Mình đang miên man chìm trong đống suy nghĩ thì giọng nói của Trúc Quỳnh bỗng cất lên. Cậu ấy thay mặt thầy Ân đang họp ở phòng giáo viên để thông báo đến cả lớp:
- Năm nay giải nhất thuộc về lớp 12 Lý.
Vừa nghe Trúc Quỳnh nói xong, cái mặt hào hứng của lũ lớp mình liền trở nên bí xị, đứa nào đứa đấy thở dài thườn thượt, bầu không khí cũng tự chùng xuống.
- Nhưng mà nhờ diễn xuất cảm động của tụi mày, nhà trường đã quyết định trao giải đặc biệt, phần thưởng cũng hậu hĩnh lắm, còn có giấy khen nè.
Nhân từ đâu bay ra, đứng trên bục giảng lớn giọng thông báo, miệng cười toe toét cầm tấm bằng khen được đóng khung cẩn thận. Lũ lớp mình ngay lập tức gào lên, có đứa còn nhảy cả lên bàn, trông không khác gì một cái sở thú di động.
Đứa thì đòi đi ăn lẩu, đứa lại đòi đi picnic, đứa thì kêu đi karaoke, náo loạn một khu, làm mấy bạn lớp khác đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, mặt biểu hiện rõ một từ "chê". Thế là lớp mình đã quyết định cuối tuần sẽ cùng nhau đi nhậu một bữa thật no say.
26.11.21
Chiếc xe cub của mình bị hư mất thắng trước nên phải đem đi sửa, ba má lại đi vườn về muộn nên hôm nay mình định đặt grab đưa đón. Vừa mới đi vài bước, mình bỗng nghe thấy quả giọng ngứa tai không chịu được:
- Ỏ á khoa cần chở về không?
Mình ngước lên xem, thấy thằng cha bad boy hôm bữa đang nháy mắt trên con xe Honda Air Blade màu xanh rêu:
- Lên đi á khoa.
- Không sợ đây báo với đoàn trường đằng ấy đi xe phân khối lớn à?
- Không sợ, lên xe đi, tớ dắt đi ăn.
Mình đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cười híp mắt với Huy Anh:
- Đây mà đồng ý lên xe thì đằng ấy phải giúp một chuyện.
Dứt lời, mình không thèm nhìn mặt cha nội đang nheo mắt vì nắng trưa chói chang, leo thẳng lên xe. Cậu ta lập tức biến thành boy phố, phóng ga, vụt hẳn ra giữa lòng đường, lao vèo vèo khiến mình cũng choáng váng. Chuyện xấu hổ là đang mặc đồng phục trường chuyên mà dám đi xe phân khối lớn, rồi còn chạy nhanh vượt ẩu, lỡ như bị bắt gặp thì coi như bao nhiêu ngày tháng xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi của mình đổ sông đổ biển, thành ra mình chỉ biết lấm lét che hết mặt. Cuối cùng sau một hồi chạy như điên, như dại, Huy Anh dừng xe trước một quán lẩu, gần bờ hồ.
Buổi trưa, mặt hồ chỉ gợn sóng nhè nhẹ theo gió, cái màu xanh mướt mắt ấy khiến mình hay rơi vào trạng thái vô thức ngắm cảnh vật. Mình thề mai mốt có phải đi học xa thì khi trở về, mình vẫn mãi một tình yêu với bờ hồ Bảo Lộc.
Vả lại, con đường quanh bờ hồ là nơi của những quán ăn lẩu nhúng xiên que, cái món gây nghiện đó làm sao mà bị lãng quên trong trí nhớ của mình được.
Mình không thể giải mã lý do tại sao Huy Anh lại nhiệt tình với một đứa mọt sách như mình để làm gì hết, hẳn cậu ta đang âm mưu điều gì đó chứ ai lại rảnh hơi chơi đùa với đứa con gái bản thân không thích.
Chúng mình ngồi tầng hai của quán lẩu nhúng, khi bồi bàn mang bếp và cồn ra, mình mới hết thắc mắc.
Thì ra là boy hay suy!
- Lấy thêm cho tụi mình gói mì.
- Lấy thêm đĩa rau đi ạ.
- Cho xin hộp khăn giấy với.
- À quên gọi nước rồi. Cho hai ly trà tắc nhé.
Vừa dứt lời, Huy Anh chọt chọt vô má mình, cười rất chi là "dịu dàng". Bạn nữ bồi bàn không để lộ chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu.
- Thôi đi cha nội. Mắc gì sai bạn ấy dữ vậy, leo cầu thang cũng mệt lắm chứ bộ.
Mình lướm nguýt cậu ta, bạn nữ bồi bàn chính là Mộc Miên chuyên Lý. Bạn ấy trông nhỏ con lắm, chỉ tầm 1m60 là cùng, nhưng lại tháo vát làm việc mà không hề tỏ ý cọc cằn hay tức giận khi bị Huy Anh sai bảo.
- Á khoa không hiểu rồi.
