Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 239: Sát đế bí thuật




Không biết qua bao lâu Vô Song mở mắt ra, trước mắt hắn một lần nữa là là không gian tối đen như mực, thực sự chính bản thân Vô Song cũng lấy làm kỳ quặc, tại sao mỗi khi hắn ngất đi rồi tỉnh lại thì 90% là một không gian tối đen như mực chào đón mình.

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Vô Song như chết lặng, hắn đang nhìn thấy cái gì?, một nữ tử ngồi ngay trước mặt mình, toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân.

Phương Anh lúc này cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vô Song, sát khi trên người nàng từ từ hiện ra “Một là ngươi nhắm mắt lại còn hai là ta móc mắt ngươi ra”.

Vừa nói trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại khẽ xuất hiện hai vệt đôt nhìn nữ tính vô cùng bất quá Vô Song lúc này cũng không dám không nghe, hắn vội nhắm mắt mình lại tuy nhiên có một điều Phương Anh không biết, Vô Song có huyết nhãn kể cả hắn có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhìn rõ cơ thể Phương Anh không xót một chỗ nào.

Phương Anh rất đẹp, nàng phi thường đẹp từ cơ thể đến khuôn mặt thậm chí là cả khí chất. Phương Anh là một Sát Đế cao cao tại thượng không biết có bao nhiêu nam nhân muốn quỳ xuống dưới chân nàng mong nàng để mắt tới thậm chí một cái mị nhãn của nàng cũng làm không biết bao nhiêu kẻ phát điên, nếu biết được diễm phúc của Vô Song lúc này thậm chí không ít kẻ tìm hắn liều mạng.

Làn da của Phương Anh rất trắng thậm chí lúc này hai tay của Vô Song đang áp vào hai tay Phương Anh, hắn có thể cảm thấy sự mềm mại trên làn da của nàng, sự mềm mại như làn da của một đứa trẻ như một chiếc khăn bông thượng hạng vậy.

Mái tóc dài đen nhánh lúc này được búi cao lên làm cho Phương Anh thêm phần mị hoặc, thêm phần thành thục, đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng đôi má hồng hồng thực sự làm Sát Đế cao cao tại thượng không khác gì một thiếu nữ đang hoài xuân cả.

Phương Anh vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ tuy nhiên cả cuộc đời nàng nếu nói giết người nàng có thể biết thậm chí dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ nhưng toàn bộ những việc khác Phương Anh mong manh như một trang giấy trắng vậy.

Thân là Sát Đế của Sát Điện nàng chính là phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra khí chất bá đạo của bậc đế vương nhưng lúc này Vô Song mới nhận ra ẩn sâu trong cô gái trước mặt này là một tâm hồn thiếu nữ bình thường như bao cô gái khác.

Phương Anh cũng biết ngượng ngùng, nàng cũng biết lo lắng thậm chí là xấu hổ, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc cùng một người nam nhân gần đến thế cũng là lần đầu tiên trong đời nàng khỏa thân trước mặt một nam tử điều này cũng làm Phương Anh xấu hổ cùng ngượng ngùng không thôi.

Cho dù giọng nói của nàng cố tỏ ra mạnh mẽ cố tỏ ra lạnh lùng thì Vô Song vẫn cảm thấy có chút sự run rẩy, có chút không được tự nhiên bên trong.

Lúc trước Vô Song thực sự rất ghét Phương Anh thậm chí cả khi lần đầu tiếp xúc với Trâm Anh hắn cũng chẳng có cảm tình gì tuy nhiên trong những ngày qua Vô Song lại có thể từ từ cảm nhận được bên trong hai cô gái này luôn có một thứ gì đó chôn sâu, luôn có một góc tối tâm hồn không thể cho người khác biết, Vô Song cảm thấy cả hai người này đều cố tạo cho mình một tấm bình phong thật lớn thật vững chắc nhưng ẩn trong trái tim của mình họ luôn dấu đi còn người thật.

Ánh mắt Vô Song tiếp tục nhìn xuống bộ ngực của Phương Anh, lúc này chính bản thân cơ thể hắn cũng nóng lên, dù sao Vô Song cũng là một nam tử bình thường lại đang tuổi khí huyết tuôn trào bất quá khi nhìn Phương Anh đang cắn răng quyết tâm thì Vô Song lại không muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng nữa.

Dù không biết Phương Anh đang làm gì nhưng Vô Song hiểu nàng đang chịu đựng, nàng đang đè nén chính bản thân mình vì hắn, lúc này Vô Song chính là đang khinh nhờn nàng thậm chí lợi dụng nàng. Nếu muốn nhìn cơ thể tuyệt mĩ của Phương Anh thì Vô Song sẽ tự làm bằng chính khả năng của mình chứ không phải là theo cách này, hắn cuối cùng vẫn quyết định tắt Huyết Nhãn đi.

Phương Anh lúc này cơ thể nàng nóng ran vì xấu hổ, trên làn da trắng ngần không tì vết bắt đầu hiện lên những rạng đỏ, thực sự mà nói nàng không muốn truyền Sát Đế Bí Thuật cho Vô Song chính là vì cái lý do này, nàng chính là xấu hổ.

Sát Đế Bí Thuật cực kỳ bá đạo nó yêu cầu phải tự hủy toàn bộ nguyên khí trong cơ thể thì mới được phép tu luyện, đồng thời cắt đứt kinh mạch toàn thân, chấn vỡ xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng triệt để biến người tu luyện thành phế nhân, đây chính là yêu cầu đầu tiên.

Sát Đế Bí Thuật không thể tu luyện một mình mà cần phải có một siêu cấp cường giả cũng tu luyện Sát Đế Bí Thuật hộ đạo mới có thể thành công, chính vì vậy Sát Đế Bí Thuật đời đời không truyền ra ngoài mà có truyền ra ngoài cũng chẳng ai học được.

Cơ thể Vô Song không thể nào tu luyện được nguyên khí phải chuyển sang tu luyện thân thể chính điều này lại giúp Vô Song trở thành nhân tuyển cực tốt nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, Sát Đế Bí Thuật không phải là tu luyện nguyên khí mà nó tu luyện sát khí, lấy sát khí để tu đạo, chỉ cần trôi quan lần tẩy lễ này của Phương Anh thì Vô Song hoàn toàn có tư cách bắt đầu tu luyện bình thường như tất cả mọi người.

Đầu tiên Phương Anh dùng năng lực của mình mạnh mẽ phá nát khí hải của Vô Song như một dạng phá đi làm lại từ đầu, nàng dùng sát khí của bản thân cùng với công pháp Sát Đế Bí Thuật giúp Vô Song mạnh mẽ xây dựng lại một khí hải khác.

Đương nhiên một người chỉ có thể có được một khí hải nhưng thứ Phương Anh tạo ra được gọi là sát hải, nó giống hệt khí hải tuy nhiên không phải là thiên sinh mà do con người tạo nên, khí hải hấp thu nguyên khí còn sát hải hấp thu sát khí.

Sát khí của Phương Anh tiếp tục đi qua sát hải của Vô Song sau đó tiến vào xương cốt, kinh mạch cũng như lục phủ ngũ tạng, chính vì cơ thể của Vô Song đã bị phá nát nên sát khí càng dễ thẩm thấu vào bên trong, đây là một bước đệm bước đệm để cơ thể hắn làm quen với sát khí, được sát khí ôn dưỡng sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện Sát Đế Bí Thuật, đây là một quá trình thực sự rất dài rất dài và cũng rất đau đớn.

Phương Anh cùng Vô Song hai người đang ở trong một huyết trì khổng lồ điên cuồng sục sôi, ẩn ẩn trong không gian này hoàn toàn bị bao phủ bởi sát khí của Phương Anh có điều Vô Song lại không hề cảm thấy có một chút nào không thoải mái, sát khí với hắn đột nhiên lại trở nên quen thuộc vô cùng, ở trong khí hải của Vô Song bắt đầu hình thành một viên cầu, một viên cầu thoạt nhìn không khác gì khí hải cũ có điều nó màu đỏ, màu đỏ của sát khí, màu đỏ của máu.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, lúc này toàn bộ cơ thể Vô Song nóng lên, ở vị trí khí hải cũ của hắn hoàn toàn xuất hiện một sát hải mới, kiên cố vô cùng thậm chí nó cứ như được sinh ra dành cho Vô Song hắn vậy, hoàn toàn không có gì không thích hợp.

