Ngay sau khi kết thúc sát khí tẩy lễ khuôn mặt xinh đẹp của Phương Anh xuất hiện vệt trắng nhợt, cả cơ thể của nàng run lên, cho dù thân là Sát Đế hùng mạnh tuyệt luân nhưng lúc này nàng cũng không dấu được cảm giác mệt mỏi.
7 ngày qua đối với Vô Song là địa ngục vĩnh hằng còn đối với Phương Anh lại là thử thách cực hạn. Việc Phương Anh đang làm cũng như đang điêu khắc một bức tượng, nếu làm một bức tượng từ một tảng đá chưa qua điêu khắc thì không hề khó nhưng nếu muốn làm một bức tượng mới dựa trên một bức tượng cũ thì độ khó gấp cả nghìn lần.
Cơ thể của Vô Song quá tốt, từ huyết mạch, gân cốt đến thể chất, nếu Vô Song của hai năm trước khi mới đến Nguyên Tố Thế Giới này thì Phương Anh chắc chắn không mệt mỏi và căng thẳng như vậy, Vô Song chắc chắn cũng không phải chịu đau đớn như vậy.
Khẽ khoác một tấm hắc y sau đó trùm một tấm vải lên cơ thể Vô Song, Phương Anh đầy mệt mỏi phất tay rời khỏi phiến không gian này, vừa bước ra ngoài đã có bốn nữ hầu gái cung kính đợi sẵn.
Cả bốn người khi nhìn thấy Vô Song cùng trạng thái lúc này của Phương Anh thì lập tức biến sắc bất quá bọn họ đã được đào tạo bài bản, biết cái gì nên và cái gì không nên, cuộc đời này biết càng nhiều thì chết càng nhanh mà thôi.
Bốn tỳ nữ cung kính đỡ lấy thân thể Vô Song sau đó mang hắn về phòng để lại Phương Anh lặng lẽ đứng một mình, Phương Anh lúc này thở dài một hơi, ánh mắt nàng khẽ nhíu lại sau đó quyết định trở về phòng, nàng cũng muốn thưởng cho mình một giấc ngủ, Phương Anh có lẽ đã quên luôn đã bao lâu rồi mình không có giấc ngủ ngon rồi.
Đáng tiếc ông trời trêu người, có rất nhiều việc không phải cứ muốn là được, Phương Anh đang hướng về căn phòng của mình lập tức quay ngoắt lại, ánh mắt nàng hướng thẳng về phương xa, đôi môi hồng đỏ mọng khẽ cắn nhẹ, trong ánh mắt xuất hiện vẻ lo lắng.
Ngay bên cạnh Phương Anh một cái bóng thoáng hiện lên, khác với Phương Anh trong bộ hắc y thì nữ nhân này lại mặc một tông quần áo thuần trắng, đặc biệt lộ da phần vai cùng cái bụng trắng nõn không một chút tì vết, khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn dưới một tấm lụa mỏng màu tím.
Nàng xuất hiện ngay bên cạnh Phương Anh, lần này nàng cũng không lên tiếng mà chỉ khẽ vỗ vai người bạn của mình, ánh mắt như muôn nói lên vô số điều.
Phương Anh nhìn vào mắt Trâm Anh sau đó đành thở dài, lập tức như một tia chớp đen lao thẳng về bế quan thất, Phương Anh cần hồi phục trạng thái của mình nhanh nhất có thể.
Trâm Anh khẽ dõi mắt theo bóng hình xinh đẹp càng ngày càng đi xa kia sau đó khóe miệng nàng khẽ cong lên, không hề lựa chọn di chuyển cũng chẳng hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, Trâm Anh khoanh tay mà đứng ánh mắt dõi thẳng lên bầu trời cao.
Rất nhanh nơi phương xa một tia sáng xuất hiện, sau đó tia sáng càng ngày càng lớn hơn trong mắt Trâm Anh, cuối cùng một thân ảnh từ từ xuất hiện, hắn ngạo nghễ đứng trên đỉnh tháp cao nhất của Sát Điện, ngạo nghễ quan sát tất cả như một bậc đế vương.
Sát Điện được chia thành ngoại điện cùng nội điện, toàn bộ Sát Điện có tổng cộng 81 tầng cấm chế như một bức tường vô hình ngăn cản tất cả các thế lực muốn tiến vào. Trong Sát Điện- nội điện cũng cực kỳ không thích nam nhân xuất hiện bất quá như đã nói ngoại trừ Lãng Ông ra thì còn bốn người khác đủ tư cách bước vào Sát Điện nội điện sau đó mạnh mẽ đi ra.
