Dâu Tây Đường Phèn

Chương 56: Ghen




Tối hôm chủ nhật đo, lớp mình cười nói xôn xao, ăn mừng đến tận đêm khuya, mình không cho Nhật Hưng uống rượu hay ăn gì lung tung, chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương. Cậu ấy ngoan ngoãn nghe lời từ đầu đến cuối, lâu lâu còn nghịch nghịch đuôi tóc đã bị cháy nắng của mình:

- Đừng nghịch nữa, để giờ tao đưa mày về nhé! Mất công bố mày lại quật cho một trận.

- Lo gì, có mày sức thuốc cho rồi mà, với lại mày nói như thể tao mới là em yêu của mày.

- Anh Hân, em Hưng.

Mình không nhìn cậu ấy, tiếp tục gắp một nhúm thịt bò vào bát Nhật Hưng. Cái đồ đáng ghét ngày nào vẫn tiếp tục đáng ghét như lúc đầu, cậu ấy không biết điều còn cố tình chọt chọt vô eo mình. Bỗng một tiếng "ting ting" vang lên từ điện thoại, vì lúc ấy khá ồn ào, mình cũng không để ý nhiều, nhưng Nhật Hưng thì có, cậu ấy cầm điện thoại lên, bày đặt "gia trưởng" hỏi:

- Anh nào nhắn tin cho đây?

- Cỡ em Hưng chỉ có anh Hân mới chịu được, còn anh nào nữa, giỏi thì mở lên đi.

Mình chỉ nói chơi chơi mà Nhật Hưng mở thật, còn biết mật khẩu của mình là "182164", bỗng nhớ đến mật khẩu điện thoại Samsung cũ của Nhật Hưng là "1708" và của con Iphone bây giờ đều là "170800", mình bất giác mỉm cười.

[Xin chào chị, em học lớp 10 Sinh, em muốn xin in4 của anh Nhật Hưng lớp chị được không?]

Mình chẳng bực tức, cũng không tỏ ý ghen tuông một chút nào, lại còn vô tư hỏi một câu:

- Mày có muốn tao cho in4 không? - Hưng bĩu môi, giọng điệu siêu tủi thân nói:

- Giả bộ ghen đi, giả bộ kêu tao là của một mình mày thôi, không được ai léng phéng đến gần Hưng của Hân hết.

Mình bật cười, có thật đây là Nhật Hưng không? Sao mà trẻ trâu vậy trời?

Mình cũng quên khuấy tin nhắn ấy cho đến sáng hôm sau, khi trước cửa lớp bỗng xuất hiện em gái lớp Sinh tết tóc. Vừa nhìn đã thấy không ổn, mình nhớ đến con bé nhắn tin ngày hôm qua rồi lại cẩn thận quan sát con bé trước mặt.

- Sao á em?

- Chị ơi, anh Hưng có bồ chưa ạ?

- Anh Hưng có bồ rồi, cụ thể là chị.

Em tết tóc lớp Sinh nghe thấy thế thì hơi sốc, không dám nhìn mặt mình, đi một mạch về lớp. Nhật Hưng đứng ở cửa từ khi nào, cậu ấy không dựa cửa nữa, vòng tay qua vai mình, phồng má nén cười:

- À thế à?

- Lần sau ra đường bịt mặt vào, cấm cười lung tung đấy.

Mình không chút khách khí, nhấn mạnh cảnh báo. Nhật Hưng thấy thế, cười ha hả, vui vẻ véo má mình một cái.



***

- Ê, hôm đá banh, tao thấy Nhật Hưng lớp Toán đẹp trai vãi mày ạ.

- Ừ, nhưng không đẹp trai bằng Huy Anh lớp Lý.

- Đâu có, Nhật Hưng vẫn hơn, vừa đẹp trai vừa học giỏi.

- Này, này Nhật Hưng chỉ dễ nhìn, Huy Anh mới là đẹp trai hàng thật giá thật nhá.

Mình ở trong buồng vệ sinh, khẽ mỉm cười, vẻ mặt đầy cái nét kiêu căng, tự hào của kẻ có anh người yêu hoàn hảo. Chưa cười được bao lâu thì mình còn được vinh dự góp mặt vào cuộc trò chuyện của mấy bạn lớp Văn:

- Nhưng mà hình như Nhật Hưng có bồ rồi, cái đứa con gái tên Khả Hân ý, học chung lớp luôn.

- Nghe nói học giỏi lắm! Nhưng mà tao thấy bình thường thôi mày, còn không biết cách ăn diện nữa.

- Khổ nỗi người ta là học sinh giỏi nhất khối, bận lắm, đâu ra mà học makeup hay có gu ăn mặc.

Còn phải nói, mình muốn lao ra, giơ ngón tay cái biểu thị nút like cho cô bạn vừa rồi, nhưng câu nói tiếp theo làm mình chết chân, máu dồn lên não, nóng hết cả mặt:

- Nhưng mà công nhận, mặt tròn lắm ý. Cười một phát thấy nọng luôn, dù cái vóc dáng cũng không đến nỗi nào.

- Tao mặc kệ, người yêu lúc nào cũng chỉ biết học thì sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Yêu đương với bọn con gái mọt sách chán òm.

- Ái Nhi, mày nói vậy không sợ người ta hiểu lầm mày hả?

Giọng nói lanh lảnh, cười đầy vẻ khinh thường vang lên cùng lúc với tiếng trống vào lớp:

- Kệ chứ, giờ nhắn tin chơi chơi làm quen, mốt chia tay, tao nhảy vô là vừa luôn.

Kiểu này là không chịu đọc báo rồi, không biết rằng mặt tròn là mặt phúc tướng, có quý nhân phù trợ từ đời sống vật chất đến tình cảm hả? Dám face shaming bà hả?