Tất nhiên Sát Đế Bí Thuật không có dễ học như vậy vì lúc này đây địa ngục với Vô Song mới thực sự bắt đầu, ngay khi sát hải được hình thành thì vô biên vô tận sát khí trong cơ thể Phương Anh tiến vào toàn thân Vô Song, từ từng sợi kinh mạch đến xương cốt thậm chí là lục phủ ngũ tạng.

Cơ thể Vô Song vốn đã bị Phương Anh mạnh mẽ phá nát nay tiếp tục thêm sát khí quấn thân không khác gì bị thương mà đổ muối vào vậy, Vô Song cho dù toàn thân không thể cử động được nhưng cơ thể hắn vẫn run lên bần bật.

Đừng nói kinh mạch mà cho dù từng sợi gân trên người hắn cũng được sát khí tẩy lễ qua, sát khí đương nhiên không có ôn hòa như nguyên khí, thứ này là một con dao sắc nhọn điên cuồng tàn phá cơ thể Vô Song. Vô Song lúc này không thể nhắm mắt tập trung được nữa, hai mắt hắn trừng lớn tuy nhiên lại không thể nói được lời nào, dây thanh quản của hắn đã bị cắt đứt từ bao giờ.

Phương Anh lúc này đương nhiên biết Vô Song mở mắt tuy nhiên nàng không có thời gian đi trách móc hắn, nàng chính là phải tập trung 100% sự chú ý không chế sát khí của chính mình, Vô Song lúc này cho dù đau đớn hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra sự đáng sợ của Phương Anh, nàng khống chế sát khí của mình trên từng sợi kinh mạch của Vô Song, từng nhát cắt không sâu mà cũng không nông, cơ thể của Vô Song bị tàn phá không ra hình thù nhưng lại không vượt quá giới hạn, Phương Anh lúc này đang chăm chú như đang tạo nên kiệt tác của đời mình.

Đau đớn đương nhiên không có dừng lại như thế, một đợt sát khí tẩy lễ sao có thể tu luyện được đế phẩm công pháp, sự đáng sợ của nó còn ở phía sau, sự đáng sợ của Sát Đế Bí Thuật làm Vô Song có cảm giác Long Tộc chúc phúc khi ở bên cạnh Hắc Nguyệt không khác gì trò trẻ con.

Phương Anh biết Vô Song có năng lực Phương Hoàng thần thú cùng xương cốt của Long Tộc cộng thêm thể chất Chiến Tộc, những thứ này đương nhiên hỗ trợ cho luyện thể thuật của Vô Song rất nhiều nhưng hiện nay nó lại thành công cũ tra tấn dã man nhất.

Xương cốt của Vô Song rất cứng, kinh mạch của Vô Song cũng cực kỳ bền chắc trong khi sát khi lại như những con dao nhỏ liên tục cứa vào, một lần không vỡ thì hai lần, hai lần không được thì ba lần,bốn lần thậm chí là 10 lần 100 lần, thứ càng khó phá vỡ thì càng bị tấn công hung bạo hơn, sự đau đớn căn bản là nhân theo cấp số nhân.

Thế cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng, bằng năng lực Phượng Hoàng tự động hộ chủ lại khiến cơ thể Vô Song hồi phục rất nhanh, trong quá trình hồi phục lại tiếp tục bị sát khí tra tấn cứ như một vết thương vừa lên da non lại bị người ra sinh sinh cắt ra vậy.

Sát khí cũng bắt đầu tiến lên dây thần kinh trung ương trên đại não Vô Song, ánh mắt Phương Anh càng ngày càng nghiêm túc trong khi ánh mắt Vô Song xuất hiện sự sợ hãi cùng cực.

Không phải bản thân Vô Song sợ cũng chẳng phải là hắn quá hèn nhát mà đây là phản ứng của đại não bình thường, Vô Song lúc cảm nhận được từng tiếng 'kít kít' nghe ghê cả người bên tai, hộp sọ của hắn như bị một lưỡi dao mài qua, một con dao cùn liên tục cứa vào một chỗ, đại não hắn cũng bắt đầu đình trệ, sát khí bao trùm xung quanh sau đó tất cả các giác quan của Vô Song run lên, từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu không chỗ nào không cảm thấy rùng mình, đại não của hắn chính là đang run sợ, toàn bộ nơi đó đã bị sát khí chiếm hữu, bị sát khí tấn công.

Phương Anh bây giờ chỉ cần một nhát cắt sai lầm cũng đủ làm Vô Song tạm biệt trần thế, chính Vô Song lúc này cũng không hiểu cô gái nhỏ nhắn Phương Anh này năm đó làm sao tu luyện được cái môn công pháp kinh khủng này.

Sự đau đớn bắt đầu chiếm hữu luôn cả linh hồn Vô Song, linh hồn của hắn được tử khí bảo vệ nhưng hoàn toàn bị sát khí chia tách thành hai phần, linh hồn của Vô Song bị nhuộm đỏ toàn bộ, ánh mắt hắn trắng dã đầy sợ hãi.

Từng ngón tay của Vô Song run rẩy, hắn bắt đầu rút những ngón tay lại, cho dù chỉ là một hành động cực nhỏ thôi những cũng đủ hiểu đau đớn của Vô Song phải chịu, sự đau đớn vượt qua khả năng chịu đựng của hắn.

Phương Anh cũng cảm nhận được điều này bất quá rất nhanh những ngón tay của nàng mạnh mẽ nắm lấy hai bàn tay Vô Song, mạnh mẽ bắt hắn tiếp tục trải qua địa ngục nhân gian.

Hai ngày tiếp theo trôi qua, đầu Vô Song rũ xuống, cơ thể hắn run lên liên hồi, sự tẩy lễ vẫn chưa được hoàn thành.

Một ngày nữa trôi qua, linh hồn của hắn đứng trên đỉnh bờ vực, đứng trên đỉnh của sự tan vỡ. Cơ thể Vô Song sớm đã chết nhưng được Niết Bàn Hỏa mạnh mẽ kéo lại rồi lại mạnh mẽ chịu tra tấn, căn bản đây là một vòng tuần hoàn.

Một ngày nữa trôi qua, Vô Song lúc này quên đi tất cả mọi thứ, hắn không nhớ được mình là ai, hắn cũng không nhớ bất cứ thứ gì, chiếm hữu cơ thể hắn ngoại trừ đau đớn cũng chỉ còn đau đớn.

Một ngày tiếp theo, lúc này bỗng nhiên Phương Anh mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng thở ra một ngụm nhọc khí, huyết hồ dưới chân hai người cũng hoàn toàn tan biến không còn một chút gì, hai tay Phương Anh cả người nàng thả lỏng ra.

Đối diện Phương Anh ngay sau khi nàng thu tay lại, cơ thể Vô Song không còn vật gì chống đỡ hắn từ từ gục xuống, cả người hắn ngã nhào vào bộ ngực sữa của nàng bất quá Vô Song lúc này tuyệt đối không cảm nhận được gì cả, đại não của hắn đã chết lâm sàn thậm chí nói Vô Song đã bước một chân vào cửa tử cũng không nói ngoa.

Phương Anh thở dài một hơi, nàng dùng bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc Vô Song, không phải nàng có tình cảm với hắn mà đơn giản cảm giác này nàng hiểu hơn ai hết, năm xưa nàng cũng chính là bị đối xử như vậy thậm chí nàng còn không bị đau đớn như Vô Song, thân thể quá tốt đôi khi thực sự rất rất hại người.

Tất nhiên nếu Vô Song lúc này có ý thức hắn nhất định sẽ mỉm cười, ít nhất địa ngục đã trôi qua đối với hắn, màn tra tấn đáng sợ nhất cuộc đời Vô Song phải chịu.

