Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 62




Lưu Minh Huy đã đoán được câu trả lời của Diệp Trường Thanh, nhưng khi nghe tận tai, hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.

"Cậu không học y ở trường đại học, nghĩa là không có bằng cấp.”

“Một tiến sĩ như tôi còn không thể chữa được cho bệnh nhân?”

“Vậy một kẻ tay ngang như cậu sao có thể làm được?”

Diệp Trường Thanh cạn lời, đây là logic gì vậy, Đông y rất nhiều cách học, có cha truyền con nối, có sư phụ truyền lại cho đệ tử, việc gì cứ phải có bằng mới

được xem là bác sĩ chứ... Diệp Trường Thanh đau đầu, không muốn nói nhiều với tên này nữa.

'Tâm mắt của anh chuyển sang cơ thể bệnh nhân.

Tình trạng âm hư dương thịnh của bệnh nhân vẫn khá nghiêm trọng. Anh phải kê vài thang thuốc điều trị.

Diệp Trường Thanh đang cân nhắc xem nên kê thuốc gì cho phù hợp.

Lưu Minh Huy thấy Diệp Trường Thanh không nói gì, tưởng là Diệp Trường Thanh đuối lý:

"Sao không nói gì nữa, có phải là biết mình sai không?”

“Tôi biết cậu tình cờ gặp may mà thôi.”

“Chắc chắn là cậu thấy bệnh nhân đã tỉnh, cậu liền nhân cơ hội châm cứu lung tung.”

“Sau đó nhận công lao về mình.” “Còn ra vẻ như mình có thể cứu tỉnh người thực vật!”

“Cậu chờ đó, bệnh viện chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Người nhà bệnh nhân hiểu rõ sự thật, cô ấy cũng sẽ kiện cậu, cậu không phải hành nghề y, cậu là lừa đảo!"

Lừa đảo? Diệp Trường Thanh nhíu mày, tên này thế mà lại đổ cho anh tội lừa đảo.

Thật là thâm độc!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Anh vừa định phản bác thì Lưu Lệ đi tới, quỳ xuống trước mặt Diệp Trường Thanh, khóc nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu chồng tôi.”

“Anh không chỉ cứu chồng tôi.” “Mà đã cứu cả gia đình chúng tôi.” “

“Anh chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi".

Diệp Trường Thanh vội vàng đưa tay đỡ Lưu Lệ đứng dậy: "Đừng quỳ xuống được không, tôi là bác sĩ, hành nghề y là bổn phận của tôi.”

“Cô như vậy, tôi không chịu nổi!"

Lưu Lệ chẳng những không đứng dậy mà còn quay đầu gọi bệnh nhân: "Chồng à, lại đây, mau cảm ơn bác sĩ đi.”

“Bệnh viện chẩn đoán anh là người thực vật, anh ấy đã cứu anh tỉnh lại đó.”

Mặc dù bệnh nhân không hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nhìn thấy trạng thái của vợ, anh ta cũng hiểu được đại khái, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh quỳ xuống: "Cảm ơn, tôi là trụ cột trong gia đình, nếu tôi không kiếm tiền, mẹ con họ sẽ không thể sống được.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi”.

Ba đứa trẻ thấy vậy cũng chạy đến quỳ xuống.

Diệp Trường Thanh nhất thời luống cuống tay chân, hết kéo người này lại kéo người kia.

Sắc mặt Lưu Minh Huy tái mét, cả nhà này sao có thể tin tưởng một tên không bằng cấp có thể chữa được bệnh nan y cơ chứ, hắn không nhịn được nhắc nhở: "Các người có thể tỉnh táo một chút được không.”

“Một người không học y chính quy như cậu ta vậy mà chữa được cho người bệnh thực vật? Các người không thấy đây là chuyện nực cười sao?”

“Cái tên đó thấy bệnh nhân tỉnh rồi, mới châm cứu lung tung, nhận công lao về mình.”

“Các người bị lừa rồi, bị cậu ta lừa rồi.”

“Các người nên kiện cậu ta tội lừa đảo!”

“Bệnh viện chúng tôi có thể làm chứng cho các người!” “Đảm bảo bắt cậu ta phải bồi thường tiền cho các người!"

Biểu cảm của bệnh nhân rất phức tạp, không biết nên nói cái gì, vì anh ta không biết sự việc diễn ra như thế nào, chỉ có thể để Lưu Lệ ứng phó:

"Vợà~"

Lưu Lệ ra hiệu cho chồng đừng nói, cô ta bước về phía Lưu Minh Huy, kích động nói: "Lúc tôi cầu xin anh ấy chữa trị.”

“Tôi đã nói trước, tôi không bắt anh ấy chịu trách nhiệm gì hết, chỉ cần anh ấy chịu chữa trị cho chồng tôi, tôi đã rất biết ơn!”

“Anh nói anh ấy lừa tôi.”

“Bắt tôi kiện anh ấy, chẳng lẽ kiện anh ấy lừa đảo làm chồng tôi tỉnh lại sao?” “Nếu lừa mà có thể khiến chồng tôi tỉnh lại.”

“Tôi rất muốn bị anh lừa, nhưng khi tôi khóc lóc cầu xin anh cứu chồng tôi.” “Sao anh không làm đi?"

Cái này...

Biểu cảm của Lưu Minh Huy rất xấu hổ, khi Lưu Lệ nghe tin bệnh nhân trở thành người thực vật, thực sự đã quỳ xuống cầu xin hắn.

Nhưng hai chuyện này đâu có giống nhau?

"Sao cô không hiểu, cậu ta chỉ tình cờ gặp may thôi.”

“Cô động não suy nghĩ xem, cậu ta không học y chính quy, đừng nói là có bằng Tiến sĩ như tôi, cậu ta thậm chí còn không phải nghiên cứu sinh, bằng cử nhân, cao đẳng thấp hơn cũng không có.”

“Cậu ta biết gì về y học mà chữa chứ?"

Lưu Lệ nghe mà tức giận, Diệp Trường Thanh đã cứu chồng cô ta, không chỉ có chồng, Diệp Trường Thanh cứu cả cuộc đời tan vỡ của cô ta.

Ba đứa trẻ vẫn có ba.

Bọn họ vẫn là gia đình hạnh phúc.

Cô ta vô cùng biết ơn Diệp Trường Thanh, không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng Lưu Minh Huy lại công kích ân nhân cứu mạng của cô ta!

Cô ta không thể chịu đựng được nữa, tức giận đáp trả:

"Tôi không quan tâm anh là nghiên cứu sinh hay Tiến sĩ.”

“Chỉ cần có thể khiến chồng tôi tỉnh lại, chính là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.”

“Đừng có nhắc đến bằng cấp với tôi, y thuật của người ta cao minh hơn anh là sự thật.”

“Anh học hỏi người ta đi!"