Mình dậm chân, tức giận về phòng học. Trưa hôm ấy, mình phải năn nỉ sùi bọt mép bọn Trang, Nga dẫn mình đi xem cái bạn Ái Nhi nhân cách tồi tàn.

Quãi đạn thiệt chứ, bạn ấy xinh lắm luôn! Tóc ngắn xoăn sóng, dáng người đúng chuẩn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần to thì to, thần thái khiến mấy bạn con trai mê như điếu đổ.

Mình cúi xuống nhìn bản thân, trông xuề xòa, xấu xí không chịu được luôn, tóc tai thì chỉ có một kiểu buộc đuôi ngựa, mặt mũi không chút son phấn, lâu lâu còn nổi mấy cục mụn họa cho mặt xấu càng thêm xấu.

Kiểu này về nhan sắc, mình thua sấp mặt luôn rồi, nhưng mà mình học giỏi hơn con nhỏ đó. Ơ nhưng mà thế thì sao, Nhật Hưng cũng học giỏi mà nhỉ?

Vậy nên ngay buổi tối hôm đó, mình lên mạng tra cứu đủ kiểu về cách lột xác thành công, sáng hôm sau thâm quầng hai con mắt, lại thêm xấu đau xấu đớn.

Đã mệt mỏi, còn thấy cảnh anh người yêu đang đứng lầu bên kia nói chuyện với gái, con đó không phải ai khác mà chính là Ái Nhi, còn cười tươi lắm, cười muốn ngoác miệng ra mang tai luôn mà. Nhật Hưng vừa quay về phía mình, mình liền lảng tránh.



Nguyên buổi học, mình không nói chuyện với Nhật Hưng, cái cảm giác tự ti đó lại ùa về, chiếm cứ não mình. Đến lúc hết tiết, bản thân cũng tự lủi thủi đi về, mặc kệ cậu ấy í ới đằng sau.

Sáng bày đặt giận dỗi, trưa về tóp tóp hiện ra video nói: đã xấu còn hay "ra dẻ", sớm ngày bị bồ cắm sừng.

Phải lột xác để xinh đẹp hơn mới được!

Vậy là mình quyết tâm xem hàng loạt những video makeup tutorial trên Youtube. Cũng vì mải mê học tập thành hot girl, mình quên khuất kiểm tra tin nhắn của Nhật Hưng. Nào biết người ta lo sốt vó ở nhà, ăn không được, ngủ không yên, hở tí là ngồi "tâm sự" cùng con Hói.

Khoảng mười giờ đêm, mình vẫn chăm chú xem video makeup của một chị Youtuber Hàn Quốc, mặc điện thoại đang réo inh ỏi, tự nhiên mẹ mình từ dưới nhà bay lên lầu, mặt đầy vẻ hung dữ, cầm hẳn một cây chổi, gằn giọng hỏi:

- Thằng nào đang ở dưới nhà tìm mày vậy?

- Ơ con biết gì đâu!

Mình ngơ ngác tháo tai nghe xuống, mẹ đe dọa mau xuống kêu người ta về rồi lên đây nói chuyện.

Mình còn chưa hiểu chuyện gì, lững thửng ra ngoài mở cổng, mặt Nhật Hưng đỏ bừng, thở hồng hộc như vừa bị chó rượt, hai tay nắm lấy tay áo mình, mắt lấp la lấp lánh, chân thành nói:

- Sáng tao nói chuyện với Ái Nhi chỉ để xã giao thôi. Không có như mày nghĩ đâu.

- À thế à?

Giọng mình lạnh tanh, mặt cũng không chút biểu cảm. Nhật Hưng tự nhiên xòe tay ra, lấm la lấm lét nhìn mình, tỏ vẻ đầy ăn năn:

- Đánh tao đi.

- GÌ?

Mình thề là mặt mình biểu cảm rất bình thường nhưng chắc do âm vực của mình ở dưới đáy xã hội nên cậu ấy càng lúng túng hơn:

- Lỗi tao, lỗi tao. Tao thề tao thích mày chết luôn. Đối với tao, mày xinh đẹp tuyệt vời. Vậy nên đừng ngó lơ tao nữa. Tao gọi điện muốn nát điện thoại mà mày không trả lời, làm tao phải đấu tranh với bố và chạy đua khỏi con Hói để đến tìm mày nè.

Nhật Hưng bày vẻ mặt như đứa con nít ranh làm bể bình bông, bị "người mẹ hiền từ, nhân hậu" là mình tra khảo tận tình. Nhưng mà cách Hưng ghép các câu không liên quan về mặt ngữ nghĩa khiến mình buồn cười.

- Mày đừng giận nữa nha! Thôi, giận cũng được, cọc cũng được, đánh tao cũng được, miễn là đừng thờ ơ với tao mà.

Cậu ấy dùng hết sức nài nỉ mình, hai đầu ngón tay nắm lấy góc áo sweater của mình vùng vằng một hồi, mình vừa mới ngước lên thì thấy mẹ và cây chổi đang nhìn xuống. Mình hắng giọng, kéo tay áo ra, phẩy phẩy tay đuổi Nhật Hưng về:

- Tôi hiểu rồi, bạn về đi, tí tôi nhắn tin báo bạn sau.

Nhật Hưng tưởng chừng rơm rớm nước mắt nhìn mình, cung Kim Ngưu mà lạ vậy, còn tâm cơ giả bộ làm nũng cơ à?

Quên kể, tối đó, mình ăn hẳn mấy cây chổi vào mông vì dụ dỗ trai về nhà. Ấm áp tình mẹ con quá trời quá đất!