Không biết qua bao lâu Vô Song mở mắt ra, trước mắt hắn một lần nữa là là không gian tối đen như mực, thực sự chính bản thân Vô Song cũng lấy làm kỳ quặc, tại sao mỗi khi hắn ngất đi rồi tỉnh lại thì 90% là một không gian tối đen như mực chào đón mình.

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Vô Song như chết lặng, hắn đang nhìn thấy cái gì?, một nữ tử ngồi ngay trước mặt mình, toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân.

Phương Anh lúc này cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vô Song, sát khi trên người nàng từ từ hiện ra “Một là ngươi nhắm mắt lại còn hai là ta móc mắt ngươi ra”.

Vừa nói trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại khẽ xuất hiện hai vệt đôt nhìn nữ tính vô cùng bất quá Vô Song lúc này cũng không dám không nghe, hắn vội nhắm mắt mình lại tuy nhiên có một điều Phương Anh không biết, Vô Song có huyết nhãn kể cả hắn có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhìn rõ cơ thể Phương Anh không xót một chỗ nào.

Phương Anh rất đẹp, nàng phi thường đẹp từ cơ thể đến khuôn mặt thậm chí là cả khí chất. Phương Anh là một Sát Đế cao cao tại thượng không biết có bao nhiêu nam nhân muốn quỳ xuống dưới chân nàng mong nàng để mắt tới thậm chí một cái mị nhãn của nàng cũng làm không biết bao nhiêu kẻ phát điên, nếu biết được diễm phúc của Vô Song lúc này thậm chí không ít kẻ tìm hắn liều mạng.

Làn da của Phương Anh rất trắng thậm chí lúc này hai tay của Vô Song đang áp vào hai tay Phương Anh, hắn có thể cảm thấy sự mềm mại trên làn da của nàng, sự mềm mại như làn da của một đứa trẻ như một chiếc khăn bông thượng hạng vậy.

Mái tóc dài đen nhánh lúc này được búi cao lên làm cho Phương Anh thêm phần mị hoặc, thêm phần thành thục, đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng đôi má hồng hồng thực sự làm Sát Đế cao cao tại thượng không khác gì một thiếu nữ đang hoài xuân cả.

Phương Anh vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ tuy nhiên cả cuộc đời nàng nếu nói giết người nàng có thể biết thậm chí dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ nhưng toàn bộ những việc khác Phương Anh mong manh như một trang giấy trắng vậy.

Thân là Sát Đế của Sát Điện nàng chính là phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra khí chất bá đạo của bậc đế vương nhưng lúc này Vô Song mới nhận ra ẩn sâu trong cô gái trước mặt này là một tâm hồn thiếu nữ bình thường như bao cô gái khác.

Phương Anh cũng biết ngượng ngùng, nàng cũng biết lo lắng thậm chí là xấu hổ, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc cùng một người nam nhân gần đến thế cũng là lần đầu tiên trong đời nàng khỏa thân trước mặt một nam tử điều này cũng làm Phương Anh xấu hổ cùng ngượng ngùng không thôi.

Cho dù giọng nói của nàng cố tỏ ra mạnh mẽ cố tỏ ra lạnh lùng thì Vô Song vẫn cảm thấy có chút sự run rẩy, có chút không được tự nhiên bên trong.

Lúc trước Vô Song thực sự rất ghét Phương Anh thậm chí cả khi lần đầu tiếp xúc với Trâm Anh hắn cũng chẳng có cảm tình gì tuy nhiên trong những ngày qua Vô Song lại có thể từ từ cảm nhận được bên trong hai cô gái này luôn có một thứ gì đó chôn sâu, luôn có một góc tối tâm hồn không thể cho người khác biết, Vô Song cảm thấy cả hai người này đều cố tạo cho mình một tấm bình phong thật lớn thật vững chắc nhưng ẩn trong trái tim của mình họ luôn dấu đi còn người thật.

Ánh mắt Vô Song tiếp tục nhìn xuống bộ ngực của Phương Anh, lúc này chính bản thân cơ thể hắn cũng nóng lên, dù sao Vô Song cũng là một nam tử bình thường lại đang tuổi khí huyết tuôn trào bất quá khi nhìn Phương Anh đang cắn răng quyết tâm thì Vô Song lại không muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng nữa.

Dù không biết Phương Anh đang làm gì nhưng Vô Song hiểu nàng đang chịu đựng, nàng đang đè nén chính bản thân mình vì hắn, lúc này Vô Song chính là đang khinh nhờn nàng thậm chí lợi dụng nàng. Nếu muốn nhìn cơ thể tuyệt mĩ của Phương Anh thì Vô Song sẽ tự làm bằng chính khả năng của mình chứ không phải là theo cách này, hắn cuối cùng vẫn quyết định tắt Huyết Nhãn đi.

Phương Anh lúc này cơ thể nàng nóng ran vì xấu hổ, trên làn da trắng ngần không tì vết bắt đầu hiện lên những rạng đỏ, thực sự mà nói nàng không muốn truyền Sát Đế Bí Thuật cho Vô Song chính là vì cái lý do này, nàng chính là xấu hổ.

Sát Đế Bí Thuật cực kỳ bá đạo nó yêu cầu phải tự hủy toàn bộ nguyên khí trong cơ thể thì mới được phép tu luyện, đồng thời cắt đứt kinh mạch toàn thân, chấn vỡ xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng triệt để biến người tu luyện thành phế nhân, đây chính là yêu cầu đầu tiên.

Sát Đế Bí Thuật không thể tu luyện một mình mà cần phải có một siêu cấp cường giả cũng tu luyện Sát Đế Bí Thuật hộ đạo mới có thể thành công, chính vì vậy Sát Đế Bí Thuật đời đời không truyền ra ngoài mà có truyền ra ngoài cũng chẳng ai học được.

Cơ thể Vô Song không thể nào tu luyện được nguyên khí phải chuyển sang tu luyện thân thể chính điều này lại giúp Vô Song trở thành nhân tuyển cực tốt nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, Sát Đế Bí Thuật không phải là tu luyện nguyên khí mà nó tu luyện sát khí, lấy sát khí để tu đạo, chỉ cần trôi quan lần tẩy lễ này của Phương Anh thì Vô Song hoàn toàn có tư cách bắt đầu tu luyện bình thường như tất cả mọi người.

Đầu tiên Phương Anh dùng năng lực của mình mạnh mẽ phá nát khí hải của Vô Song như một dạng phá đi làm lại từ đầu, nàng dùng sát khí của bản thân cùng với công pháp Sát Đế Bí Thuật giúp Vô Song mạnh mẽ xây dựng lại một khí hải khác.

Đương nhiên một người chỉ có thể có được một khí hải nhưng thứ Phương Anh tạo ra được gọi là sát hải, nó giống hệt khí hải tuy nhiên không phải là thiên sinh mà do con người tạo nên, khí hải hấp thu nguyên khí còn sát hải hấp thu sát khí.

Sát khí của Phương Anh tiếp tục đi qua sát hải của Vô Song sau đó tiến vào xương cốt, kinh mạch cũng như lục phủ ngũ tạng, chính vì cơ thể của Vô Song đã bị phá nát nên sát khí càng dễ thẩm thấu vào bên trong, đây là một bước đệm bước đệm để cơ thể hắn làm quen với sát khí, được sát khí ôn dưỡng sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện Sát Đế Bí Thuật, đây là một quá trình thực sự rất dài rất dài và cũng rất đau đớn.

Phương Anh cùng Vô Song hai người đang ở trong một huyết trì khổng lồ điên cuồng sục sôi, ẩn ẩn trong không gian này hoàn toàn bị bao phủ bởi sát khí của Phương Anh có điều Vô Song lại không hề cảm thấy có một chút nào không thoải mái, sát khí với hắn đột nhiên lại trở nên quen thuộc vô cùng, ở trong khí hải của Vô Song bắt đầu hình thành một viên cầu, một viên cầu thoạt nhìn không khác gì khí hải cũ có điều nó màu đỏ, màu đỏ của sát khí, màu đỏ của máu.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, lúc này toàn bộ cơ thể Vô Song nóng lên, ở vị trí khí hải cũ của hắn hoàn toàn xuất hiện một sát hải mới, kiên cố vô cùng thậm chí nó cứ như được sinh ra dành cho Vô Song hắn vậy, hoàn toàn không có gì không thích hợp.

