Dâu Tây Đường Phèn

Chương 37: Không biết đặt tên chương này là gì cả




Còn về phía Huy Anh, cậu ta bận chăm sóc cho "người đẹp", thành ra mình đành phải tự giác đi về. Mặc dù được hot boy phố núi quan tâm tận tình, Mộc Miên có vẻ không thích lắm, mình có thể thấy một sự giận dỗi không hề nhẹ nơi cậu ấy.

Mình thắc mắc thật ý, chuyện gì đã khiến một cô gái 17 tuổi phải đi làm thêm trong lúc đi học như vậy, chuyện gì đã khiến cho bạn ấy trông bình thản đối với mọi chuyện trong cuộc đời như vậy chứ?

Bỏ qua những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, mình đi bộ dọc theo bờ hồ, ngắm nhìn cảnh đẹp thơ mộng. Trời hôm nay lộng gió và nắng gắt hơn hẳn thường ngày. Dù vậy, mình cũng chẳng kiêng nể, cứ trưng cái mặt như thế, đi dạo quanh bờ hồ. Gió thổi vào mặt càng mát chứ sao?

- Choàng áo khoác vào đi, mất công ốm.

Giọng nói của ai kia làm mình hết hồn, chiếc áo khoác nam vải dù, cổ đứng in dòng chữ tiếng anh lại được đưa trước mặt mình. Nhật Hưng thật kỳ lạ, cậu ấy chẳng thèm nhìn mình, lặng lẽ dõi mắt về phía mấy đứa bé đang mải mê ném sỏi ở gần bờ hồ.

Vậy là quan tâm dữ chưa?

Mình trùm chiếc áo khoác lên đầu, và rồi khe khẽ di dời tầm mắt về phía người nào đó, chỉ thấy người ta mặt đỏ bừng.

Chúng mình vẫn không nói gì cả, đi bộ cùng nhau trên con đường lát sỏi uốn lượn bên thềm hoa, một đứa dắt xe đạp, đứa còn lại trùm áo khoác.



Dẫu vậy, mối quan hệ của hai đứa vẫn chẳng ra làm sao. Ngược lại, nó còn làm mình lo toan bộn bề hơn rất nhiều.

30.11.21

Mãi đến tận cuối tháng 11, lớp chúng mình mới có cơ hội ăn uống mừng cho dịp văn nghệ. Thời điểm cuối năm cũng là lúc bố mẹ mình vất vả nhất, vì phải lo cho vụ mùa cà phê. Vì thế, cứ nghĩ đến chuyện đi ăn mừng, mình lại lăn tăn hoài. Thôi thì quyết định không đi nữa, ở nhà cho lành.

Vậy mà trong khi mình đã bịa hết lý do này đến lý do khác để trốn đi ăn thì mấy đứa bạn, đặc biệt là lớp trưởng Nhân, nhỏ Nhung, Trang, Nga đều nhiệt tình đến mức chạy thẳng vào lò sấy cà phê, xin bố mẹ giùm mình, thành ra mình bất đắc dĩ lên đường đi chơi cùng tụi nó.

Vừa leo lên xe của Trang, mình ngoái lại nhìn bố mẹ một cái nữa. Hai gương mặt lấm len bùn đất, đến tận bảy giờ tối mà vẫn chưa tắm rửa để sấy xong cà phê. Thế mà bố mẹ vẫn mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. Trước khi đi, hai người còn cố gắng nhét thêm cho mình mấy trăm ngàn nhắn nhủ rằng:

- Đi chơi với bạn thật vui nhé! Nhớ đi đường cẩn thận đấy.

Mình chẳng biết có phải càng lớn, càng tủi thân hơn không? Càng nhìn thấy sự vất vả của bố mẹ, mình càng tự nhủ bản thân phải siêng năng học tập, dù có đổ máu và nước mắt cũng phải chăm chỉ học đến mức khiến bố mẹ tự hào vì có đứa con gái như mình.

Mình ấp ủ rất nhiều hi vọng, rất nhiều ước mơ. Nào là đậu giải cao thi HSG quốc gia, đạt điểm cao trong kỳ thi đại học và trở thành một sinh viên đa tài của một trường đại học danh giá. Mình muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để cho bố mẹ sống hạnh phúc hơn nữa.