Nói rồi Huy Anh quay sang nhìn mặt hồ đang gợn sóng, in những bóng mây êm đềm và hàng cây xanh hai bên đường, chúng rũ những tán lá đã héo khô, để lại dấu hiệu của một mùa đông rét lạnh.
- Đằng ấy thích Mộc Miên à?
Mình vừa cho đậu hũ phô mai vào nồi lẩu, vừa nhẹ giọng hỏi. Cậu ta không đáp, đôi mắt thoáng lên một nỗi buồn nào đó, chôn chặt cái ánh nhìn của kẻ lụy tình qua nụ cười nhạt. Nhưng với kinh nghiệm đọc truyện và xem phim ngôn tình bao năm qua, mình đã nhận ra điều đó từ thuở Huy Anh hay xuất hiện bất ngờ mỗi lần Mộc Miên phải đi học bồi dưỡng học sinh giỏi quốc gia.
- Thế nào? Còn cậu thì sao? Chẳng phải cậu và thằng Hưng có tình cảm với nhau sao?
- Đừng có nói bậy bạ.
Mình cáu gắt đáp, làm Huy Anh cười ha hả. Lý do mình tức giận không phải là vì bị gán ghép, mà bởi tên khốn này dám gọi Nhật Hưng là thằng.
Mình không thích như thế, nên bực bội không thèm động đũa. Huy Anh vẫn mỉm cười đầy vẻ bad boy, gắp cho mình một vài loại viên thả lẩu.
- Được rồi, đừng dỗi. Nói nghe xem cậu muốn nhờ tớ làm gì nào?
- Đằng ấy xóa giùm cái bài đăng trên confession đi, gọi hacker làm cũng được, rồi đính chính với mọi người chúng ta không có quan hệ gì cả. Đằng ấy là hot boy, hot tiktoker mà, chuyện này quá đơn giản nhờ?
Thấy người ta cũng có thành ý, nên mình đâu thể từ chối cái bát tràn ngập đồ ăn, vừa ăn vừa cười, tự nhiên thấy hơi lạnh gáy.
Mình không biết mấy nay bị làm sao ý, từ hôm văn nghệ, lâu lâu lại thấy rét ngang như vậy, có khi nào bị duyên âm theo rồi không? Sau khi diễn vai bà ba xong, xinh quá nên người dương và người âm đều mê à?
Trong đầu mình cũng thoáng qua một suy nghĩ điên rồ về vụ MC và cả bức ảnh chụp mình và Huy Anh, hi vọng không phải do người mà mình đang nghĩ đến là hung thủ. Thật sự hi vọng...
Ban đầu khi thấy bài viết trên "phở bò", mình không hề tức giận bởi có tình cảm gì với thằng cha này đâu mà phải sợ, cây ngay không sợ chết đứng.
Chỉ sợ quả ảnh Nhật Hưng hôn lên vai mình thôi! Lỡ như bị phát hiện thì cả hai có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát nổi tội tày trời.
- Nhưng đây vẫn chưa muốn, á khoa ạ.
Huy Anh tủm tỉm cười, đáp một cách nhẹ bẫng.
- Thôi đi đằng ấy ơi. Có làm tiếp thì người ta cũng không ghen đâu.
- Còn chưa biết đâu...
Chưa dứt hẳn câu, Huy Anh kéo mình gần lại cậu ta đến mức mình nghe rõ nhịp thở như trống đánh trong lồng ngực của cậu ta, dịu dàng thì thầm gì đó vào tai mình, cụ thể là: "Đừng hèn nữa, thích thằng Hưng thì nói thẳng ra đi."
Thôi đi cha nội ơi, người cần chữa bệnh hèn là cha nội đó!
Vừa hay Mộc Miên đang mang hai ly trà tắc đặt lên bàn, chắc bạn ấy thấy cảnh này nhạy cảm quá nên lỡ tay làm rơi chiếc cốc sứ, nó vỡ tan tành, văng một vài miếng sành nhỏ ra mặt sàn.
Bạn ấy nhặt vội lên nhưng không may lại đứt một đường dài trên ngón tay trỏ, máu tươi chảy thành dòng.
Huy Anh vừa thấy vệt máu đỏ tươi ấy, vội vã buông mình ra, làm mình suýt ngã sõng soài khỏi cái ghế gỗ.
Cậu ta bây giờ còn hoảng loạn hơn cả người bị thương, vừa băng bó cho Mộc Miên, vừa khổ sở nói:
- Ngốc quá!
Nghe từ "ngốc", mình đột nhiên nhớ đến ai đó, người ta cũng hay mắng mình, làm bài sai cũng mắng, té cũng bị mắng, xước tay cũng bị mắng nữa.
Mỗi lần, mình làm bản thân bị thương, cậu ấy đều mắng mình, nhưng không được ngôn tình như bọn "iu nhau" là "ngốc nghếch' hay "khờ khạo" mà là "đồ ngu".
Còn cười là còn khổ, mình bất lực nhận ra: dù làm cách nào, mình cũng không thể ngăn chặn cảm xúc bản thân ngày càng phụ thuộc vào Nhật Hưng.