản thân Vô Song triệt để chết lặng, hắn tuyệt đối không dùng bất cứ thứ gì để nhận chủ tám cây chiến kỳ này cả, đến cả sử dụng nó như thế nào bản thân Vô Song còn không rõ thì làm sao có thể sử dụng, Vô Song nghi hoặc hỏi lại :”Tiền bối có nhầm không, vãn bối thực sự không đụng chạm gì vào chúng cả”.
Lãng Ông bây giờ cũng thực sự mong là mình nhầm, ông ta biết thậm chí chắc chắn tám cây chiến kỳ của mình hoàn toàn bình thường, đây chính là bản mệnh vũ khí của ông ta tuy nhiên rõ ràng lúc này nó lại trở thành bản mệnh vũ khí của Vô Song, điều làm Lãng Ông kinh sợ hơn nữa là bản thân Lãng Ông còn chưa chết, Vô Song dùng cách gì để đoạt bản mệnh vũ khí của ông ?. Mọi việc quá đỗi vô lý.
Lãng Ông lúc này im lặng không nói không biết ông ta đang suy tính gì thậm chí bỏ mặc cả tám cây chiến kỳ trên mặt đất không đụng tới nữa, ông ta chậm rãi đi về phía cửa sở, đẩy cửa sổ ra rồi hai ánh mắt nhè nhẹ nhìn lên không trung.
Vô Song cũng không định phá vỡ suy nghĩ của Lãng Ông, ánh mắt của hắn cũng nhìn tám cây chiến kỳ này đầy nghi hoặc, ngày hôm nay có quá nhiều việc hắn không hiểu.
Trong lúc Vô Song đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói mang theo chút gấp gáp cùng hoảng sợ :”Vô Song ta nhớ ra rồi, thảo nào nãy giờ ta cứ thấy lão già kia quen quen, kết hợp với tám cây lệnh kỳ này thì chắc chắn là người đó”.
Giọng nói của Như Ý vang lên trong thức hải Vô Song làm hắn tò mò vô cùng, Vô Song lập tức lên tiếng :”Lão nhân này rốt cuộc là ai ?”.
Như Ý chậm rãi mở miệng, nàng nói từng chữ từng chữ cực kỳ chính xác, Lãng Ông quả nhiên không có nói dối Vô Song, vào thời đại của ông ta quả nhiên Lãng Ông cũng có thể tự xưng thiên hạ vô địch. “Viễn Cổ Chân Thần, Quang Minh Chân Thần, bộ tám cây chiến kỳ kia cũng cực kỳ nổi tiếng, Quang Minh Chiến Kỳ của Quang Minh Chân Thần, đây là nhân vật xếp vào hàng đại cổ lão là một trong những cột chống trời của Thần Tộc tại Thần Giới”.
Quá khứ của Lãng Ông tuyệt đối rất rất ít người biết, trong mắt những vị Chân Thần khác thì ông ta chỉ là một đại thần côn đi lừa đảo, thậm chí với nhiều nhân vật sống cùng thời Lãng Ông cũng đều có một suy nghĩ, đều có một nhận định, Quang Minh Chân Thần đã chết, Lãng Ông chỉ là một vị thần vô danh may mắ sống sót sau đại chiến mà thôi.
Quang Minh Chân Thần là một trong những vị thần hùng mạnh nhất thuộc thời viễn cổ, vào thời kỳ đó nhắc đến từ vô địch thì người ta cũng chỉ nghĩ đến Quang Minh Chân Thần cùng Hắc Ám Chân Thần, đáng tiếc hai vị thần này mãi mãi không thành được nghiệp lớn, không biết vì lý do gì mà bọn họ không thể đạt đến được cảnh giới 25 Trùng Thiên trong truyền thuyết mà để bốn vị thần thua xa hai người về cả thực lực lẫn danh tiếng đi được đến một bước cuối cùng.
Có rất nhiều nhận định xung quanh hai người nhưng nhận định được nhiều người chấp nhận nhất là hai vị vô địch chân thần thế hệ đó đã đồng quy vô tận với nhau, đương nhiên kết quả của cuộc chiến đó thế nào thì phải hỏi người trong cuộc, có lẽ chỉ một mình Lãng Ông biết.
Đương nhiên Lãng Ông che dấu thân phận rất khéo, thiên hạ này làm gì có ai nhận ra ông ta đáng tiếc Như Ý tồn tại. Thần Tộc cùng Ma Tộc vốn là tử địch với nhau vậy mà khi Lãng Ông sa cơ lỡ vận khi ở gần với cái chết nhất lại được Địa Ngục Chân Thần xuất thủ cứu về một mạng, cho dù chỉ là vô tình ra tay tuy nhiên cũng làm Lãng Ông cảm động không thôi.
Thời điểm đó lại trùng luôn với thời điểm Địa Ngục Chân Thần muốn tạo ra một bộ công pháp mới cho riêng mình, Luân Hồi Quyết của ông ta chú trọng Luân Hồi, đương nhiên trong Luân Hồi phải có sinh tử, có thật giả, có quang ám, Luân Hồi Quyết của Địa Ngục Chân Thần được hình thành cũng có nguyên nhất rất lớn của Quang Minh Chân Thần.
Lãng Ông là một trong hai người đồng sáng chế ra Luân Hồi Quyết, cho dù chỉ thấy Vô Song sử dụng bốn thức đầu tiên trong Luân Hồi Quyết cũng đủ làm Lãng Ông động dung, đủ làm Lãng Ông suy nghĩ rất nhiều.
Lãng Ông không biết đứng ngoài đó bao lâu, ông ta lại chậm rãi tiến vào căn phòng nhìn Vô Song rồi mỉm cười :”Đừng nói gì cả cũng đừng hỏi gì cả, thu lại chiến kỳ của ngươi đi, bây giờ nó là của ngươi rồi, đợi sau khi rời khỏi Sát Điện lão phu lại cùng ngươi nói chuyện”.
Vô Song cũng vừa mới nghe Như Ý kể về Lãng Ông, ánh mắt của hắn nhìn Lãng Ông thêm một tia kính trọng, đây từng là nhân vật phong vân trên thế giới này, đáng được Vô Song kính trọng. Vô Song đương nhiên cũng biết nơi này không thích hợp để nói chuyện, chỉ riêng con dao mà Sát Đế phóng ra cũng đủ để Vô Song hiểu, ở Sát Điện không có gì dấu được Sát Đế.
(Chưa xong còn tiếp)