Dâu Tây Đường Phèn

Chương 34: Nụ hôn nơi bả vai




Mình xách chiếc váy đen lững thững đi dọc hành lang, đột nhiên, ai đó chạm vào vai mình. Vì mặc cái yếm đào nên chạm vào vai tức là trực tiếp chạm vào da thịt, làm mình giật nảy mình, vừa quay sang ngang thì thấy gương mặt nào đó trông lạ hoắc, tóc đen rẽ theo kiểu 7:3, còn được vuốt nhẹ lên.

Người này đứng trong tối càng hiện rõ vẻ đẹp bad boy không chịu được, đôi lông mày chếch lên như một mũi kiếm sắc bén, con ngươi đen láy, sống mũi dọc dừa, miệng cười cười, một nụ cười rất chi là đẹp trai:

- Á khoa đầu vào chuyên Toán phải không? Vừa xinh vừa giỏi thế này, cho xin in4 với.

Mình cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy. Khổ nỗi là cái máu mê trai có sẵn trong người, bỏ không nổi, người con trai đó cười thành tiếng khi thấy vẻ mặt của mình:

- Chưa gì đã mê tớ đến vậy sao?

Mình chớp chớp mắt tỉnh lại sau khi chiêm ngưỡng đủ vẻ đẹp này, đảo mắt nhìn phong cách ăn mặc.

Có gu lắm! Vóc dáng phải cao hơn 1m8, quần kaki đen càng tôn lên đôi chân dài miên man ấy, khoác chiếc áo thun đen cổ lọ và áo sơ mi trắng oversize đã được đóng thùng, đi đôi giày Nike Air Jordan 1 Mid 'Smoke Grey'.

Đôi này gần sáu triệu đó trời, mình vừa mới thấy giá của nó trên Tik Tok. Nhưng dù thế nào thì mình sẽ không để nhan sắc trước mặt quyến rũ, mình không nói lời nào, hất tay của tên bad boy kia, cứ thế bước thẳng đi về lớp. Tên khùng kia vẫn lẽo đẽo theo mình, cười nhếch mép, lộ cái răng khểnh nữa, trap boy chính hiệu rồi:

- Sao con gái học giỏi khó tán thế?

Mình vẫn bước tiếp, lướt qua một người con gái đứng gần đó. Bạn ấymình nhận ra ngay, tên là Mộc Miên, là thủ khoa chuyên Lý đây mà, học giỏi lắm, năm vừa rồi xếp thứ ba toàn khối, ngay sau mình và Nhật Hưng, cũng đạt huy chương bạc Olympic 30/4.

Bạn gái không như những người khác, ăn vận rất đơn giản, chỉ là áo sơ mi trắng và chân váy jeans dài qua đầu gối, tết tóc đuôi sam để lệch một bên, cũng không trang điểm gì cả. Dẫu vậy, bạn ấy mang một vẻ đẹp tựa tình đầu quốc dân, kiểu như nhìn càng lâu sẽ thấy một nét đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát, đoan trang ấy, không giống vẻ học chuyên Lý tẹo nào.

Người ta đi nhanh qua mình, để lại một mùi hương dịu êm khiến mình muốn ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa.

Cha nội kia chắc cũng giống mình, cứ thẫn thờ nhìn bạn gái ấy, đôi mắt ánh lên vài tia khác lạ mà mình không nhận ra nổi.

Cậu ta đột nhiên ôm lấy vai mình, kéo xích vào người nồng nặc mùi nước hoa của cậu ta:

- Tớ tên Huy Anh, học chuyên Lý nhá, ngay lớp bên cạnh luôn. Eo ôi, cậu thơm thế, á khoa?

Mình nhăn mặt, định đẩy ra thì tự nhiên bị ai đó kéo lại với một lực rất mạnh.



Trời ơi, mùi bạc hà len lỏi cùng hương dâu tây khiến mình đột nhiên thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, ngước lên thấy mặt cậu ấy hằm hằm lắm, tưởng chừng cháy trường đến nơi.

