Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 232: Em sẽ đi.




Xoay mặt Như lại, những giọt nước mắt đang long lanh trực rơi xuống. Uyên tiến lại gần hôn lên khoé mắt nàng.

- Đừng khóc.

- Em phải chịu thiệt rồi. Hức hức.

Uyên lấy ngón tay chạm lên môi Như ngăn lại.

- Đừng nói gì cả, lúc này đừng nghĩ gì khác ngoài việc ở bên em.

Như nhẹ nhàng gật đầu. Uyên bắt đầu tìm đến cánh môi của nàng, nó vẫn còn vị mặt chát của nước mắt. Cái vị này thật khiến con người ta cảm thấy đau lòng, trái tim nhói lên từng cơn. Uyên cố gắng tập trung vào sự hấp dẫn của người con gái trước mặt đang mời gọi, để quên hết những nỗi phiền muộn trong lòng. Những ngày xa nhau cô đã rất nhớ nàng. Giờ đây cô không muốn bị chi phối bởi bất cứ điều gì cả.

Nụ hôn mỗi lúc thâm nhập sâu thêm một chút, từng cử chỉ dịu dàng uyển chuyển đầy thành thục của hai người con gái dành cho nhau. Nó quá quen thuộc nhưng lại chả khiến người ta nhàm chán, chỉ càng làm cho đối phương khát khao nhiều hơn một chút. Nụ hôn khiến thời gian ngưng đọng lại, đến khi hô hấp trở nên khó khăn. Hai người mới dời nhau ra.
Bàn tay của hai người thành thục cởi ra những thứ vướng víu, cản trở cơ thể họ tiếp xúc gần nhau hơn. Hai ngọn đồi của hai người chạm vào nhau tạo nên một thể đối xứng. Mái tóc dài mượt như dòng suối bồng bềnh trên đôi bờ vai nõn nà như những hạt tuyết trắng. Dịu dàng, êm mát. Những ngón tay đan xen vào sợ tóc của đối phương, từ từ nhẹ nhàng vuốt ve một dòng thẳng mượt.

Họ trở lại chiếc giường quen thuộc sau màn chào hỏi nhau. Uyên khẽ đặt nàng nằm xuống. Hôn lên vành tai nàng, những hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cơ thể nàng rung lên. Chiếc lưỡi mềm mại cứ trêu đùa nơi vành tai khiến nàng có cảm giác vừa nhột vừa thích thú. Bàn tay nhanh chóng tìm đến bầu sữa nóng hổi mà vuốt ve nhào nặn cho thoả cơn thèm khát mấy hôm nay.

Họ xa nhau một thời gian, giờ gặp lại cơn hưng phấn liền trỗi dạy, nên chả cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì nhiều, hai bên khe suốt đã ướŧ áŧ, trơn tuột. Họ dễ dàng xâm nhập vào bên trong đối phương, cùng nhau tận hưởng cảm giác khoái dục của người kia đem lại.
Nằm trong vòng tay của Uyên. Như khẽ hỏi.

- Mẹ... Tới tìm em rồi à?

- Ừm...

- Rồi em tính sao?

Uyên ôm Như thật chặt, khẽ hôn lên mái tóc của nàng.

- Em rất muốn nói chị hãy cùng em bỏ trốn. Nhưng em không thể nói điều này. Vì chị phải ở lại đây, trách nhiệm của chị còn quá nhiều. Chị không thể vì tình yêu mà bỏ bố mẹ, con cái để theo em được. Vì vậy... Chị à, đừng buồn vì em nữa. Ở lại sống thật tốt. Ngày mai em sẽ sang tên tất cả mọi thứ cho cậu Hai. Như vậy ba chị sẽ quản lý giúp, có ba chị chống lưng, sẽ không ai làm khó nữa. Em thu xếp xong sẽ đi...

- Em đã hỏi ý kiến tôi chưa mà đòi đi.

- Không còn lựa chọn nào khác cả.

Uyên khóc, Như cũng khóc. Rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng cứ bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được. Như kéo Uyên dạy.

- Em ra ngay khỏi phòng tôi.
Uyên ôm lấy Như, nhẹ nhàng.

- Chúng ta không còn nhiều thời gian ở bên nhau. Nên chị hãy cho em những ngày còn lại thật vui vẻ bên chị được không?

Ánh mắt bi lụy của cô dành cho nàng, khiến tim nàng như vỡ tan ra. Nếu nàng cố chấp giận dỗi cô, thì nàng sợ rằng cả đời này sẽ bị ánh mắt này làm cho day dứt. Cô đang nghĩ cho nàng mà. Sao nàng lại nổi giận vô lý với cô vậy. Ôm chặt lấy cô. Hai người cùng khóc, họ khóc cho một mối tình đẹp nhưng đầy trông gai.