Dâu Tây Đường Phèn

Chương 51: Chiến tranh lạnh




Ngày hôm đó, Nhật Hưng vẫn đưa mình về, nhưng hình như giữa hai đứa đã xuất hiện một tấm rào cản vô hình. Nhật Hưng không nhắn tin với mình nữa, và mình cũng thế. Dù học chung, hai đứa mình im lặng xuyên suốt buổi học. Bàn cuối lạnh tanh đến nỗi bọn Trang, Nga, Vinh không dám quay xuống chơi đùa như trước.

- Mày với Nhật Hưng giận gì nhau à? Hai đứa mày im lặng mà cả lớp cũng trầm theo.

- Không có.

Mình trả lời xong thì thấy bóng dáng ai đó đi qua, bình thường người ta sẽ xí xởn chạy tới chỗ mình véo má hoặc xoa đầu một cái, nhưng hôm nay lại lạnh nhạt đi qua.

Thật ra phần lớn mình giận chỉ vì hai chữ "tự ti" thôi, suy đi tính lại mình cảm thấy bản thân chẳng xứng đáng với Nhật Hưng chút nào. Nhan sắc thì may rủi, mấy cái tài năng thể thao, ca hát, mình chịu, còn học tập... Trước kia, mình thực sự hiếu thắng muốn tranh đua với cậu ấy từng chút một, giờ thì cảm thấy bản thân như ở dưới đáy xã hội luôn rồi.

Giai đoạn chiến tranh lạnh kéo dài đến tận mấy ngày sau. Mình vẫn còn nhớ các thầy cô đội tuyển Toán đưa danh sách để học sinh đăng ký tham gia bồi dưỡng học sinh giỏi quốc gia cho năm tiếp theo.

Mình suy nghĩ rất lâu về chuyện này, cái cảm giác thất bại kia, không phải cứ bỏ qua là bỏ qua được. Mình đi loanh quanh sân trường, bỗng thấy chị gái lớp 12 học chung đội tuyển tên Vân đang ngồi thẫn thơ trên ghế đá.

- Chị ơi, em ngồi với nhé?

Mình lễ phép hỏi, chị ngẩng đầu lên, gật đầu một cái, mặt chị ấy hiền lắm, dịu dàng hỏi mình:

- Em đi bộ để giải tỏa tâm trạng sao?

Mình gật đầu một cái rụp, chị cười cười, nói tiếp:



- Haiz, chị tham gia đủ cuộc thi Olympic, đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia, nhưng mà kết quả khá là tệ...

Mình bối rối, vỗ vai chị, cố gắng an ủi:.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

- Không sao đâu chị, em cũng rớt giống chị đây.

- Ừa, chị cố gắng đến vậy mà vẫn chẳng xi nhê gì, dành toàn bộ thời gian lớp 12 để học mà vẫn rớt. Nhưng thôi, xem như là một trải nghiệm của thanh xuân vậy.

Mình ngồi thả hồn nhìn theo mây trôi, lơ đãng hỏi một câu:

- Chị ơi, chị nghĩ em có nên vào đội tuyển quốc gia nữa không ạ?

Chị ấy mỉm cười, nắm lấy tay mình đặt lên ngực, nghe rõ tiếng trái tim đập rộn ràng:

- Chị nghĩ em biết câu trả lời mà, phải không?

Mình lặng lẽ cười đáp lại, trải nghiệm bồi dưỡng học sinh giỏi thế là đủ rồi, mình rất biết ơn những tháng ngày học đội tuyển, không chỉ bởi vì được học nhiều điều mới lạ mà bởi vì còn được gặp cậu ấy...



Những ngày học từ sáng sớm đến tối khuya, ăn ngủ, sinh hoạt cùng những bài toán khó, chúng mình trải qua thời gian tuyệt đẹp của thanh xuân cùng với nhau.

Mình thật lòng cảm thấy vui và mãn nguyện vì được trải qua những kỉ niệm vừa tươi đẹp vừa buồn bã như vậy.

Mình không đăng ký học đội tuyển quốc gia đã khiến một số người bất ngờ, nhưng chuyện chấn động hơn là Nhật Hưng cũng không đăng ký.

Nói thật, mình chẳng cảm thấy cảm động chút nào, còn thấy cực kì tức giận. Mình chưa bao giờ nghĩ Nhật Hưng sẽ vì chuyện tình cảm mà đánh mất cơ hội trong tương lai như thế.

- Mày điên rồi à? Tại sao lại không đăng ký năm sau thi tiếp?

Mình hậm hực chắn trước cửa lớp, Nhật Hưng chậm rãi liếc nhìn mình, giọng không chút cảm xúc:

- Mày không học đội tuyển thì tao cũng không. Mày ở đâu, tao ở đó. Mày chọn gì, tao cũng đều theo ý mày.

- Không được, tao từ bỏ việc thi học sinh giỏi quốc gia đó là bởi vì tao muốn tập trung vào việc khác, nó có ích cho tao trong việc đậu đại học hơn. Tao đã nói rồi, tao muốn tự tỏa sáng theo cách riêng, tao muốn bản thân phải thật sự xứng đôi vừa lứa với mày cơ.

Nhật Hưng hơi nghiêng đầu, muốn nhìn rõ biểu cảm của mình, cậu ấy không đáp gì cả. Câu chuyện còn chưa giải quyết đâu vào đâu thì tiếng điện thoại của Nhật Hưng vang lên, tin nhắn của gia đình, thành ra Nhật Hưng cũng phải nhanh chóng trở về nhà. Mình cũng lủi thủi đi về, vừa mới đến cổng trường đã thấy khuôn mặt nghiêm nghị của bác Thắng - bố của Nhật Hưng. Mình dè dặt lên tiếng:

- Dạ, Nhật Hưng về rồi ạ.

- Bác không tìm Nhật Hưng, bác tìm cháu.