Cuối cùng ngày này cũng đến, cái ngày mà mình đã trằn trọc đếm ngược rất nhiều lần.
- Vô xem kết quả thi đi kìa. Truyện Đông Phương
Thảo nhắc mình, vậy mà mình cứ ngồi trầm ngâm mãi. Cảm giác khắc khoải và lo âu thiêu rụi sư mơ hồ trong tâm trí, dường như có một điềm báo không hay thôi thúc mình đừng mở ra xem. Nhật Hưng cũng không xem, chỉ nhìn mình đăm đăm.
[Đội tuyển Toán chúng ta có 3 người đoạt giải: Hưng và Hùng giải ba, Thảo giải khuyến khích. Hân và Vân cũng đừng buồn, thầy tự hào về các em.]
Tin nhắn hiện trên màn hình, nó không phải là một tin nhắn quá đau khổ như trong các bộ phim truyền hình dài tập, nhưng nó sẽ là đoạn tin nhắn khiến mình nhớ mãi, nhớ như in sự thất bại đầu đời ấy.
Đúng thế, mình bất ngờ, ngỡ ngàng và thậm chí còn cảm giác đây chỉ là một cơn ác mộng do suy nghĩ quá nhiều.
Mình đã rất cố gắng, từ những ngày hè nóng bức oi ả đến mấy ngày đông sương giá phủ trên lá cà phê, mình đã gắng gượng chịu đựng chỉ để hiểu được đống bài tập khó nhằn của giáo sư. Hay biết bao lần, tự nhủ mình sẽ làm được, công sức của mình sẽ thu được quả ngọt, thế mà...
Mình thất bại rồi, một sự thất bại quá khó chấp nhận đối với mình.
Hẳn Nhật Hưng biết mình đang không ổn, từng đốt ngón tay của cậu ấy xoa nhẹ mu bàn tay sạm màu của mình.
- Mày ơi, nay tao về trước nhé! Mày đừng đợi tao.
Nhật Hưng không nói gì, và mình cũng chẳng nhớ khi ấy, mình đã về nhà với tâm trạng tệ hại đó như thế nào. Vừa thấy bố mẹ ngồi xem phim, mình đã òa khóc dữ dội, mếu máo nói không thành lời:
- Ba mẹ ơi, con rớt rồi, sao cố gắng như vậy mà vẫn rớt chứ... hức hức hức...
Tối hôm đó, cả nhà mình thức trắng đêm, mình nói không ra tiếng, nước mắt, nước mũi nhếch nhác trên mặt. Bố mẹ chỉ có thể an ủi mình:
- Mày cứ bình tĩnh đi con, khóc vậy bố mẹ biết đường nào mà lần.
- Con không đạt giải nào trong kì thi học sinh giỏi quốc gia cả... nhưng con cố gắng rất nhiều mà... con thật sự rất cố gắng luôn... ngày nào cũng học bài từ sáng sớm đến tối muộn... nhưng những nỗ lực ấy không được hồi đáp chút nào...
Mẹ mình ngồi nguyên tối hôm đó chỉ để phân tích cho mình hiểu thế nào là học tài thi phận, đâu phải lúc nào cố gắng cũng được như ý nguyện, còn bố vắt chân nằm trên võng, giọng oang oang:
- Thi xui một lần rồi thôi, thua keo này ta bày kèo khác. Mau vô đi ngủ đi.
Mình vào phòng, nước mắt chảy dọc hai bên khóe mắt, ướt đẫm cả chiếc gối, mình tự hỏi bản thân vẫn chưa đủ cố gắng hay sao, hay là mình ngu dốt đến mức học nhiều như vậy nhưng kết quả vẫn chẳng ra làm sao.
Rồi nghĩ đến mình cùng Nhật Hưng học bài chung nhiều đến thế, cậu ấy thậm chí còn chẳng siêng bằng mình nhưng vẫn dễ dàng ẵm một cái giải Ba thi học sinh giỏi quốc gia. Mình tệ thật, tệ đến mức không dám nghĩ đến nữa.