Tất nhiên Sát Đế Bí Thuật không có dễ học như vậy vì lúc này đây địa ngục với Vô Song mới thực sự bắt đầu, ngay khi sát hải được hình thành thì vô biên vô tận sát khí trong cơ thể Phương Anh tiến vào toàn thân Vô Song, từ từng sợi kinh mạch đến xương cốt thậm chí là lục phủ ngũ tạng.

Cơ thể Vô Song vốn đã bị Phương Anh mạnh mẽ phá nát nay tiếp tục thêm sát khí quấn thân không khác gì bị thương mà đổ muối vào vậy, Vô Song cho dù toàn thân không thể cử động được nhưng cơ thể hắn vẫn run lên bần bật.

Đừng nói kinh mạch mà cho dù từng sợi gân trên người hắn cũng được sát khí tẩy lễ qua, sát khí đương nhiên không có ôn hòa như nguyên khí, thứ này là một con dao sắc nhọn điên cuồng tàn phá cơ thể Vô Song. Vô Song lúc này không thể nhắm mắt tập trung được nữa, hai mắt hắn trừng lớn tuy nhiên lại không thể nói được lời nào, dây thanh quản của hắn đã bị cắt đứt từ bao giờ.

Phương Anh lúc này đương nhiên biết Vô Song mở mắt tuy nhiên nàng không có thời gian đi trách móc hắn, nàng chính là phải tập trung 100% sự chú ý không chế sát khí của chính mình, Vô Song lúc này cho dù đau đớn hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra sự đáng sợ của Phương Anh, nàng khống chế sát khí của mình trên từng sợi kinh mạch của Vô Song, từng nhát cắt không sâu mà cũng không nông, cơ thể của Vô Song bị tàn phá không ra hình thù nhưng lại không vượt quá giới hạn, Phương Anh lúc này đang chăm chú như đang tạo nên kiệt tác của đời mình.

Đau đớn đương nhiên không có dừng lại như thế, một đợt sát khí tẩy lễ sao có thể tu luyện được đế phẩm công pháp, sự đáng sợ của nó còn ở phía sau, sự đáng sợ của Sát Đế Bí Thuật làm Vô Song có cảm giác Long Tộc chúc phúc khi ở bên cạnh Hắc Nguyệt không khác gì trò trẻ con.

Phương Anh biết Vô Song có năng lực Phương Hoàng thần thú cùng xương cốt của Long Tộc cộng thêm thể chất Chiến Tộc, những thứ này đương nhiên hỗ trợ cho luyện thể thuật của Vô Song rất nhiều nhưng hiện nay nó lại thành công cũ tra tấn dã man nhất.

Xương cốt của Vô Song rất cứng, kinh mạch của Vô Song cũng cực kỳ bền chắc trong khi sát khi lại như những con dao nhỏ liên tục cứa vào, một lần không vỡ thì hai lần, hai lần không được thì ba lần,bốn lần thậm chí là 10 lần 100 lần, thứ càng khó phá vỡ thì càng bị tấn công hung bạo hơn, sự đau đớn căn bản là nhân theo cấp số nhân.

Thế cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng, bằng năng lực Phượng Hoàng tự động hộ chủ lại khiến cơ thể Vô Song hồi phục rất nhanh, trong quá trình hồi phục lại tiếp tục bị sát khí tra tấn cứ như một vết thương vừa lên da non lại bị người ra sinh sinh cắt ra vậy.

Sát khí cũng bắt đầu tiến lên dây thần kinh trung ương trên đại não Vô Song, ánh mắt Phương Anh càng ngày càng nghiêm túc trong khi ánh mắt Vô Song xuất hiện sự sợ hãi cùng cực.

Không phải bản thân Vô Song sợ cũng chẳng phải là hắn quá hèn nhát mà đây là phản ứng của đại não bình thường, Vô Song lúc cảm nhận được từng tiếng 'kít kít' nghe ghê cả người bên tai, hộp sọ của hắn như bị một lưỡi dao mài qua, một con dao cùn liên tục cứa vào một chỗ, đại não hắn cũng bắt đầu đình trệ, sát khí bao trùm xung quanh sau đó tất cả các giác quan của Vô Song run lên, từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu không chỗ nào không cảm thấy rùng mình, đại não của hắn chính là đang run sợ, toàn bộ nơi đó đã bị sát khí chiếm hữu, bị sát khí tấn công.

Phương Anh bây giờ chỉ cần một nhát cắt sai lầm cũng đủ làm Vô Song tạm biệt trần thế, chính Vô Song lúc này cũng không hiểu cô gái nhỏ nhắn Phương Anh này năm đó làm sao tu luyện được cái môn công pháp kinh khủng này.

Sự đau đớn bắt đầu chiếm hữu luôn cả linh hồn Vô Song, linh hồn của hắn được tử khí bảo vệ nhưng hoàn toàn bị sát khí chia tách thành hai phần, linh hồn của Vô Song bị nhuộm đỏ toàn bộ, ánh mắt hắn trắng dã đầy sợ hãi.

Từng ngón tay của Vô Song run rẩy, hắn bắt đầu rút những ngón tay lại, cho dù chỉ là một hành động cực nhỏ thôi những cũng đủ hiểu đau đớn của Vô Song phải chịu, sự đau đớn vượt qua khả năng chịu đựng của hắn.

Phương Anh cũng cảm nhận được điều này bất quá rất nhanh những ngón tay của nàng mạnh mẽ nắm lấy hai bàn tay Vô Song, mạnh mẽ bắt hắn tiếp tục trải qua địa ngục nhân gian.

Hai ngày tiếp theo trôi qua, đầu Vô Song rũ xuống, cơ thể hắn run lên liên hồi, sự tẩy lễ vẫn chưa được hoàn thành.

Một ngày nữa trôi qua, linh hồn của hắn đứng trên đỉnh bờ vực, đứng trên đỉnh của sự tan vỡ. Cơ thể Vô Song sớm đã chết nhưng được Niết Bàn Hỏa mạnh mẽ kéo lại rồi lại mạnh mẽ chịu tra tấn, căn bản đây là một vòng tuần hoàn.

Một ngày nữa trôi qua, Vô Song lúc này quên đi tất cả mọi thứ, hắn không nhớ được mình là ai, hắn cũng không nhớ bất cứ thứ gì, chiếm hữu cơ thể hắn ngoại trừ đau đớn cũng chỉ còn đau đớn.

Một ngày tiếp theo, lúc này bỗng nhiên Phương Anh mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng thở ra một ngụm nhọc khí, huyết hồ dưới chân hai người cũng hoàn toàn tan biến không còn một chút gì, hai tay Phương Anh cả người nàng thả lỏng ra.

Đối diện Phương Anh ngay sau khi nàng thu tay lại, cơ thể Vô Song không còn vật gì chống đỡ hắn từ từ gục xuống, cả người hắn ngã nhào vào bộ ngực sữa của nàng bất quá Vô Song lúc này tuyệt đối không cảm nhận được gì cả, đại não của hắn đã chết lâm sàn thậm chí nói Vô Song đã bước một chân vào cửa tử cũng không nói ngoa.

Phương Anh thở dài một hơi, nàng dùng bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc Vô Song, không phải nàng có tình cảm với hắn mà đơn giản cảm giác này nàng hiểu hơn ai hết, năm xưa nàng cũng chính là bị đối xử như vậy thậm chí nàng còn không bị đau đớn như Vô Song, thân thể quá tốt đôi khi thực sự rất rất hại người.

Tất nhiên nếu Vô Song lúc này có ý thức hắn nhất định sẽ mỉm cười, ít nhất địa ngục đã trôi qua đối với hắn, màn tra tấn đáng sợ nhất cuộc đời Vô Song phải chịu.