Kẻ xuất hiện lúc này chính là một trong bốn người còn lại, một trong bốn nam nhân hùng mạnh nhất Nguyên Tố Thế Giới, bá chủ Tây Địa kẻ nắm giữ toàn bộ Ma Pháp Liên Minh trong tay, sự tồn tại của nhân vật này thực sự giống một cái tát vào mặt Sát Điện bởi danh hào của hắn là Sát Thần.
Cũng như Đấu Thần của Chiến Tộc, như Tà Thần của Vô Tận Hải, Nguyệt Thần của Nguyệt Tộc hay Tiễn Thần của Tinh Linh Tộc thì danh hào Sát Thần cũng đại diện cho địa vị, cho sự tôn sùng của thế nhân sự tôn sùng của tất cả các Cực Đạo Chân Thần khác, những người được quyền sử dụng danh hào của mình đều là vô địch tồn tại, chỉ cần 25 Trùng Chiên Chân Thần không tái xuất thì thiên hạ này chính là của bọn họ.
Khuôn mặt ẩn sau bộ áo choàng màu tím để lộ ra phần ngực rắn chắc, làn da màu nâu toát lên cảm giác đầy mạnh mẽ bên cạnh đó không thể không kể đến đôi loan đao màu trắng bạc, tinh khiết vô ngần nhưng lại cho người khác cảm giác rùng mình, cảm giác run sợ đến tận linh hồn.
Nếu Vô Song ở đây hắn chắc chắn sẽ nhận ra nam tử này, trong lần đầu tiên tiến vào Nguyên Tố Thế Giới chính bản thân Vô Song đã tiêu diệt một cái phân thân của hắn, sự bá đạo của kẻ này sao Vô Song có thể quên. Đương nhiên nếu lúc này Sát Thần nhìn thấy Vô Song cũng khó mà nhận ra hắn, Vô Song đã thay đổi hoàn toàn so với trước kia.
Sát Thần – Nghịch Thương Thiên là tên đầy đủ của hắn một trong những kẻ bá đạo nhất Nguyên Tố Thế Giới thậm chí lúc này đây Sát Thần hoàn toàn đang ở trạng thái đỉnh phong của mình, trong trạng thái này hắn thực sự có đủ tư cách cùng Tà Thần đại chiến chứ đừng nói là một trong hai cô gái của Sát Điện, những người chưa có danh hào cho mình.
Tất nhiên Sát Thần lúc trước Vô Song gặp không có mạnh như thế, kể cả trong câu nói của Thiên thì Sát Thần cũng chỉ là nhân vật 23 Trùng Thiên Chân Thần mà thôi bất quá hắn vừa đoạt được lại một vật thuộc về mình, hắn lúc này mới là Sát Thần hoàn hảo nhất.
Đôi mắt buộc chặt sau tấm vải màu tím, hắn lạnh lùng nhìn thân ảnh có chút đơn bạc của Trâm Anh khóe miệng nhẹ cong lên :”Bình thường mỗi lần ta đến là có hai đại mỹ nhân xuất hiện nghênh đón sao lúc này chỉ có một ?”.
Trâm Anh vẫn lựa chọn im lặng, dù sao nếu nàng lên tiếng thì Mị Thiên Thể sẽ bộc phát khi đó nàng căn bản không thể đánh lại Sát Thần, sự im lặng lúc này là lựa chọn tốt nhất.
Trong giọng nói của Sát Thần hiện lên một tia chán ghét :”Sát Điện ngày càng chẳng ra thể thống gì, bản tọa hàng lâm dĩ nhiên gọi một con câm ra tiếp chuyện?, chán thở cả lũ à”.
Trâm Anh ánh mắt khẽ cau lại, hai bàn tay của nàng chụm lại sau đó trên hai bàn tay trắng nõn đó được bao phủ bằng một lớp ánh sáng trắng bạc thậm chí có thể cảm giác như những vì sao lấp lắn gánh trên đó.
Cơ thể Trâm Anh tiếp tục được bao phủ bởi một lớp phòng vệ như mộng như ảo thậm chí chỉ có thể cảm nhận được nó có tồn tại nhưng tuyệt đối không thể nhìn ra được. Ánh mắt của Trâm Anh hướng về phía Sát Thần như muốn nói, nàng sẵn sàng đợi chiến.
