1. Xin chào! Mình tên Phạm Gia Nhật Hưng, con nhà bác sĩ và dược sĩ, nhà ba đời học y.
Nếu để giới thiệu về bản thân, mình xin phép gói gọn trong ba từ: đẹp trai, giỏi và đáng yêu, tức là đáng được yêu á.
Vâng, kể từ khi được sinh ra đời, mình đã thấy bản thân như một món quà tuyệt vời Chúa dành tặng cho nhân loại.
Đó là lý do vì sao mình luôn mang một dáng vẻ tự tin khiến người khác ngưỡng mộ.
Ngoại trừ việc bị người bố làm bác sĩ suốt ngày răn đe về đủ thứ trên đời, từ học tập đến đời tư thì cuộc sống mình tuyệt cmn vời.
Đừng đùa với mình, nhiều người thích lắm đó, cả trai lẫn gái. Chắc do học giỏi, cũng phải thôi, mình thông minh từ nhỏ, bộc lộ tài năng thiên bẩm về môn toán rồi.
Nhưng đừng tưởng giỏi toán từ bé thì vui vẻ gì, bố mình là bác sĩ đó, mới 4,5 tuổi đã phải vác mặt đi học ở lò luyện toán nâng cao, lớp 1 thì tham gia đủ loại cuộc thi, từ địa phương đến trung ương.
Không đạt kết quả cao, sẽ bị bố nạt nộ, đôi khi còn phải vạch mông cho bố đánh nữa, con một mà, áp lực lắm!
Chỉ có mẹ là không áp đặt lên mình thôi, ngược lại còn khuyến khích mình chơi thể thao, học đánh đàn để thư giãn đầu óc.
Viết đến đây, con tự nhiên muốn nói con yêu mẹ, mẹ Khuê ơi!
Lên cấp ba, mình còn bị bố đối xử nghiêm khắc hơn, nào là phải thủ khoa, phải nhất trường, đạt giải cao HSG quốc gia, rồi đậu đại học y các kiểu.
Mình cũng chẳng hứng thú lắm, thà chơi thể thao còn hơn ngồi nghe bố chửi, mà thà rằng nghe bố mắng còn hơn ngồi tâm sự nỉ non với mấy bạn nữ bánh bèo, dẹo lên dẹo xuống, còn suốt ngày xà nẹo thả thính mình.
Vâng, cuộc đời của mình đã vi diệu thì càng thêm ảo ma Canada Shizuka Nobita Doraemon khi gặp con bé ất ơ tên Đinh Ngọc Khả Hân.
2. Mình gặp con bé ất ơ năm mình 15 tuổi, hôm thi HSG cấp thành phố lớp 9.
Mình đã từng thi rất nhiều cuộc thi, nên chẳng lo lắng tẹo nào dù bố mình trước hôm thi còn đe dọa: không được giải nhất thì tự thu xếp quần áo, cút ra ngoài đi chăn bò.
Ôi trời, bố thách con hả? Con sợ thiệt, nhưng mà nỗi sợ đó chẳng là gì với con nhỏ ngồi trước mặt con.
Nhỏ này hình như chưa thi cử bao giờ hay sao mà run như cầy sấy, trông buồn cười vãi đạn.
Thi HSG sẽ kéo dài 150 phút, hết 30 phút đầu, mình xin tờ giấy mới, cùng lúc con bé bàn trên xin thêm nháp.
Cái bàn tay giơ xin giấy của nhỏ này cứ khẽ run lên, làm mình cũng phải để ý theo. Sao mặt tròn như trăng rằm, hai cái má phúng phính ửng đỏ vì lo lắng mà cái tay nó nhỏ tí tẹo, những ngón tay còn gầy guộc nữa?
Đó là lần đầu tiên mình chú ý đến Đinh Ngọc Khả Hân.
Nói chung hôm đó mình thi rất thuận lợi, toàn trúng mấy dạng bài đã ôn muốn thuộc lòng, có mấy bài toán mới thì cũng không làm khó được Nhật Hưng này rồi.
Mình chắc cú sẽ không bị cuốn gói ra khỏi nhà nhưng vẫn chưa muốn đi về, lang thang đủ đường trong trường cấp hai ấy.
Chúng mình thi chiều nên lúc thi xong là tầm 4 rưỡi, mình lượn hết cả trường, mà vẫn thấy một vóc dáng đang lững thững trên sân trường.
Nhỏ này không lùn nhưng mà dáng đi của nó buồn cười quá, cứ khom khom cái lưng xuống, hai tay liên tục dụi mắt. Nhìn kĩ mới thấy, hai mắt nó đỏ hoe, mũi như trái cà chua, nó khóc nấc lên, nước mắt nước mũi tèm lem.
Đột nhiên nó dừng bước, ngồi thụp xuống. Mình còn tưởng xảy ra chuyện gì, định chạy ra hỏi thăm thì thấy nó đang nói với một vật thể bí hiểm nào đấy.
