Dâu Tây Đường Phèn

Chương 49: Thi học sinh giỏi quốc gia




Kỳ thi HSG quốc gia diễn ra trong hai ngày, cảm giác bồn chồn, lo lắng cầm giấy báo dự thi và ghi cái tên Đinh Ngọc Khả Hân trên tờ bài làm, có lẽ mình sẽ ghi nhớ mãi.

Nếu hỏi mình có sợ không? Tất nhiên rồi, mình sợ đến mức khi nộp bài lại cho giám thị phòng thi, hai bàn tay không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Đề thi học sinh giỏi quốc gia thường rất dài, mình cũng không dám chắc làm được bao nhiêu, chỉ hy vọng những cố gắng của bản thân sớm gặt hái được thành tích xứng đáng.

Thái độ của Nhật Hưng thì vẫn như bao kỳ thi khác, đúng chuẩn kiểu người vô tư mọi lúc mọi nơi. Mình thì dặn lòng biết bao nhiêu lần rằng không nên suy nghĩ quá nhiều, thế mà cứ lâu lâu, mình lại lôi đề ra xem lại. Thật kỳ lạ, hôm thi, hình như áp lực đè nặng trên vai quá, mình không thể giải bài một cách đàng hoàng. Đến hôm nay, khi xem lại, mình đoán nếu không áp lực, hẳn mình sẽ làm tốt hơn nữa. Nhưng bây giờ biết phải làm sao đây? Thi cũng xong rồi, điểm số thế nào, có tốt hay không, không thể thay đổi được nữa.

Sau kỳ thi học sinh giỏi quốc gia, chúng mình phải trở về guồng quay học tập thông thường của một học sinh lớp 11. Những tháng ngày qua, đội tuyển dành toàn bộ tâm huyết cho việc thi học sinh giỏi, mất gốc mấy môn trên lớp là điều dĩ nhiên. Mình phải học lại trên Youtube, mượn sách vở từ lũ bạn và ôn tập như những ngày đầu. Đó là mình thôi, Nhật Hưng thì không, về lớp cậu ấy còn chơi game chiến hơn trước.

Mình ngồi ngẩn ngơ nhìn những đám mây tạo đủ hình dáng trên bầu trời xanh ngắt, không thể ngừng canh cánh trong lòng chuyện thi học sinh giỏi quốc gia. Mình luôn nhắc nhở bản thân chỉ cần cố gắng hết sức là được, cơ mà lỡ như không có giải thật, mình chẳng biết đối mặt với bản thân, với thầy cô, với bố mẹ và cả với Nhật Hưng ra sao.

- Hân vất vả nhiều rồi, uống trà dâu đi nhé!

Thì ra là Trúc Quỳnh. Bạn ấy đặt ly trà dâu trên bàn, tươi cười nói với mình. Mình chẳng biết làm gì ngoài cảm ơn Trúc Quỳnh. Bây giờ, tình bạn của mình và Quỳnh rất tốt, thậm chí còn tốt hơn xưa. Có lẽ bạn ấy đã từ bỏ tình cảm với Nhật Hưng, thế nên mới chủ động đổi về chỗ cũ, cũng thật tâm chúc phúc cho mình.

Còn Nhật Hưng ư? Cậu ấy thích chọc hai cái má của mình lắm, thích nghịch tóc, thích nghịch tay chân, chẳng khác nào trẻ con đi học mẫu giáo. Trong tiết toán chuyên, Nhật Hưng bỗng nắm lấy tay mình, nhét vào túi áo, khẽ trách:

- Tay lạnh quá đi! Phạt bạn nhỏ Hân mỗi ngày đưa tay cho tao sưởi ấm, nghe chưa?

- Không thích.

Mình đáp cộc lốc rồi rụt tay về, trong lòng tưng bừng nở hoa nhưng vẻ mặt thì rất chi là "chê", làm ai kia hơi tủi thân, còn bày đặt giận dỗi, và nhiệm vụ bây giờ của mình là dỗ người nào kia bằng hộp sữa milo và bánh mì dâu tây.

- Không thích dâu tây, mua bánh mì socola cho tao.

- Mày không ăn thì tao cho thằng Vinh đấy!



Nói rồi, mình định chạy vượt lên để đưa cho thằng Vinh đang cười khà khà ở cổng trường. Chưa đi được mấy bước, Nhật Hưng đã kéo mũ áo len của mình lại, khiến mình bị giật lùi về sau, mình cười cười hỏi:

- Sao? Giờ có hết giận không?

- Thơm một cái đi rồi tao hết giận.

Mình lấm lét nhìn xung quanh, hầu như mọi người đã về bớt, chỉ còn vài mống người ngoài cổng trường, khẽ chồm người lên, dùng hết sức kiễng chân để thơm vào má cậu ấy.

Chỉ là một cái thơm má thôi mà, mắc gì mặt đỏ dữ vậy, còn ngại ngùng đến đỏ cả tai, Nhật Hưng bị làm sao rồi ý!

27.03.22

28/3 là ngày thông báo kết quả thi học sinh giỏi quốc gia, và trước đó một ngày là ngày sinh nhật của thầy chủ nhiệm lớp mình. Đám học sinh 11 Toán háo hức lên kế hoạch từ tận đầu tháng, nào là giả bộ đánh nhau, mâu thuẫn để trêu thầy, nào là bánh kem ba tầng rút tiền, nào là hoa hòe, điện đóm.

Trước kia, mỗi khi đến các dịp lớp tổ chức ăn mừng, mình không quá quan tâm vào việc ăn diện, nhưng năm nay có người yêu mà, phải khác chứ! Mình cất công mua một cái áo kiểu trễ vai tay dài, bởi xương quai xanh và bả vai là hai trong bộ phận mình tự tin nhất.

Thầy Ân lớp chúng mình là một thầy giáo cực kỳ quan tâm học sinh, mình còn nhớ hồi ôn thi, mình ngủ gục trong tiết của thầy, thế mà thầy chỉ xoa đầu, dặn dò mình nên giữ gìn sức khỏe trước ngày "ra trận". Thầy Ân sắp về hưu, và có lẽ đến năm sau, chúng mình sẽ tiếp tục là 12 Toán, nhưng thầy Ân không còn là người thầy chủ nhiệm hay giao 100 câu trắc nghiệm phần đại số và 50 bài tự luận hình học nữa. Tự nhiên nghĩ đến đây, đứa nào đứa nấy rơm rớm nước mắt, thầy Ân bỗng dưng quát:

- Trời ơi, mấy anh chị sắp lớn đến nơi hết rồi, xa thầy mà cũng buồn, mai mốt rời xa người yêu thì khóc lụt nhà à?

- Nhất định không xa ạ. - Nhật Hưng nói một cách chắc nịch, sau đó cậu ấy bỗng dưng nhìn sang mình, cả thầy và đám bạn đều vỗ tay cười lớn.

- Anh Hưng ghê thế? Có chắc nuôi được vợ không đấy?

- Dạ có mà, em có làm trâu, làm ngựa thì nhất định cũng phải nuôi được vợ em.

Ôi trời đất ơi, mình có một bạn người yêu rất hay mạnh miệng, nhưng mình thích sự mạnh miệng đó.