Sát Thần cười rộ lên, hắn mỉm cười :”Thú vị, con bé câm toàn núp sau lưng người khác vậy mà hôm nay dám bày tỏ chiến ý ?, kẻ tàn tật cũng mong muốn bước ra ngoài ánh sáng chăng?”.
Vừa nói xong Sát Thần động, hắn biến mất khỏi vị trí của mình, sau đó xuất hiện ngay bên cạnh Trâm Anh, một chân dơ lên đạp thẳng vào bụng nàng, một cước cực mạnh bắn thân thể xinh đẹp của Trâm Anh bay xa cả chục m.
Điều đáng sợ nhất là đôi loan đao của hắn được đặt ở sau lưng hoàn toàn không có ý định rút ra thậm chí hai tay còn chắp sau lưng, hắn chính là muốn miệt thị Trâm Anh, miệt thị một vị Sát Đế của Sát Điện.
Sát Thần hắn có một thói xấu đó chính là khinh người, trong mắt hắn thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về mình, trong toàn bộ thiên hạ cũng chỉ tồn tại một người khiến hắn phải bình đẳng đối đãi, toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ có một nữ nhân xứng đáng làm vợ hắn còn lại bất cứ nữ nhân nào đều là sâu kiến, bất cứ một vị thần linh nào đều là bàn đạp cho hắn.
Trong mắt Sát Thần ngoại trừ Tà Thần ra thì chưa có ai cũng như không có ai có thể để hắn coi trọng, đến cả thương thiên hắn còn dám nghịch thì thế gian này ai có thể ngăn cản hắn.
Trâm Anh vừa bị đá bay đi lập tức biến mất, nàng như bốc hơi ra khỏi nhân gian vậy sau đó một tia sáng chói lòa hiện lên, một thanh kiếm khổng lồ từ trên bầu trời đâm xuống, một thanh kiếm làm hoàn toàn bằng những vì sao trên trời.
Sát Thần một chân dẫm xuống đất, hai tay vẫn để sau lưng cực kỳ ngạo nghễ, một chân của hắn đá thẳng lên trời, chỉ dùng một chân vậy mà mạnh mẽ ngăn cản thanh đại kiếm khổng lồ không thể tiến thêm một tấc.
Bầu trời của Sát Điện bỗng dưng hoàn toàn bị che phủ, không có lấy một tia sáng mặt trời, trên không trung thân ảnh Trâm Anh không biết từ bao giờ xuất hiện, sau lưng nàng lúc này không phải là một thanh đại kiếm nữa mà là cả vạn thanh.
Trâm Anh ánh mắt lóe lên, một cơn mưa kiếm lao thẳng xuống phía dưới, từ trên bầu trời toàn bộ tinh lực bị rút hết, thậm chí những vì sao cũng trở nên ảm đạm.
Từ trên người Sát Thần vô tận thần lực tràn ra chấn vỡ cây kiếm đầu tiên sau đó hai tay cuối cùng cũng phải bỏ ra khỏi sau lưng, bàn tay nhẹ nắm lại :”Bản tọa vốn chỉ tính trêu đùa với ngươi chút mà thôi nhưng không ngờ lại dám chiến thật? , muốn chết”.
Đúng lúc không khí đang căng thẳng nhất thì một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh Trâm Anh, Phương Anh thở nhẹ ra một hơi, mái tóc màu đen tung bay, nàng mỉm cười ưu nhã nhìn về phía Sát Thần :”Không biết bá chủ Tây Địa đi đến Sát Điện có việc gì, tiểu nữ không kịp đón tiếp từ xa thất lễ thất lễ”.
Trâm Anh lúc này mới thu lại toàn bộ đại kiếm trên bầu trời, nàng tiếp tục lựa chọn đứng sau lưng Phương Anh im lặng không nói lời nào. Trâm Anh tuyệt đối không phải là người hiếu chiến bất quá nàng bắt buộc phải dốc hết sức cản Sát Thần lại cho dù bằng bất cứ cách nào kể cả có phải chọc giận đối phương, Trâm Anh chính là làm Sát Thần không thể tập trung, ít nhất phải khiến Sát Thần không phát hiện ra tình trạng của Phương Anh, để cho Phương Anh có đủ thời gian chuẩn bị.