Không biết qua bao lâu Vô Song mở mắt ra, trước mắt hắn một lần nữa là là không gian tối đen như mực, thực sự chính bản thân Vô Song cũng lấy làm kỳ quặc, tại sao mỗi khi hắn ngất đi rồi tỉnh lại thì 90% là một không gian tối đen như mực chào đón mình.

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Vô Song như chết lặng, hắn đang nhìn thấy cái gì?, một nữ tử ngồi ngay trước mặt mình, toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân.

Phương Anh lúc này cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vô Song, sát khi trên người nàng từ từ hiện ra “Một là ngươi nhắm mắt lại còn hai là ta móc mắt ngươi ra”.

Vừa nói trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại khẽ xuất hiện hai vệt đôt nhìn nữ tính vô cùng bất quá Vô Song lúc này cũng không dám không nghe, hắn vội nhắm mắt mình lại tuy nhiên có một điều Phương Anh không biết, Vô Song có huyết nhãn kể cả hắn có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhìn rõ cơ thể Phương Anh không xót một chỗ nào.

Phương Anh rất đẹp, nàng phi thường đẹp từ cơ thể đến khuôn mặt thậm chí là cả khí chất. Phương Anh là một Sát Đế cao cao tại thượng không biết có bao nhiêu nam nhân muốn quỳ xuống dưới chân nàng mong nàng để mắt tới thậm chí một cái mị nhãn của nàng cũng làm không biết bao nhiêu kẻ phát điên, nếu biết được diễm phúc của Vô Song lúc này thậm chí không ít kẻ tìm hắn liều mạng.

Làn da của Phương Anh rất trắng thậm chí lúc này hai tay của Vô Song đang áp vào hai tay Phương Anh, hắn có thể cảm thấy sự mềm mại trên làn da của nàng, sự mềm mại như làn da của một đứa trẻ như một chiếc khăn bông thượng hạng vậy.

Mái tóc dài đen nhánh lúc này được búi cao lên làm cho Phương Anh thêm phần mị hoặc, thêm phần thành thục, đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng đôi má hồng hồng thực sự làm Sát Đế cao cao tại thượng không khác gì một thiếu nữ đang hoài xuân cả.

Phương Anh vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ tuy nhiên cả cuộc đời nàng nếu nói giết người nàng có thể biết thậm chí dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ nhưng toàn bộ những việc khác Phương Anh mong manh như một trang giấy trắng vậy.

Thân là Sát Đế của Sát Điện nàng chính là phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra khí chất bá đạo của bậc đế vương nhưng lúc này Vô Song mới nhận ra ẩn sâu trong cô gái trước mặt này là một tâm hồn thiếu nữ bình thường như bao cô gái khác.

Phương Anh cũng biết ngượng ngùng, nàng cũng biết lo lắng thậm chí là xấu hổ, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc cùng một người nam nhân gần đến thế cũng là lần đầu tiên trong đời nàng khỏa thân trước mặt một nam tử điều này cũng làm Phương Anh xấu hổ cùng ngượng ngùng không thôi.

Cho dù giọng nói của nàng cố tỏ ra mạnh mẽ cố tỏ ra lạnh lùng thì Vô Song vẫn cảm thấy có chút sự run rẩy, có chút không được tự nhiên bên trong.

Lúc trước Vô Song thực sự rất ghét Phương Anh thậm chí cả khi lần đầu tiếp xúc với Trâm Anh hắn cũng chẳng có cảm tình gì tuy nhiên trong những ngày qua Vô Song lại có thể từ từ cảm nhận được bên trong hai cô gái này luôn có một thứ gì đó chôn sâu, luôn có một góc tối tâm hồn không thể cho người khác biết, Vô Song cảm thấy cả hai người này đều cố tạo cho mình một tấm bình phong thật lớn thật vững chắc nhưng ẩn trong trái tim của mình họ luôn dấu đi còn người thật.

Ánh mắt Vô Song tiếp tục nhìn xuống bộ ngực của Phương Anh, lúc này chính bản thân cơ thể hắn cũng nóng lên, dù sao Vô Song cũng là một nam tử bình thường lại đang tuổi khí huyết tuôn trào bất quá khi nhìn Phương Anh đang cắn răng quyết tâm thì Vô Song lại không muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng nữa.

Dù không biết Phương Anh đang làm gì nhưng Vô Song hiểu nàng đang chịu đựng, nàng đang đè nén chính bản thân mình vì hắn, lúc này Vô Song chính là đang khinh nhờn nàng thậm chí lợi dụng nàng. Nếu muốn nhìn cơ thể tuyệt mĩ của Phương Anh thì Vô Song sẽ tự làm bằng chính khả năng của mình chứ không phải là theo cách này, hắn cuối cùng vẫn quyết định tắt Huyết Nhãn đi.

Phương Anh lúc này cơ thể nàng nóng ran vì xấu hổ, trên làn da trắng ngần không tì vết bắt đầu hiện lên những rạng đỏ, thực sự mà nói nàng không muốn truyền Sát Đế Bí Thuật cho Vô Song chính là vì cái lý do này, nàng chính là xấu hổ.

Sát Đế Bí Thuật cực kỳ bá đạo nó yêu cầu phải tự hủy toàn bộ nguyên khí trong cơ thể thì mới được phép tu luyện, đồng thời cắt đứt kinh mạch toàn thân, chấn vỡ xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng triệt để biến người tu luyện thành phế nhân, đây chính là yêu cầu đầu tiên.

Sát Đế Bí Thuật không thể tu luyện một mình mà cần phải có một siêu cấp cường giả cũng tu luyện Sát Đế Bí Thuật hộ đạo mới có thể thành công, chính vì vậy Sát Đế Bí Thuật đời đời không truyền ra ngoài mà có truyền ra ngoài cũng chẳng ai học được.

Cơ thể Vô Song không thể nào tu luyện được nguyên khí phải chuyển sang tu luyện thân thể chính điều này lại giúp Vô Song trở thành nhân tuyển cực tốt nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, Sát Đế Bí Thuật không phải là tu luyện nguyên khí mà nó tu luyện sát khí, lấy sát khí để tu đạo, chỉ cần trôi quan lần tẩy lễ này của Phương Anh thì Vô Song hoàn toàn có tư cách bắt đầu tu luyện bình thường như tất cả mọi người.

Đầu tiên Phương Anh dùng năng lực của mình mạnh mẽ phá nát khí hải của Vô Song như một dạng phá đi làm lại từ đầu, nàng dùng sát khí của bản thân cùng với công pháp Sát Đế Bí Thuật giúp Vô Song mạnh mẽ xây dựng lại một khí hải khác.

Đương nhiên một người chỉ có thể có được một khí hải nhưng thứ Phương Anh tạo ra được gọi là sát hải, nó giống hệt khí hải tuy nhiên không phải là thiên sinh mà do con người tạo nên, khí hải hấp thu nguyên khí còn sát hải hấp thu sát khí.

Sát khí của Phương Anh tiếp tục đi qua sát hải của Vô Song sau đó tiến vào xương cốt, kinh mạch cũng như lục phủ ngũ tạng, chính vì cơ thể của Vô Song đã bị phá nát nên sát khí càng dễ thẩm thấu vào bên trong, đây là một bước đệm bước đệm để cơ thể hắn làm quen với sát khí, được sát khí ôn dưỡng sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện Sát Đế Bí Thuật, đây là một quá trình thực sự rất dài rất dài và cũng rất đau đớn.

Phương Anh cùng Vô Song hai người đang ở trong một huyết trì khổng lồ điên cuồng sục sôi, ẩn ẩn trong không gian này hoàn toàn bị bao phủ bởi sát khí của Phương Anh có điều Vô Song lại không hề cảm thấy có một chút nào không thoải mái, sát khí với hắn đột nhiên lại trở nên quen thuộc vô cùng, ở trong khí hải của Vô Song bắt đầu hình thành một viên cầu, một viên cầu thoạt nhìn không khác gì khí hải cũ có điều nó màu đỏ, màu đỏ của sát khí, màu đỏ của máu.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, lúc này toàn bộ cơ thể Vô Song nóng lên, ở vị trí khí hải cũ của hắn hoàn toàn xuất hiện một sát hải mới, kiên cố vô cùng thậm chí nó cứ như được sinh ra dành cho Vô Song hắn vậy, hoàn toàn không có gì không thích hợp.