29.03.22
Khi thấy cậu ấy đứng chờ trước cổng, mình vẫn không thể líu lo như mọi ngày, chỉ ậm ờ chào vài câu, rồi lặng thinh ngồi lên xe. Tiếng xe máy kêu, tiếng rao bán ngoài chợ và âm thanh hỗn loạn dọc đường không xua tan nổi sự khó xử giữa hai đứa.
Tiết đầu tiên là tiết Toán chuyên, thầy chủ nhiệm giành lời khen ngợi cho Hưng và Thảo, sau đó không quên an ủi và động viên mình. Các bạn xung quanh cũng nói học tài thi phận, nói mình đừng bỏ cuộc, năm sau tiếp tục cố gắng nhé! Mình hiểu ý tốt của mọi người, cơ mà bây giờ, mình còn chẳng có tâm trạng để quay lại cuộc sống bình thường, huống hồ là việc tham gia lại đội tuyển, nỗ lực giành giải này giải kia.
Mình nhận ra đôi khi hy vọng quá nhiều cũng không tốt.
Sau buổi học ấy, mình còn đang nghĩ cách để nói với Nhật Hưng là mình không sao, nhưng cậu ấy cũng chọn cách tương tự, hoàn toàn im lặng. Cũng may là như thế, nếu cậu ấy càng an ủi, lòng mình lại càng dâng lên nỗi chán ghét, cả bản thân mình và cậu ấy...
Sau tiếng trống dài báo hiệu kết thúc tiết học cuối, mình đặt tờ giấy ghi chú lên bàn, vừa hay Nhật Hưng liếc qua: "Lúc về, mẹ tao đón, tao đi trước đây, đi đường cẩn thận nhé!"
Hy vọng cậu ấy sẽ yên tâm về nhà, không cần nghĩ nhiều về một đứa như mình nữa. Mình lén lút leo lên tầng ba, tiếng gió thổi vi vu, lao xao qua từng kẽ lá. Khóc một mình thực sự rất dễ chịu, không cần phải giả vờ trước mặt người khác, cũng không cần ngăn tiếng nấc nghẹn lại.
Bỗng nhiên một bàn tay áp vào má mình, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt. Mình không quay sang nhìn cậu ấy, chỉ cúi gằm xuống.
- Khóc nhè trông xấu lắm!
- Mày đi đi, tao không muốn mày thấy tao thảm hại thế này.
Nhật Hưng xoa nhẹ bả vai mình, chậm rãi trả lời:
- Tao biết, tao có nói gì cũng không thể xóa đi nỗi thất vọng bây giờ của mày. Nhưng chí ít, tao vẫn bên cạnh mày mà, muốn khóc thì khóc to lên, đừng tủi thân một mình như vậy, tao xót.
Nghe câu đó xong thì tiếng khóc thút thít của mình chuyển sang nức nở, làm Nhật Hưng có chút hoảng loạn, một bên tay vuốt vuốt lưng mình, còn mình sụt sùi nói:
- Mọi người hay nói "tiếp tục cố gắng nữa nhé, thua keo này bày keo khác, đừng có nản chí", nhưng họ chưa nghĩ đến trường hợp tao đã giành hết tâm trí, sức lực, thời gian vào việc thi học sinh giỏi lần này. Kết quả ra sao? Tao còn không thể có nổi một cái giải khuyến khích. Cứ cố gắng... biết lấy gì để cố gắng tiếp đây? Niềm tin mất, nhiệt huyết mất, ước mơ đều mất cả rồi. Người ta nói tao ích kỉ, suy nghĩ hẹp hòi cũng được, nhưng mà tao thật sự chán ghét cái cảnh người mình thương thì cứ tiếp tục tỏa sáng, còn mình càng ngày càng thụt lùi.
- Nhưng đối với tao...
Nhật Hưng chưa nói xong, mình đã nghẹn ngào ngắt câu:
- Mày không hiểu cảm giác bây giờ của tao đâu, mày thì sao mà hiểu được, từ lúc nhỏ đã có năng khiếu bẩm sinh rồi mà, còn tao thì phải nỗ lực trầy da tróc vẩy mới bằng được mày...
Tiếng khóc ấy càng ngày càng lớn, cho dù bây giờ có mưa to gió lớn, sợ rằng cũng không thể át đi tiếng khóc thổn thức đó...