Nhật Hưng không nói không rằng xồng xộc kéo mình đi, không quên lườm cậu bạn kia một cái. Mình cũng đâu có vừa, ném cái ánh mắt "chồng bà đến rồi nè" dành cho tên bad boy kia đang cười cười ở đằng sau.

Nhật Hưng nắm chặt tay mình, băng qua đám người đang nhốn nháo, nhảy nhót theo mấy bài hát trên tóp tóp từ cái loa cùi ghẻ của nhà trường.

Cậu ấy dắt mình lên hai cái cầu thang, lên hẳn tầng ba, tự nhiên mình thấy sờ sợ. Chưa bao giờ thấy mặt cậu ấy xám xịt như vậy, cũng chưa bao giờ cậu ấy nắm tay mình như thể sợ mình đi mất như vậy.

Cả một chặng đường đi, cũng không thèm nói gì với mình, bỗng mình thấy bản thân chẳng làm gì sai để hứng chịu cơn giận dỗi này của Nhật Hưng, dùng dằng kéo tay ra, nhưng cậu ấy càng siết chặt hơn.

- Phạm Gia Nhật Hưng, mày bị khùng hả? Tự nhiên giận cá chém thớt, mắc gì kéo tao lên đây. Còn nữa, buông tay tao ra.

- Tao không giận cá chém thớt.

Nhật Hưng không quay lại nhìn mình, vẫn kéo đến khi lên hẳn tầng ba.

Gió đêm lạnh đến mức mình khẽ run lên, từ đâu một cái áo khoác được choàng qua người mình. Đang giận dỗi nên mình còn chẳng thèm đoái hoài gương mặt của ai kia, ném thẳng cái áo đó xuống nền nhà lạnh lẽo:

- Tao không cần.

Ném xong cái áo, mình giật mạnh tay ra khỏi cái nắm tay chặt của ai kia, xoay người đi xuống. Chưa để mình rời khỏi tay, cậu ấy khẽ đẩy mình dựa vào cái cột trên lan can của ban công, hai tay giữ trên thành, nhìn thẳng mặt mình. Mình vùng vằng, không dám nhìn cậu ấy.

- Nhìn tao đi.

Mình vẫn không nhìn Nhật Hưng, ánh mắt chỉ dừng lại yết hầu đang khẽ chuyển động của cậu ấy.

- Mày điên rồi à? Lôi tao lên đây làm cái mẹ gì?

Mình gắt gỏng cất giọng, Nhật Hưng hơi gằn giọng, giọng trầm hơn thường ngày rất nhiều:



- Thằng đó... Nó đụng vào người mày à?

- Ừ.

Lần này mình nhìn thẳng vào mắt của Nhật Hưng, lạnh nhạt đáp.

- Đụng vào đâu?

Mình chỉ lên bả vai, cậu ấy đột nhiên cúi người xuống, giọng nói trầm khàn văng vẳng bên tai:

- Cho phép tao hôn nhé?

- Hả?

Đôi ba giây khựng lại, mình trố mắt nhìn người đối diện, rồi chẳng hiểu có phải bầu trời đêm đã thao túng mình rằng đây chỉ là một giấc mơ xuân không, mình lại gật đầu như gà mổ thóc. Nhật Hưng đặt lên bả vai run lên từng đợt của mình một nụ hôn nhẹ nhàng tựa gió phớt qua. Toàn thân như bị điện giật, nóng rực cả người, hai má đỏ lựng.

Thì ra đây không phải mơ...

Bốn mắt nhìn nhau, cứ như thế, cả hai mặt đỏ như máu.

- Nè, hai cô cậu kia, làm gì ở đây vậy, chim chuột với nhau à?

Hai đứa mình đồng loạt quay về phía ánh đèn pin chiếu rọi của bác bảo vệ, cúi đầu ngại ngùng.

Mình vội đi trước, suýt thì chân này đá vào chân kia.

Cái áo mình vừa ném xuống đất cuối cùng vẫn choàng lại lên người mình.

Khó hiểu? Thật sự khó hiểu với Phạm Gia Nhật Hưng và cả mình...