- Tiểu Cường ơi, chết tao rồi. Lúc nãy tao làm không được bài, sao ôn một đường mà ra một kiểu vậy. Tao không có mặt mũi nào về gặp cô Vân dạy đội tuyển hết. Còn bố mẹ tao nữa, bố mẹ còng lưng ra làm vườn để nuôi tao, mà có việc đi thi cũng không xong. Hức hức...
Nhỏ này vừa khóc vừa than với con gián dưới mặt đất, sau đó nó đập một phát mạnh vào "người bạn" lắng nghe nó nãy giờ, làm mình đứng hình, nó tiếp tục nức nở nói:
- Tao phải giết mày thôi, mày đã biết quá nhiều rồi, kiếp sau ráng đầu thai làm người nha. Tao chờ mày đó.
Mình bắt đầu thấy hơi hoảng hoảng, nhỏ này không ngần ngại đập con gián, có khi nào nó cũng giết người diệt khẩu khi biết mình nghe lén không.
Cũng may lúc đó, nước mắt nó làm mờ cái mắt kính, cũng không thèm để ý đến mình, lon ton lấy chiếc xe đạp điện đi về.
Nhỏ này ngộ ghê!
3. Các cậu đừng tưởng mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, không có đâu, mình chỉ thấy nó mắc cười thôi.
Và mình cũng quên mất hình ảnh con bé ất ơ đó cho đến một tháng sau, khi thấy nó xuất hiện ở lớp bồi dưỡng học sinh giỏi cấp tỉnh.
Khóc lóc đã đời, xong nó đứng thứ ba, mình đứng thứ nhất.
Nhỏ này háo thắng dữ dội, mỗi lần mình lên bảng giải bài, đôi mắt nó cứ dán chặt vào mình, kiểu như nhất quyết phải hiểu tường tận thì mới thôi.
Nó cũng học giỏi lắm, lại còn siêng, lần nào cũng làm bài tập đầy đủ, còn được ông thầy khó tính khen lấy khen để.
Còn mình dù thủ khoa nhưng ổng cứ hằm hằm với mình tại mình lười, lúc nào cũng để bài tập lên lớp rồi mới suy nghĩ.
Những tháng ngày học đội tuyển năm lớp 9 cứ trôi qua êm đềm như thế, lần đó mình thi không được thủ khoa nhưng vẫn giật một cái giải nhất ngon lành, còn nhỏ kia thì đạt giải nhì.
Mình vẫn nghĩ, sẽ không gặp lại nó cho đến hôm thi vào trường chuyên. Vì cùng tên H, mình thi chung phòng với nó cả môn chuyên và những môn không chuyên.
Mình tò mò dữ lắm, nó không chuyên văn mà viết văn dài dằng dặc, chả bù cho mình thơ còn không nhớ, viết chữ thì như gà bới.
Cũng may lần đó được nhà thơ Chính Hữu độ cho bài Đồng Chí nên vẫn được hẳn 7 điểm, cao đột phá so với sự nghiệp viết văn của mình.
Lần thi chuyên ấy, mình trở thành thủ khoa đầu vào chuyên Toán, còn con bé ất ơ ấy thì xếp thứ hai, cũng ẵm cái danh á khoa, nhưng hình như nó vẫn chưa hài lòng.
Y hệt hồi học đội tuyển lớp 9, lúc nào nó cũng hơn thua với mình, đôi khi mình thử thấp điểm hơn để xem phản ứng của nhỏ Hân thế nào.
Nó vui lắm ý! Cười toe toét cả buổi, còn vui hơn lúc được 10 điểm luôn.
Và mình với nó được xếp ngồi chung. Đầu năm lớp 10, chỉ là mình có chút để ý đến mấy hành động ngu ngu, xàm xàm của Khả Hân, chứ không phải sinh lòng tương tư hay gì.
Chắc do Chúa muốn nối sợ tơ duyên hay sao mà mình với nó gặp đủ thứ chuyện.
Hôm khai giảng lớp 10, nó kéo mình ngã trên cầu thang, khi ấy mình bị trầy trán, mặt tỏ vẻ bực bội làm nó bối rối phải đi xin lỗi.
Nhưng về sau vẫn chứng nào tật nấy, vẫn muốn so bì điểm trung bình môn, thậm chí nó còn khóc toáng lên vì điểm toán chỉ được 8.4.
Mình chưa từng thấy ai lại mít ướt như thế cả? Nó khóc vì thi cử, vì học tập, vì môn toán rất nhiều, mặt của nhỏ Hân lúc khóc trông vừa tội vừa hài làm mình bao lần phải nín cười.
Au: vì Nhật Hưng viết văn không giỏi nên chịu khó đọc giọng văn ngang phè này nhá! Chúc đọc vui!