Tất nhiên Sát Đế Bí Thuật không có dễ học như vậy vì lúc này đây địa ngục với Vô Song mới thực sự bắt đầu, ngay khi sát hải được hình thành thì vô biên vô tận sát khí trong cơ thể Phương Anh tiến vào toàn thân Vô Song, từ từng sợi kinh mạch đến xương cốt thậm chí là lục phủ ngũ tạng.

Cơ thể Vô Song vốn đã bị Phương Anh mạnh mẽ phá nát nay tiếp tục thêm sát khí quấn thân không khác gì bị thương mà đổ muối vào vậy, Vô Song cho dù toàn thân không thể cử động được nhưng cơ thể hắn vẫn run lên bần bật.

Đừng nói kinh mạch mà cho dù từng sợi gân trên người hắn cũng được sát khí tẩy lễ qua, sát khí đương nhiên không có ôn hòa như nguyên khí, thứ này là một con dao sắc nhọn điên cuồng tàn phá cơ thể Vô Song. Vô Song lúc này không thể nhắm mắt tập trung được nữa, hai mắt hắn trừng lớn tuy nhiên lại không thể nói được lời nào, dây thanh quản của hắn đã bị cắt đứt từ bao giờ.

Phương Anh lúc này đương nhiên biết Vô Song mở mắt tuy nhiên nàng không có thời gian đi trách móc hắn, nàng chính là phải tập trung 100% sự chú ý không chế sát khí của chính mình, Vô Song lúc này cho dù đau đớn hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra sự đáng sợ của Phương Anh, nàng khống chế sát khí của mình trên từng sợi kinh mạch của Vô Song, từng nhát cắt không sâu mà cũng không nông, cơ thể của Vô Song bị tàn phá không ra hình thù nhưng lại không vượt quá giới hạn, Phương Anh lúc này đang chăm chú như đang tạo nên kiệt tác của đời mình.

Đau đớn đương nhiên không có dừng lại như thế, một đợt sát khí tẩy lễ sao có thể tu luyện được đế phẩm công pháp, sự đáng sợ của nó còn ở phía sau, sự đáng sợ của Sát Đế Bí Thuật làm Vô Song có cảm giác Long Tộc chúc phúc khi ở bên cạnh Hắc Nguyệt không khác gì trò trẻ con.

Phương Anh biết Vô Song có năng lực Phương Hoàng thần thú cùng xương cốt của Long Tộc cộng thêm thể chất Chiến Tộc, những thứ này đương nhiên hỗ trợ cho luyện thể thuật của Vô Song rất nhiều nhưng hiện nay nó lại thành công cũ tra tấn dã man nhất.

Xương cốt của Vô Song rất cứng, kinh mạch của Vô Song cũng cực kỳ bền chắc trong khi sát khi lại như những con dao nhỏ liên tục cứa vào, một lần không vỡ thì hai lần, hai lần không được thì ba lần,bốn lần thậm chí là 10 lần 100 lần, thứ càng khó phá vỡ thì càng bị tấn công hung bạo hơn, sự đau đớn căn bản là nhân theo cấp số nhân.

Thế cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng, bằng năng lực Phượng Hoàng tự động hộ chủ lại khiến cơ thể Vô Song hồi phục rất nhanh, trong quá trình hồi phục lại tiếp tục bị sát khí tra tấn cứ như một vết thương vừa lên da non lại bị người ra sinh sinh cắt ra vậy.

Sát khí cũng bắt đầu tiến lên dây thần kinh trung ương trên đại não Vô Song, ánh mắt Phương Anh càng ngày càng nghiêm túc trong khi ánh mắt Vô Song xuất hiện sự sợ hãi cùng cực.

Không phải bản thân Vô Song sợ cũng chẳng phải là hắn quá hèn nhát mà đây là phản ứng của đại não bình thường, Vô Song lúc cảm nhận được từng tiếng 'kít kít' nghe ghê cả người bên tai, hộp sọ của hắn như bị một lưỡi dao mài qua, một con dao cùn liên tục cứa vào một chỗ, đại não hắn cũng bắt đầu đình trệ, sát khí bao trùm xung quanh sau đó tất cả các giác quan của Vô Song run lên, từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu không chỗ nào không cảm thấy rùng mình, đại não của hắn chính là đang run sợ, toàn bộ nơi đó đã bị sát khí chiếm hữu, bị sát khí tấn công.

Phương Anh bây giờ chỉ cần một nhát cắt sai lầm cũng đủ làm Vô Song tạm biệt trần thế, chính Vô Song lúc này cũng không hiểu cô gái nhỏ nhắn Phương Anh này năm đó làm sao tu luyện được cái môn công pháp kinh khủng này.

Sự đau đớn bắt đầu chiếm hữu luôn cả linh hồn Vô Song, linh hồn của hắn được tử khí bảo vệ nhưng hoàn toàn bị sát khí chia tách thành hai phần, linh hồn của Vô Song bị nhuộm đỏ toàn bộ, ánh mắt hắn trắng dã đầy sợ hãi.

Từng ngón tay của Vô Song run rẩy, hắn bắt đầu rút những ngón tay lại, cho dù chỉ là một hành động cực nhỏ thôi những cũng đủ hiểu đau đớn của Vô Song phải chịu, sự đau đớn vượt qua khả năng chịu đựng của hắn.

Phương Anh cũng cảm nhận được điều này bất quá rất nhanh những ngón tay của nàng mạnh mẽ nắm lấy hai bàn tay Vô Song, mạnh mẽ bắt hắn tiếp tục trải qua địa ngục nhân gian.

Hai ngày tiếp theo trôi qua, đầu Vô Song rũ xuống, cơ thể hắn run lên liên hồi, sự tẩy lễ vẫn chưa được hoàn thành.

Một ngày nữa trôi qua, linh hồn của hắn đứng trên đỉnh bờ vực, đứng trên đỉnh của sự tan vỡ. Cơ thể Vô Song sớm đã chết nhưng được Niết Bàn Hỏa mạnh mẽ kéo lại rồi lại mạnh mẽ chịu tra tấn, căn bản đây là một vòng tuần hoàn.

Một ngày nữa trôi qua, Vô Song lúc này quên đi tất cả mọi thứ, hắn không nhớ được mình là ai, hắn cũng không nhớ bất cứ thứ gì, chiếm hữu cơ thể hắn ngoại trừ đau đớn cũng chỉ còn đau đớn.

Một ngày tiếp theo, lúc này bỗng nhiên Phương Anh mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng thở ra một ngụm nhọc khí, huyết hồ dưới chân hai người cũng hoàn toàn tan biến không còn một chút gì, hai tay Phương Anh cả người nàng thả lỏng ra.

Đối diện Phương Anh ngay sau khi nàng thu tay lại, cơ thể Vô Song không còn vật gì chống đỡ hắn từ từ gục xuống, cả người hắn ngã nhào vào bộ ngực sữa của nàng bất quá Vô Song lúc này tuyệt đối không cảm nhận được gì cả, đại não của hắn đã chết lâm sàn thậm chí nói Vô Song đã bước một chân vào cửa tử cũng không nói ngoa.

Phương Anh thở dài một hơi, nàng dùng bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc Vô Song, không phải nàng có tình cảm với hắn mà đơn giản cảm giác này nàng hiểu hơn ai hết, năm xưa nàng cũng chính là bị đối xử như vậy thậm chí nàng còn không bị đau đớn như Vô Song, thân thể quá tốt đôi khi thực sự rất rất hại người.

Tất nhiên nếu Vô Song lúc này có ý thức hắn nhất định sẽ mỉm cười, ít nhất địa ngục đã trôi qua đối với hắn, màn tra tấn đáng sợ nhất cuộc đời Vô Song phải chịu.

