Dâu Tây Đường Phèn

Chương 55: Đá bóng




Ngày hôm sau, bọn con trai lớp mình xem như dồn hết sức lực và tinh thần vào trận đá với 10 Anh. Như mình nói từ trước, lớp mình là một ứng cử viên đáng gờm, nên việc knock out lớp 10 Anh không có gì khó cả. Điều duy nhất phải lo lắng bây giờ là liệu rằng lớp mình có may mắn được đi tiếp không, vì nó còn phụ thuộc vào 12 Hóa. Sau trận đấu, đám lớp mình chăm chú nhìn sang sân bên kia, bọn lớp Hóa vẫn đang hòa 1-1. Nhật Hưng thấy vẻ mặt thấp thỏm, lo sợ của mình thì cười nắc nẻ, xoa cái đầu mới gội, khiến tóc tai bù xù, trông rất ngớ ngẩn:

- Chẳng phải hôm qua đã nói: "được ăn cả, ngã về lòng tao" à? Sao giờ lo lắng quá vậy? - Mình liếc nhìn Nhật Hưng, cười nhếch mép trả lời:

- Nhưng cái này là tập thể mà, tất nhiên phải lo rồi.

- Chắc chắn sẽ vô địch, Chúa bảo với tao thế.

Nhật Hưng vẫn không ngớt cười, chuẩn bị tư thế đứng lên, nhưng mình nào ngờ tên này xảo trá lướt đôi môi sượt nhẹ qua môi mình, mình bụm miệng, ngạc nhiên nhìn Nhật Hưng, vừa hay lúc đó trận đấu giữa lớp 11 Hóa kết thúc với tỉ số hòa.

Trận đấu tứ kết với 12 Sinh cũng diễn ra rất trơn tru, kết quả chung cuộc 1 - 0 thuộc về đội bóng lớp 11 Toán.

Lớp mình vì thế mà vô thẳng bán kết, đá với 12 Tin. Chuyên Tin có tuyệt chiêu đó là đá người chứ không đá banh. Chúng mình vừa xem vừa bực bội chiến thuật của mấy anh này, giằng co một hồi, Nhật Hưng mới kiến tạo được để Khoa ghi bàn.

- SIUUUUU!

Lũ lớp mình ào ạt vỗ tay, hú hét ôm nhau như thể vô địch đến nơi. Khoa còn làm động tác ăn mừng y hệt Ronaldo khiến mấy anh lớp 12 Tin ngứa mắt lắm!

Hiệp 2, mấy anh lớp 12 Tin tấn công dồn dập, cứ đập thẳng vào ống đồng mà đá. Trận đấu giờ đây, không khác gì trận đấu võ lâm, đá banh hay đá người, mình còn không biết, chỉ sợ Nhật Hưng bị đá cho gãy chân thôi. Thầy thể dục thổi kèn mấy cái thẻ đỏ, thẻ vàng mà nào có chừa, đá nhau còn hăng hơn, sút quả bóng bay thẳng vào khán đài.

Trời má, nó đập thẳng vào đầu mình luôn á các cậu!

Cái đầu cha sinh mẹ đẻ cho học giỏi, thông minh mà bị mấy người này đá cho muốn ngu luôn.

Trời đất ơi, ông trời ngó xuống mà coi, cha nội này hại con ra nông nỗi này nè!

Miệng mình hỗn, nhưng tâm mình thiện. Không phải tự nhiên mình chửi đàn anh như vậy đâu, tại vì cái thằng cha tóc xù đó còn không thèm chạy đến xin lỗi, vẫn tiếp tục chuyền banh như thường. Trọng tài nghiệp dư tất nhiên cũng không để ý, chẳng lẽ mình lại giãy đành đạch đòi công bằng.

Bọn con gái ríu rít chạy đến xem mình ra sao. Mình hơi choáng váng nhưng chưa đến mức mất trí nhớ, chỉ sợ Nhật Hưng suy nghĩ lung tung, thành ra không tập trung thi đấu được.

Nhưng không, mình hơi tưởng tượng quá mức, cậu ấy đá còn chiến hơn trước. Mấy anh lớp Tin, điển hình là thằng cha tóc xù cứ cố tình lừa cậu ấy phạm lỗi. Nhật Hưng mặt đỏ phừng, khó chịu đến mức hai hàng lông mày cứ nhíu chặt hoài. Một anh lớp Tin cao to tranh thủ ngay lúc lớp mình bị phân tân bởi cú đánh bóng vào phía khán đài, sút thẳng vào lưới lớp mình.

