Dâu Tây Đường Phèn

Chương 57: Dâu tây đường phèn




Và thế là sau 7749 lần luyện tập makeup, dùng tiền lì xì và học bổng để mua váy vóc ăn diện, mình đã tự tin để họa cái mặt xấu xí này đi chơi hôm sinh nhật Nhật Hưng, ngày 8/5. Mình cũng tập tành skincare nữa cơ.

Tự nhiên mình hồi hộp không tỉnh táo nổi ý, sợ cậu ấy chê mình trang điểm xấu, càng sợ cậu ấy chê món quà của mình.

Nói thật, hồi xưa học cấp 1 và cấp 2, mình thấy có lỗi với cô giáo dạy thủ công nhất, vì mình chuyên gia nhờ mẹ và chị họ làm giúp. Đến lúc có bồ thì không có hiếu với bồ nhất, chỉ có hiếu với bồ hơn. Mình cố gắng ngồi đan hai con thú nhồi bông, biểu tượng cung hoàng đạo, một cái là Ma Kết, một cái là Kim Ngưu, để hai đứa đeo vào ba lô, trông cho giống một cặp đôi hơn tẹo.


Quên nói với mọi người, sau cái lần ghen ngớ ngẩn ấy, Nhật Hưng còn đích thân đăng tấm ảnh hai đứa mình chụp hôm khai giảng lên story và set avatar luôn. Chụp để khoe giấy khen hay khoe người yêu thì mình không biết, nhưng mình vừa ngại mà vừa sướng trong lòng. Giờ thì cả thế giới đều biết Phạm Gia Nhật Hưng là của Đinh Ngọc Khả Hân và Đinh Ngọc Khả Hân là của Phạm Gia Nhật Hưng rồi.

Tối hôm sinh nhật, chúng mình dự định sẽ đi xem phim rồi cùng nhau ăn thịt nướng và bánh mousse dâu tây. Mình còn cất công làm một hũ dâu tây đường phèn có thắt nơ đàng hoàng tặng Nhật Hưng nữa cơ.

Trời ơi, từ lúc bốn giờ chiều, mình đã ngồi trang điểm, dân mới vào nghề nên ngồi vẽ eyeliner muốn gãy tay, tẩy đi tẩy lại chục lần vì không đều.

Mình mặc một chiếc váy hoa nhí hai dây với họa tiết là những bông hoa đậu biếc màu xanh lam, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng màu xanh nhạt tựa như bầu trời mùa thu, tóc xoăn nhẹ, buộc nửa đầu bằng kẹp tóc càng cua ngọc trai.

Ngắm nhìn bản thân trong gương, mình nôn nao không biết phản ứng của Nhật Hưng sẽ như thế nào.

Hôm nay, cậu ấy chuyển từ chiếc xe đạp thể thao sang con Honda Vision màu xám bạc, ăn mặc cực kì chỉn chu, một chiếc quần kaki màu be và áo polo màu nâu cà phê, trên tay vẫn là chiếc đồng hồ điện tử, mang dáng thể thao của hãng Casio.

Nhật Hưng vừa nhìn thấy diện mạo mới của mình đã ngơ ngác đến mức há hốc mồm, đôi mắt to tròn như hai cái đèn pha ô tô, không dám chớp tẹo nào. Cậu ấy ngẩn ngơ nhìn mình mãi, chắc là xinh như thiên thần giáng trần nên mới mê mẩn vậy chứ gì. Mình vén tóc lên, cười mỉm, nhẹ nhàng hỏi:



- Xinh không?

Không ngờ tên này chìm đắm trong sự xinh đẹp tuyệt trần của mình đến mức gật đầu liên hồi, sợ rằng bây giờ mang tô hứng nước miếng còn được.

Chúng mình đi coi phim kinh dị, bởi vì phim tình cảm thì cứ sến rện làm sao ấy, mình không thích. Miệng thì nói không sợ, nhưng đến lúc xem, mình vẫn phải lấy áo khoác của Nhật Hưng che mặt. Sợ muốn khóc luôn! Thế mà mình vừa mới nhìn sang bên cạnh, đã thấy cậu ấy cứ hướng ánh mắt mật ngọt chết ruồi lên người mình.

- Tập trung xem phim đi chứ!

- Tao không thích xem cảnh phim, tao thích xem cảnh đẹp trước mặt cơ.

Nhật Hưng sau khi phán một câu xanh rờn thì chống cằm ngắm nghía mình kĩ càng hơn, tự nhiên thấy ngại ngang.

- Nhưng mà tao không thích mày trang điểm đâu. Tao thích mặt mộc hơn.

Đệch, makeup cả buổi trời rồi cha nội người yêu kêu thích mặt mộc, nỗi đau này ai thấu?

Mình nhăn mặt tỏ vẻ hờn dỗi, không thèm nhìn cậu ấy nữa, cũng giật tay ra hẳn bàn tay ấm áp của ai kia, làm người ta lo lắng khen xinh, khen đẹp ỉ ôi một hồi, đến tận lúc đi qua quán thịt nướng.

- Bạn nhỏ Hân xinh đẹp nhất phố Bảo Lộc. À không nhất tỉnh Lâm Đồng, nhất Việt Nam, nhất vũ trụ, nhất dải ngân hà hàng triệu vì sao. Tao thề luôn, tao nói vậy tại vì mày makeup lên xinh quá, tao làm mất con dâu tương lai của mẹ Khuê thì phải làm sao?

Ai nghe xong mà còn trụ vững được thì mình xin phép gọi là cụ, chứ mình thì không. Mình mím môi, cố gắng không nhoẻn miệng cười trong nỗi bất lực.



- Khiếp quá, ai nhập vào mà ăn nói như mấy cha nội hay nịnh vậy?

- Có đâu, nói thật mà. Thề luôn đấy, bạn nhỏ Hân ạ.

Nhật Hưng là cái đồ dẻo miệng.

Sau đó, chúng mình cùng nhau đi ăn, mình tranh thủ lúc cuối, lấy từ chiếc túi tote một hộp quà và hộp dâu tây đường phèn. Cậu ấy thấy hai con vật đáng yêu ấy thì không nhịn nổi, cười muốn ngoác miệng, còn hứa về nhà sẽ đeo lên balo ngay và luôn.

Mình cứ ngỡ tiệc sinh nhật thế là kết thúc rồi, nhưng Nhật Hưng còn đòi mình phải ăn dâu tây đường phèn cơ.

Ừ thì sinh nhật của người ta, mình cũng ráng chiều chuộng. Mà sinh nhật của người ta, người ta không chịu ăn, bắt mình ăn bằng được, khó hiểu thật chứ!

Mình cũng chiều lòng, múc một muỗng dâu tây ăn rất chi là ngon lành, nhưng mà không ngờ, tên xảo trá trước mặt dùng mấy ngón tay thon dài bóp nhẹ má mình, hôn vào đôi môi còn vương vấn đường ngọt.


Mình chấn động mở to mắt nhìn ai kia cứ thế hôn sâu, miếng dâu tây đường phèn chưa kịp thưởng thức đã bị cậu con trai xấu xa lấy mất, trước khi rời khỏi môi mình còn ráng hôn nhẹ một cái, nghe rõ tiếng "chụt", thêm câu nói nghe vô cùng ngứa đòn:

- Dâu tây đường phèn mày làm ngon nghê, ngọt hết miệng tao.

Son môi hết mình, anh người yêu hôn lại hết hồn!