Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cười thầm chế giều.
Các bác sĩ đông y nổi tiếng khắp thiên hạ làm gì có ai chữa được cho người bệnh thực vật, huống chỉ là một bác sĩ tay mơ, mới ngoài hai mươi như Lý Trường Thanh chứt
Tiêu Thanh Phong cũng đang đợi, đợi để thấy Lý Trường Thanh làm trò hề.
Trái tim Triệu Thu Yên như treo lơ lửng, chữa cho người thực vật, ý nghĩ này vốn rất hoang đường.
Hy vọng cũng rất mong manh. Trong lòng cô ấy không có chút tự tin nào.
Lưu Lệ căng thẳng nghiến răng, nín thở, chăm chú nhìn Lý Trường Thanh châm cứu cho chồng cô ta.
Dường như cô ta còn dùng sức hơn cả Lý Trường Thanh. Lý Trường Thanh dùng tay xoay nhẹ cán kim, sau đó từ từ rút kim ra.
Một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ đầu lưỡi.
'Trông vô cùng đáng sợ.
Tiêu Thanh Phong ở bên cạnh chế nhạo: "Anh có biết châm cứu không vậy, người ta chảy mái kia kìa, tôi chưa từng thấy ai châm cứu như anh."
Lý Trường Thanh như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý dùng kim bạc đâm vào huyệt Dũng Tuyền, tiếp theo là huyệt Thái Xung, huyệt Túc Tam Lý...
Động tác của anh rất nhanh, liên tiếp châm từng kim, khiến người ta hoa cả mắt.
Chớp mắt, anh đã châm xong hai mươi mấy kim.
Lý Trường Thanh thở phào một hơi: "Xong rồi."
Xong rồi sao?
Bệnh nhân không có chút động tĩnh nào, sao lại xong rồi?
Tiêu Thanh Phong không nhịn được cười lạnh: "Trước khi điều trị là người thực vật, sau khi điều trị vẫn là người thực vật.”
“Anh gọi đây là xong rồi sao?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên phủ đầy mây đen, cô ấy vẫn luôn để mắt đến khắp nơi trên cơ thể bệnh nhân, tay không động đậy, chân không động đậy, miệng không động đậy, thậm chí lông mi cũng không động đậy.
Cô ấy không thấy bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Lưu Lệ căng thẳng không ngừng lặp đi lặp lại: "Chồng ơi, anh tỉnh lại nhanh đi, tỉnh lại nhanh đi.”
“Em còn muốn sống thật tốt với anh, anh không thể bỏ em lại." Lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.
Nhìn thấy kim bạc trên người bệnh nhân, hắn nổi giận đùng đùng, hét vào mặt Lý Trường Thanh: "Chuyện gì thế này?”
“Cậu không phải bác sĩ của bệnh viện này, ai cho cậu châm cứu cho bệnh nhân?"
Lưu Minh Huy là chủ nhiệm khoa của bệnh viện, là bác sĩ duy nhất có trình độ tiến sĩ trong bệnh viện này.
Cũng là danh y thực thụ của thành phố Tùng Giang.
Vậy mà có người dám điều trị cho bệnh nhân của hắn, cái tên này ăn gan hùm mật gấu hay gì?
Có phải Lý Trường Thanh cho rằng y thuật của anh cao hơn hắn không?
Lý Trường Thanh liếc nhìn Lưu Minh Huy, nhàn nhạt nói: "Bệnh nhân chỉ ngất thôi, từ từ mới tỉnh lại."
Ngất sao? Tỉnh lại sao?
Lưu Minh Huy thấy bưồn cười: "Cậu cho rằng anh ta chỉ ngất sao, cậu hiểu lầm rồi, anh ta là người thực vật, làm sao mà tỉnh được nữa chứ.”
“Đến cả bệnh nặng cũng không nhìn ra, với trình độ y thuật của cậu dám ở đây hoa tay múa chân sao.”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng!"
Lý Trường Thanh biết người này là bác sĩ tây y nên anh cũng không chấp làm gì, anh äc đầu nói: "Tình huống này anh không hiểu đâu, anh ta chỉ hôn mê sâu thôi.”
“Anh ta sẽ tỉnh lại ngay thôi."
Lưu Minh Huy chỉ vào ngực mình: "Cậu nói tôi không hiểu sao?”
“Cậu biết trình độ của tôi là gì không, tôi là tiến sĩ y khoa, cậu nói tôi không hiểu, cậu không thấy buồn cười sao?”
“Nếu anh ta có thể tỉnh lại, tôi sẽ nhường lại học vị tiến sĩ của mình cho cậu!"
Tiêu Thanh Phong ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, tiến sĩ y khoa còn không. chữa được, vậy mà anh lại cho rằng mình có thể điều trị cho người thực vật cơ đấy!"
“Anh có thể vô tri, nhưng đừng ngu ngốc như vậy chứ!"
Khụ... Khụ...
Đột nhiên trong phòng bệnh phát ra tiếng ho.
Lưu Lệ thấy chồng mình đã mở mắt, lại còn ho khan, cô ta kích động hét lên: "Tỉnh rồi, chồng tôi tỉnh rồi, anh ấy đang ho kìa!”
“Hu hu hu..."