Diễn biến trận đấu quá bất ngờ, tỉ số bây giờ là 1 - 1, bọn con trai nóng hết cả mặt, đứa nào đứa nấy càng tập trung để bứt phá lên con 2.

Nhật Hưng cũng vậy, hoàn toàn tập trung vào trận đấu. Mấy nhỏ con gái hú hét "Nhật Hưng" quá trời, mình không chịu yếu thế, hét to:

- 11 TOÁN, CỐ LÊN! PHẠM GIA NHẬT HƯNG, CỐ LÊN!

Bọn con gái lớp mình cũng hét to cổ vũ theo.

Không biết anh người yêu của mình có nghe thấy không, nhưng mình thấy một Nhật Hưng hừng hực khí thế hơn hẳn. Cậu ấy sút bóng từ vòng tròn trung tâm với một lực rất mạnh, mấy nhúm cỏ còn văng hẳn lên, quả banh bay thẳng vào khung thành đối thủ.

Sau cú ấy, Nhật Hưng vẫn không giãn cơ mặt, tấn công còn quyết liệt hơn, mình nín thở không dám chớp mắt.

3... 2... 1!

Trận đấu kết thúc với tỉ số 2 -1 thuộc về 11 Toán. Lớp mình ngạo nghễ bước vào trận chung kết. Nhật Hưng vừa ra khỏi sân đã lao đến chỗ khán đài, hai tay bưng cái đầu mình, xem tới, xem lui có bị lõm hay thủng chỗ nào không.

Mình phải an ủi cậu ấy rằng mình không sao, nhưng Nhật Hưng vẫn ra sức thổi vào cái trán đang u lên một cục, mặt trông như cậu ấy bị thương chứ không phải mình. Nhìn cảnh này, mình mím môi, không nhịn nổi cười.

Thằng cha tóc xù vừa rồi hất cằm ra xin lỗi, cơ mà cái thái độ rất chi là ngứa đòn, làm mình và cả Nhật Hưng đều nóng hết ruột gan, mặt tụi mình bây giờ kiểu: "Ngon, vào đây! Tụi tui ít nhiều gì cũng là thủ khoa, á khóa đấy, anh dám ăn hiếp không?"



- Sao anh ta dám đá bóng vào mặt em yêu của tao như vậy? Thật là bực mình mà.

- Thôi, không có sao hết. - Mình cười đáp. Nhật Hưng lại giữ lấy đầu mình, nhăn nhó hỏi:

- Có đau lắm không? Tao gọi điện kêu mẹ Khuê đem thuốc cho mày nhét!

- Không sao, chẳng phải có cheap moment với mày rồi à? Tao bị bóng đập, còn mày bị bố đánh, hai đứa đều u trán!

- Haha, nhưng mà lần sau phải cẩn thận đấy, đừng ngồi sát sân bóng nữa.

- Tao muốn nhìn rõ mày hơn mà.

- Biết là mày mê tao lắm rồi, nhưng mà phải cẩn thận, nghe chưa?

Mình và Nhật Hưng tủm tỉm cười mãi cho đến khi sự xuất hiện của hot boy chuyên Lý gián đoạn mọi thứ:

- Ủa? Bạn á khoa Khả Hân nè, chào bạn nhé!

- Bồ mình không rảnh chào bạn, phiền bạn cút giùm mình.

Chẳng hiểu sao, Nhật Hưng vừa thấy Huy Anh đã vội vàng đứng chắn trước mặt mình, không thấy biểu cảm của cậu ấy, nhưng chắc hẳn cũng phải cau có lắm.

Á à, thì ra là ghen!

Lần này, lớp mình đá chung kết với 11 Lý, và đã nhắc đến chuyên Lý, sao mà quên được hình ảnh trap boy Huy Anh.

Lớp Lý không mặc đồ đá banh của tuyển quốc gia, mà mặc áo thi đấu sân nhà của câu lạc bộ Juventus. Huy Anh đã sát gái, đào hoa, mặc bộ đồ đá banh này trông càng bảnh trai, khiến lũ con gái ngồi cổ vũ mê mẩn, cười tít cả mắt, hô hào, om sòm một khu.