Không biết qua bao lâu Vô Song mở mắt ra, trước mắt hắn một lần nữa là là không gian tối đen như mực, thực sự chính bản thân Vô Song cũng lấy làm kỳ quặc, tại sao mỗi khi hắn ngất đi rồi tỉnh lại thì 90% là một không gian tối đen như mực chào đón mình.

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt Vô Song như chết lặng, hắn đang nhìn thấy cái gì?, một nữ tử ngồi ngay trước mặt mình, toàn thân không có lấy một mảnh vải che thân.

Phương Anh lúc này cũng mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Vô Song, sát khi trên người nàng từ từ hiện ra “Một là ngươi nhắm mắt lại còn hai là ta móc mắt ngươi ra”.

Vừa nói trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại khẽ xuất hiện hai vệt đôt nhìn nữ tính vô cùng bất quá Vô Song lúc này cũng không dám không nghe, hắn vội nhắm mắt mình lại tuy nhiên có một điều Phương Anh không biết, Vô Song có huyết nhãn kể cả hắn có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhìn rõ cơ thể Phương Anh không xót một chỗ nào.

Phương Anh rất đẹp, nàng phi thường đẹp từ cơ thể đến khuôn mặt thậm chí là cả khí chất. Phương Anh là một Sát Đế cao cao tại thượng không biết có bao nhiêu nam nhân muốn quỳ xuống dưới chân nàng mong nàng để mắt tới thậm chí một cái mị nhãn của nàng cũng làm không biết bao nhiêu kẻ phát điên, nếu biết được diễm phúc của Vô Song lúc này thậm chí không ít kẻ tìm hắn liều mạng.

Làn da của Phương Anh rất trắng thậm chí lúc này hai tay của Vô Song đang áp vào hai tay Phương Anh, hắn có thể cảm thấy sự mềm mại trên làn da của nàng, sự mềm mại như làn da của một đứa trẻ như một chiếc khăn bông thượng hạng vậy.

Mái tóc dài đen nhánh lúc này được búi cao lên làm cho Phương Anh thêm phần mị hoặc, thêm phần thành thục, đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng đôi má hồng hồng thực sự làm Sát Đế cao cao tại thượng không khác gì một thiếu nữ đang hoài xuân cả.

Phương Anh vô pháp vô thiên, trời không sợ đất không sợ tuy nhiên cả cuộc đời nàng nếu nói giết người nàng có thể biết thậm chí dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ nhưng toàn bộ những việc khác Phương Anh mong manh như một trang giấy trắng vậy.

Thân là Sát Đế của Sát Điện nàng chính là phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra khí chất bá đạo của bậc đế vương nhưng lúc này Vô Song mới nhận ra ẩn sâu trong cô gái trước mặt này là một tâm hồn thiếu nữ bình thường như bao cô gái khác.

Phương Anh cũng biết ngượng ngùng, nàng cũng biết lo lắng thậm chí là xấu hổ, lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc cùng một người nam nhân gần đến thế cũng là lần đầu tiên trong đời nàng khỏa thân trước mặt một nam tử điều này cũng làm Phương Anh xấu hổ cùng ngượng ngùng không thôi.

Cho dù giọng nói của nàng cố tỏ ra mạnh mẽ cố tỏ ra lạnh lùng thì Vô Song vẫn cảm thấy có chút sự run rẩy, có chút không được tự nhiên bên trong.

Lúc trước Vô Song thực sự rất ghét Phương Anh thậm chí cả khi lần đầu tiếp xúc với Trâm Anh hắn cũng chẳng có cảm tình gì tuy nhiên trong những ngày qua Vô Song lại có thể từ từ cảm nhận được bên trong hai cô gái này luôn có một thứ gì đó chôn sâu, luôn có một góc tối tâm hồn không thể cho người khác biết, Vô Song cảm thấy cả hai người này đều cố tạo cho mình một tấm bình phong thật lớn thật vững chắc nhưng ẩn trong trái tim của mình họ luôn dấu đi còn người thật.

Ánh mắt Vô Song tiếp tục nhìn xuống bộ ngực của Phương Anh, lúc này chính bản thân cơ thể hắn cũng nóng lên, dù sao Vô Song cũng là một nam tử bình thường lại đang tuổi khí huyết tuôn trào bất quá khi nhìn Phương Anh đang cắn răng quyết tâm thì Vô Song lại không muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng nữa.

Dù không biết Phương Anh đang làm gì nhưng Vô Song hiểu nàng đang chịu đựng, nàng đang đè nén chính bản thân mình vì hắn, lúc này Vô Song chính là đang khinh nhờn nàng thậm chí lợi dụng nàng. Nếu muốn nhìn cơ thể tuyệt mĩ của Phương Anh thì Vô Song sẽ tự làm bằng chính khả năng của mình chứ không phải là theo cách này, hắn cuối cùng vẫn quyết định tắt Huyết Nhãn đi.

Phương Anh lúc này cơ thể nàng nóng ran vì xấu hổ, trên làn da trắng ngần không tì vết bắt đầu hiện lên những rạng đỏ, thực sự mà nói nàng không muốn truyền Sát Đế Bí Thuật cho Vô Song chính là vì cái lý do này, nàng chính là xấu hổ.

Sát Đế Bí Thuật cực kỳ bá đạo nó yêu cầu phải tự hủy toàn bộ nguyên khí trong cơ thể thì mới được phép tu luyện, đồng thời cắt đứt kinh mạch toàn thân, chấn vỡ xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng triệt để biến người tu luyện thành phế nhân, đây chính là yêu cầu đầu tiên.

Sát Đế Bí Thuật không thể tu luyện một mình mà cần phải có một siêu cấp cường giả cũng tu luyện Sát Đế Bí Thuật hộ đạo mới có thể thành công, chính vì vậy Sát Đế Bí Thuật đời đời không truyền ra ngoài mà có truyền ra ngoài cũng chẳng ai học được.

Cơ thể Vô Song không thể nào tu luyện được nguyên khí phải chuyển sang tu luyện thân thể chính điều này lại giúp Vô Song trở thành nhân tuyển cực tốt nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, Sát Đế Bí Thuật không phải là tu luyện nguyên khí mà nó tu luyện sát khí, lấy sát khí để tu đạo, chỉ cần trôi quan lần tẩy lễ này của Phương Anh thì Vô Song hoàn toàn có tư cách bắt đầu tu luyện bình thường như tất cả mọi người.

Đầu tiên Phương Anh dùng năng lực của mình mạnh mẽ phá nát khí hải của Vô Song như một dạng phá đi làm lại từ đầu, nàng dùng sát khí của bản thân cùng với công pháp Sát Đế Bí Thuật giúp Vô Song mạnh mẽ xây dựng lại một khí hải khác.

Đương nhiên một người chỉ có thể có được một khí hải nhưng thứ Phương Anh tạo ra được gọi là sát hải, nó giống hệt khí hải tuy nhiên không phải là thiên sinh mà do con người tạo nên, khí hải hấp thu nguyên khí còn sát hải hấp thu sát khí.

Sát khí của Phương Anh tiếp tục đi qua sát hải của Vô Song sau đó tiến vào xương cốt, kinh mạch cũng như lục phủ ngũ tạng, chính vì cơ thể của Vô Song đã bị phá nát nên sát khí càng dễ thẩm thấu vào bên trong, đây là một bước đệm bước đệm để cơ thể hắn làm quen với sát khí, được sát khí ôn dưỡng sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện Sát Đế Bí Thuật, đây là một quá trình thực sự rất dài rất dài và cũng rất đau đớn.

Phương Anh cùng Vô Song hai người đang ở trong một huyết trì khổng lồ điên cuồng sục sôi, ẩn ẩn trong không gian này hoàn toàn bị bao phủ bởi sát khí của Phương Anh có điều Vô Song lại không hề cảm thấy có một chút nào không thoải mái, sát khí với hắn đột nhiên lại trở nên quen thuộc vô cùng, ở trong khí hải của Vô Song bắt đầu hình thành một viên cầu, một viên cầu thoạt nhìn không khác gì khí hải cũ có điều nó màu đỏ, màu đỏ của sát khí, màu đỏ của máu.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, lúc này toàn bộ cơ thể Vô Song nóng lên, ở vị trí khí hải cũ của hắn hoàn toàn xuất hiện một sát hải mới, kiên cố vô cùng thậm chí nó cứ như được sinh ra dành cho Vô Song hắn vậy, hoàn toàn không có gì không thích hợp.

