Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 197: Đi chơi.




Sau khi ăn sáng xong, Uyên cải trang thành nam nhân dắt Như đi ra ngoài. Như rất bất ngờ khi Uyên dắt ra hai con ngựa. Cô cười nói với nàng.

- Mỗi người một con đi lên trên khu rừng kia, chúng ta sẽ đi chung nha.

Như gật đầu cười dịu dàng với cô. Trong cái cơn gió nhẹ thoảng qua, cùng với ánh nắng dịu dàng không quá gay gắt của tiết trời đầu xuân. Không khí ở trong miền Nam không quá lạnh cũng không quá nắng, nó ôn hoà như tình yêu của hai người vậy. Trên đoạn đường ít người qua lại, họ ngồi cưỡi hai con ngựa đi từ từ, nắm tay nhau hát hò những lời yêu thương.

Lên tới một ngọn đồi rộng mênh mông. Uyên dừng lại buộc chú ngựa của mình bên dưới. Cô qua bên con ngựa của Như cùng ngồi lên. Bàn tay vòng qua ôm lấy eo Như, họ thong thả đi khắp ngọn đồi ngao du, cùng nhau ngồi xuống một gốc cây nghỉ mệt, dưới bóng râm của những tán lá xum xuê, hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Uyên ngồi kết một chiếc nhẫn cỏ. Cô cầm lấy bàn tay của Như. Luồn chiếc nhẫn vào ngón tay kế út của nàng khiến Như bất ngờ.
- Làm vợ em nhé. Em yêu chị, cả đời này yêu chị, bên chị, không rời xa chị. Em thề sẽ bên chị đến khi nào chị chán em, bỏ em thì em mới đi.

Như xúc động trước lời cầu hôn của Uyên, đứa con gái ngốc này còn sợ nàng rời xa nó, nàng yêu nó, rất yêu, làm sao nàng có thể chán nó được chứ. Uyên vừa trẻ, vừa đẹp, vừa thông minh. Nàng đã già còn có hai đứa con nữa. Uyên không chê nàng thì thôi, tại sao nàng lại chán Uyên được. Yêu nàng, Uyên đã phải chịu thiệt rồi.

- Đừng nói bậy, chị sẽ ở bên em mà.

Như nâng niu chiếc nhẫn mà Uyên đeo cho nàng, chắc chắn nàng sẽ dùng chiếc hộp quý nhất của mình để cất giữ nó như một vật linh thiêng minh chứng cho tình yêu của hai người.

- Chị có đồng ý làm vợ em không?

Uyên hỏi lại một lần nữa. Cô biết tình yêu này chả thể nào công khai được, cô chỉ có thể nhờ trời đất chứng giám cho hai người. Cô mong chờ một cái gật đầu, một lời hứa từ nàng để cuộc đời này cô có cái để cố gắng, có động lực để tiếp tục đấu tranh cho tình yêu.
Như cũng kết một chiếc nhẫn cỏ trao cho Uyên. Nhỏ nhẹ bên tai Uyên.

- Chị trao cuộc đời còn lại của mình cho em.

Uyên cười hạnh phúc, cô xoay người lại vòng tay ôm Như. Đôi môi lướt nhẹ trên khuôn mặt Như, tìm đến bờ môi mềm mại, ngọt ngào như viên kẹo của Như mà nhấm nháp. Họ cùng nhau tận hưởng giây phút hạnh phúc với những cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua.

Trên ngọn đồi cao chót vót. Uyên vòng tay ôm lấy Như từ đằng sau, Như dựa vào người cô như một bức tường thành vững chắc có thể để cho nàng yên tâm cả cuộc đời. Hai người cùng đứng ngắm phong cảnh bên dưới. Những ngôi nhà nho nhỏ, những dòng người tấp nập đang phải bon chen mưu sinh với cuộc sống cơm áo gạo tiền. Ngay lúc này họ ở đây để hưởng thụ thế giới của riêng họ vì bản thân họ đều biết. Không bao lâu nữa, họ sẽ phải về lại với ngôi nhà đầy bon chen, mưu tính và tranh đấu kia.