Bức ảnh chụp chung giữa hai đội tuyển trận chung kết mãi về sau vẫn trở thành một huyền thoại, bởi đội hình đồng đều và quan trọng là nhiều bạn đẹp trai.

Trận đấu kịch tính hơn bao giờ hết, cả hai bên đều bất phân thắng bại, quả bóng vừa mới sang sân nhà lớp Lý thì bị giành ngược lại về lớp Toán.

Mình cứ ngỡ lớp Lý phải trầm ngâm, tĩnh lặng lắm nhưng đội cổ vũ chiến đến mức mình bất ngờ luôn, làm lũ con gái lớp mình không dám im mồm phút giây nào cả.

Bóng vừa đến chân Nhật Hưng, đã bị một cậu bạn da ngăm cố tình giành bóng, hai người không hẹn mà té sõng soài trên nền cỏ.

Mình sợ muốn bay hồn vía, đứng hẳn lên trên bục khán đài, Hòa lớp mình vào thay thế cho Nhật Hưng.

Cậu ấy bần thần ngồi chỗ dự bị, có vẻ không bằng lòng việc rời khỏi sân. Mình mặc kệ có bị nghe chửi không, chạy vội vàng về băng ghế Nhật Hưng đang ngồi.

Đầu gối cậu ấy rách một vết lớn, rỉ máu liên tục, mình xin băng gạc và chai oxy già, giúp cậu ấy sơ cứu cơ bản. Nhật Hưng chán chường ngồi trên hàng ghế, mình không dám nói bản thân hiểu suy nghĩ của con trai, nhưng biết chắc rằng Nhật Hưng phải thất vọng lắm, mới ôm đầu bất lực như vậy.

Trận đấu kết thúc với tỉ số 0 - 0, cả hai bên đều chọn phòng thủ chặt chẽ, nên kết quả không nghiêng về phía đội nào cả. Trận đấu tiếp diễn với loạt sút luân lưu, mỗi bên chọn ra ba người đá và thủ môn.

Mình biết Nhật Hưng thật sự rất muốn đá để giúp lớp giành vô địch, mình cũng biết sau hôm nay, rất có thể cậu ấy sẽ bị bố cấm vì tội không lo học hành, giành thời gian vào những thứ "vớ vẩn".

Giấu kín bí mật với Nhật Hưng, mình âm thầm đi nói chuyện với mấy đứa con trai trong đội bóng, tụi nó nghe đầu đuôi câu chuyện cũng cảm thông vài phần.

- Trời, mày đừng có lo quá! Năm nay không vô địch thì để năm sau, quan trọng là vui cùng nhau.

Nhân vui vẻ lên tiếng, bọn Phước, Khoa, Trung khiến mình lo nhất, tại vì tụi nó rất hiếu thắng muốn giành vô địch, năm lớp 10 bị loại từ vòng bảng khiến tụi nó không cam tâm chút nào.

- Được rồi. Chuyện này cũng có sao đâu, vui vẻ là được rồi.

- Ừ! Biết đâu phúc từ họa mà ra.



Khoa và Trung dần dần giãn cơ mặt, hồ hởi đáp.

- Mà Hân với nó, chắc là đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy lắm, nên mới vậy phải không? Tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Nắm tay chưa? Cái thằng này trông sát gái vậy, chứ học riết khờ lắm, Hân đừng trách nha...

Phước thì cười xảo trá, hỏi mình dồn dập. Mình không nói gì, hai má đã đỏ lên từ khi nào, cúi đầu đi về khán đài.

Nhật Hưng được gọi lên đá luân lưu thì vẻ mặt quay phắt 180 độ, cười tươi như thể trúng số. Trước khi đá luân lưu, mình thấy Huy Anh đi uống nước ngang qua khán đài, cười rõ ghét:

- Chào bạn á khoa Khả Hân đợt 2 nhé, hồi nãy bị bạn thủ khoa chặn lại rồi, chào không có được.

- Chào làm gì trời? Bình thường mặt mày đằng ấy hằm hằm đáng sợ lắm mà.

- Có hả? Không nhớ luôn đấy. - Huy Anh vuốt cằm, tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

- Ủa? Cô ấy không đi cổ vũ Huy Anh à? Buồn thế!

Mình giả bộ ngó ngang một hồi. Không biết Huy Anh có gia trưởng đấm mình vài phát không, nhưng điều đáng kinh ngạc là cậu ta chợt cong môi cười hiền, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, trái ngược hoàn toàn với giao diện chiến đét. Nhưng mà mình biết, miệng cười chứ lòng thì mếu.

