Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 196: Bỏ chốn.




Như tới tìm Thanh và Thủy để bàn giao công việc và dặn dò đôi chút. Dù sao lần này hai người cốt cáng bỏ đi. Như cũng rất lo lắng. Nhưng cô càng lo lắng cho Uyên hơn. Cô muốn giúp em ấy được giải toả tâm trạng.

Như, Thanh và Thủy rất lo lắng mợ Hai và mợ Tư sẽ làm khùng làm điên. Vì việc Uyên và Như đều vắng mặt giống như một bữa tiệc ngon với họ vậy. Họ đã không lợi dụng được cậu Tư rồi thì chỉ có cơ hội hiếm hoi là Uyên và Như đi vắng để họ ra tay.

Thanh nhìn Như với ánh mắt chắc chắn rồi nói.

- Vì Uyên chúng em sẽ cố gắng làm tốt việc ở nhà, còn việc an ủi Uyên thì phải nhờ vào chị.

- Ừ, chị cũng sẽ dùng tình yêu của mình để giúp Uyên vượt qua cú sốc này.

Mọi người nhìn nhau mỉm cười thể hiện sự động viên và tin tưởng dành cho nhau. Uyên đã vì họ mà làm rất việc. Lần này họ nguyện dốc hết sức để giúp cô.
Trong đêm hôm đó, trong phủ truyền tin Uyên bị bệnh truyền nhiễm, Như là người ở gần chăm sóc nên phải đưa hai người đi cách ly. Một chiếc xe ngựa được chuyển đến để đón hai người đi. Uyên cải trang thành nam nhân, cố tình trang điểm để bản thân già hơn, đi cùng với Như. Hai người nhìn như một cặp vợ chồng vậy.

Họ đi tới tờ mờ sáng thì dừng lại ở một nhà trọ đã được đặt phòng trước. Uyên nắm tay Như hiên ngang bước vào trong. Chiếc xe ngựa âm thầm rời đi.

Trong căn phòng không quá rộng rãi nhưng rất sạch sẽ và đầy đủ. Uyên dắt Như vào trong, nắm tay Như kéo lên trên giường, nằm bên cạnh nhau, hai bàn tay đan lấy nhau.

- Mình nắm tay nhau ngủ nha. Hôm nay vất vả quá rồi.

- Ừm...

Hai người nhìn nhau nở nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười mang theo sự bình yên và hạnh phúc. Những ngón tay đan xen vào nhau. Họ cùng ngủ một giấc ngủ thật ngon, mang theo cảm giác an toàn, ấm áp từ đối phương.
Buổi sáng với những tia nắng nhẹ chiếu vào trong phòng làm người nào đó đang ngủ ngon bỗng bị chói mắt. Nơi bàn tay vẫn đang được một bàn tay nào đó nắm lấy thật chặt. Như khẽ mở mắt nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, nhắm đôi mắt ngủ như một thiên thần. Mái tóc đang xoã ra, vài sợi tóc mái vương trên khuôn mặt. Như dùng bàn tay còn lại khẽ vén mái tóc kia lên. Thì bàn tay còn lại của người kia cũng nắm lấy bàn tay đang đi dạo trên khuôn mặt của họ. Cô gái khẽ mở mắt ra nhìn nàng.

- Không ngủ nữa sao?

- Sáng lắm rồi, dạy đi thôi cô gái.

- Gọi vậy người ta không dạy đâu.

- Thế phải gọi làm sao đây.

- Gọi phu quân đi. Phu quân dạy đưa nàng đi chơi.

Như ngượng ngùng nhìn Uyên, gương mặt bỗng đỏ bừng lên. Uyên nhìn Như vậy thì hết mực cưng chiều. Ánh mắt khao khát chờ đợi câu nói của nàng. Như chả thể nào mà từ chối nổi ánh mắt kia. Bèn cất tiếng gọi.
- Phu quân của ta, dạy đi thôi.

Uyên nhéo đôi má ửng hồng kia của nàng. Nhẹ nhàng nói.

- Ngoan, dạy thôi nào.

Hai người vẫn nắm chặt đôi tay nhau, cùng nhau bước xuống khỏi cái giường kia.