Tất nhiên Sát Đế Bí Thuật không có dễ học như vậy vì lúc này đây địa ngục với Vô Song mới thực sự bắt đầu, ngay khi sát hải được hình thành thì vô biên vô tận sát khí trong cơ thể Phương Anh tiến vào toàn thân Vô Song, từ từng sợi kinh mạch đến xương cốt thậm chí là lục phủ ngũ tạng.

Cơ thể Vô Song vốn đã bị Phương Anh mạnh mẽ phá nát nay tiếp tục thêm sát khí quấn thân không khác gì bị thương mà đổ muối vào vậy, Vô Song cho dù toàn thân không thể cử động được nhưng cơ thể hắn vẫn run lên bần bật.

Đừng nói kinh mạch mà cho dù từng sợi gân trên người hắn cũng được sát khí tẩy lễ qua, sát khí đương nhiên không có ôn hòa như nguyên khí, thứ này là một con dao sắc nhọn điên cuồng tàn phá cơ thể Vô Song. Vô Song lúc này không thể nhắm mắt tập trung được nữa, hai mắt hắn trừng lớn tuy nhiên lại không thể nói được lời nào, dây thanh quản của hắn đã bị cắt đứt từ bao giờ.

Phương Anh lúc này đương nhiên biết Vô Song mở mắt tuy nhiên nàng không có thời gian đi trách móc hắn, nàng chính là phải tập trung 100% sự chú ý không chế sát khí của chính mình, Vô Song lúc này cho dù đau đớn hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra sự đáng sợ của Phương Anh, nàng khống chế sát khí của mình trên từng sợi kinh mạch của Vô Song, từng nhát cắt không sâu mà cũng không nông, cơ thể của Vô Song bị tàn phá không ra hình thù nhưng lại không vượt quá giới hạn, Phương Anh lúc này đang chăm chú như đang tạo nên kiệt tác của đời mình.

Đau đớn đương nhiên không có dừng lại như thế, một đợt sát khí tẩy lễ sao có thể tu luyện được đế phẩm công pháp, sự đáng sợ của nó còn ở phía sau, sự đáng sợ của Sát Đế Bí Thuật làm Vô Song có cảm giác Long Tộc chúc phúc khi ở bên cạnh Hắc Nguyệt không khác gì trò trẻ con.

Phương Anh biết Vô Song có năng lực Phương Hoàng thần thú cùng xương cốt của Long Tộc cộng thêm thể chất Chiến Tộc, những thứ này đương nhiên hỗ trợ cho luyện thể thuật của Vô Song rất nhiều nhưng hiện nay nó lại thành công cũ tra tấn dã man nhất.

Xương cốt của Vô Song rất cứng, kinh mạch của Vô Song cũng cực kỳ bền chắc trong khi sát khi lại như những con dao nhỏ liên tục cứa vào, một lần không vỡ thì hai lần, hai lần không được thì ba lần,bốn lần thậm chí là 10 lần 100 lần, thứ càng khó phá vỡ thì càng bị tấn công hung bạo hơn, sự đau đớn căn bản là nhân theo cấp số nhân.

Thế cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng, bằng năng lực Phượng Hoàng tự động hộ chủ lại khiến cơ thể Vô Song hồi phục rất nhanh, trong quá trình hồi phục lại tiếp tục bị sát khí tra tấn cứ như một vết thương vừa lên da non lại bị người ra sinh sinh cắt ra vậy.

Sát khí cũng bắt đầu tiến lên dây thần kinh trung ương trên đại não Vô Song, ánh mắt Phương Anh càng ngày càng nghiêm túc trong khi ánh mắt Vô Song xuất hiện sự sợ hãi cùng cực.

Không phải bản thân Vô Song sợ cũng chẳng phải là hắn quá hèn nhát mà đây là phản ứng của đại não bình thường, Vô Song lúc cảm nhận được từng tiếng 'kít kít' nghe ghê cả người bên tai, hộp sọ của hắn như bị một lưỡi dao mài qua, một con dao cùn liên tục cứa vào một chỗ, đại não hắn cũng bắt đầu đình trệ, sát khí bao trùm xung quanh sau đó tất cả các giác quan của Vô Song run lên, từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu không chỗ nào không cảm thấy rùng mình, đại não của hắn chính là đang run sợ, toàn bộ nơi đó đã bị sát khí chiếm hữu, bị sát khí tấn công.

Phương Anh bây giờ chỉ cần một nhát cắt sai lầm cũng đủ làm Vô Song tạm biệt trần thế, chính Vô Song lúc này cũng không hiểu cô gái nhỏ nhắn Phương Anh này năm đó làm sao tu luyện được cái môn công pháp kinh khủng này.

Sự đau đớn bắt đầu chiếm hữu luôn cả linh hồn Vô Song, linh hồn của hắn được tử khí bảo vệ nhưng hoàn toàn bị sát khí chia tách thành hai phần, linh hồn của Vô Song bị nhuộm đỏ toàn bộ, ánh mắt hắn trắng dã đầy sợ hãi.

Từng ngón tay của Vô Song run rẩy, hắn bắt đầu rút những ngón tay lại, cho dù chỉ là một hành động cực nhỏ thôi những cũng đủ hiểu đau đớn của Vô Song phải chịu, sự đau đớn vượt qua khả năng chịu đựng của hắn.

Phương Anh cũng cảm nhận được điều này bất quá rất nhanh những ngón tay của nàng mạnh mẽ nắm lấy hai bàn tay Vô Song, mạnh mẽ bắt hắn tiếp tục trải qua địa ngục nhân gian.

Hai ngày tiếp theo trôi qua, đầu Vô Song rũ xuống, cơ thể hắn run lên liên hồi, sự tẩy lễ vẫn chưa được hoàn thành.

Một ngày nữa trôi qua, linh hồn của hắn đứng trên đỉnh bờ vực, đứng trên đỉnh của sự tan vỡ. Cơ thể Vô Song sớm đã chết nhưng được Niết Bàn Hỏa mạnh mẽ kéo lại rồi lại mạnh mẽ chịu tra tấn, căn bản đây là một vòng tuần hoàn.

Một ngày nữa trôi qua, Vô Song lúc này quên đi tất cả mọi thứ, hắn không nhớ được mình là ai, hắn cũng không nhớ bất cứ thứ gì, chiếm hữu cơ thể hắn ngoại trừ đau đớn cũng chỉ còn đau đớn.

Một ngày tiếp theo, lúc này bỗng nhiên Phương Anh mở mắt ra, nàng nhẹ nhàng thở ra một ngụm nhọc khí, huyết hồ dưới chân hai người cũng hoàn toàn tan biến không còn một chút gì, hai tay Phương Anh cả người nàng thả lỏng ra.

Đối diện Phương Anh ngay sau khi nàng thu tay lại, cơ thể Vô Song không còn vật gì chống đỡ hắn từ từ gục xuống, cả người hắn ngã nhào vào bộ ngực sữa của nàng bất quá Vô Song lúc này tuyệt đối không cảm nhận được gì cả, đại não của hắn đã chết lâm sàn thậm chí nói Vô Song đã bước một chân vào cửa tử cũng không nói ngoa.

Phương Anh thở dài một hơi, nàng dùng bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc Vô Song, không phải nàng có tình cảm với hắn mà đơn giản cảm giác này nàng hiểu hơn ai hết, năm xưa nàng cũng chính là bị đối xử như vậy thậm chí nàng còn không bị đau đớn như Vô Song, thân thể quá tốt đôi khi thực sự rất rất hại người.

Tất nhiên nếu Vô Song lúc này có ý thức hắn nhất định sẽ mỉm cười, ít nhất địa ngục đã trôi qua đối với hắn, màn tra tấn đáng sợ nhất cuộc đời Vô Song phải chịu.