- Thích cô ấy, mà dây dưa với người khác, bảo sao cô ấy không thích.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, á khoa à. Mà bỏ qua chuyện đó đi, chuyện cần làm bây giờ là kêu thằng người yêu của bạn á khoa cụp cái pha xuống đi, nãy giờ lườm đằng này cũng hơi nhiều rồi đấy.

Huy Anh liếc mắt về phía khán đài bên kia, mình lườm cậu ta, chống nạnh, bảo:

- Ê ê, cậu mà đánh Nhật Hưng thì tôi đánh cậu què giò trước đấy.

- Thì đánh đi, tôi có người xức thuốc cho mà, tốt nhất là đánh mạnh một chút, người ta mới thương tôi.

Gì vậy trời? Có thật sự là trap boy không vậy? Thấy giống boy tâm cơ thì đúng hơn.

Quay trở về trận đấu, lần sút đầu là Trịnh Hữu Huy Anh, một cú sút nhẹ nhàng nhưng khiến Phước mất bình tĩnh, bắt không kịp. Dù ghét thằng bad boy này lắm, nhưng phải công nhận cách đá của cha nội này vô cùng hoa mĩ, nghệ cả củ luôn ý. Đến lớp mình thì Trung sút một cú mạnh đến mức bóng suýt xịt, lưới giãn ra như muốn thủng đến nơi.

Bây giờ khán đài còn ồn ào hơn trong sân, một bên thì "11 Lý", bên còn lại gào thét "11 Toán". Bọn con trai trong sân như được tiếp thêm sức mạnh, càng chơi càng chiến. Hai lần tiếp theo, thủ môn cả hai bên đều chặn được banh của đối phương, khiến trận đấu cam go hơn bao giờ hết.

Lần cuối cùng, Nhật Hưng ra sân, còn bên kia là một cậu bạn trông mặt mày hung dữ cực ý, còn đô con hơn nữa, múi nào múi nấy nhìn rõ từng cục. Vậy mà đá trượt, Phước ôm trọn quả bóng vào bụng, cũng hơi hộc máu một chút.

Mình không lo việc lớp có thể giành vô địch không, mình chỉ lo chân cậu ấy sẽ nặng thêm. Trước khi đá, Nhật Hưng quay người nhìn về phía khán đài, lướt mắt tìm hình bóng của ai đó, đôi mắt cậu ấy rơi trúng người mình.

Mình mỉm cười rạng rỡ, hai tay ra hiệu "figghting", cậu ấy cũng nhoẻn miệng cười, sau đó quay lưng về phía khung thành, số áo 17 hiện rõ mồn một dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa chủ nhật.

Mình gần như không dám thở mạnh, khoảnh khắc ấy như chậm lại một nhịp, mãi khi mọi người hú hét inh ỏi, Nhật Hưng được đám người lớp mình bế tung lên trời, tiếng gào vẫn văng vẳng bên tai mình:

- 11 TOÁN! VÔ ĐỊCH! VÔ ĐỊCH! VÔ ĐỊCH!

Eo ôi, các cậu hiểu cái cảm giác vui mừng đến phát khóc luôn không? Đừng chê mình mít ướt, bởi mấy đứa con gái xung quanh còn nức nở khóc thành tiếng cơ.

Mình bước vào sân cỏ, nhưng mọi người đông đúc quá, xô lấn, chen chúc ôm nhau trong niềm vui chiến thắng, khiến mình muốn bước về chỗ Nhật Hưng không khác gì leo qua những ngọn núi cheo veo, vượt thác đầy chông gai.

Vậy nên mình định đứng yên tại chỗ để ngắm nhìn gương mặt vỡ òa hạnh phúc của Nhật Hưng thì bỗng thấy bóng dáng cao lớn ấy tiến dần về phía mình.

Giữa hai đứa biết bao con người, vậy mà chẳng hiểu cớ sự gì, mình chỉ thấy một mình cậu ấy. Nhật Hưng vội vàng bước qua bao nhiêu người rồi chầm chậm ôm lấy mình, cậu ấy đeo chiếc huy chương vàng vào cổ mình, tự hào nói:

- Không thua, nhưng vẫn muốn ngã vào lòng Khả Hân.