Thời gian cứ vậy để nhẹ nhàng trôi đi mấy hôm, không khí trong hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều vẫn như cũ bình tĩnh và uy nghiêm, nhưng ẩn sau nó là vô số sóng ngầm trầm tĩnh vang lên.
- Nhược Lan phụ hoàng ngươi đã đồng ý gả ngươi cho ta rồi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành thần, ngươi đừng lo lắng.
- Vũ Thiên những ngày qua ta luôn cảm thấy sốt ruột, sợ rằng sẽ có chuyện, hay là huynh mang ta rời khỏi đây đi.
Tại trong cung điện nơi ở của Mạc Nhược Lan, lúc này cô ta và Vũ Thiên đang ngồi nói chuyện với nhau. Từ sau khi hạ độc lão tổ của họ Mạc, cô ta lập tức trở về tỏ vẻ như không có chuyện gì. Đáng tiếc thị nữ Tiểu Huệ của cô ta cũng biến mất. Việc này khiến cho cô ta thấp thỏm lo âu trong những ngày qua.
Chính vì vậy cô ta hôm nay tìm gặp Vũ Thiên muốn đẩy nhanh việc kết hôn. Dù sao chỉ cần cô ta đã trở thành con dâu nhà họ Vũ, thì Đại Hạ Hoàng Triều cho dù muốn giết chết cô ta, cũng phải hỏi qua ý kiến của Vũ Thiên đã.
Về phần Mạc Nhược Lan muốn nhanh chóng cưới hỏi, Vũ Thiên lại cảm thấy bình thường, cũng không có gì nghi ngờ. Dù sao hắn ta cho rằng Mạc Nhược Lan là cảm thấy không thích ứng với nơi này, bởi vì đã bị nhiều người đối xử tệ bạc trong quá khứ.
Trầm tư một lúc, Vũ Thiên lúc này lên tiếng nói rằng.
- Để ta đi tìm biểu đệ, để cùng với nó đi gặp Hạ Hoàng muốn xin cưới ngươi một cách nhanh chóng.
Mạc Nhược Lan nghe vậy thì gật đầu, sau đó cô ta lại dùng một bộ mặt có chút lo lắng nói rằng.
- Vị biểu đệ của huynh thật sự rất khó gần, hắn đối xử với vương phi của mình thì rất tốt. Nhưng mỗi lần hắn tiếp xúc với ta, cảm giác bị hắn ghét bỏ luôn luôn khiến ta khó chịu.
Vũ Thiên nghe vậy thì thở dài sau đó nói rằng.
- Mặc dù mới tiếp xúc với Tuấn Kiệt thời gian không lâu. Nhưng ta biết hắn ta là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Hãy nhìn hắn chăm sóc vị tiểu vương phi của mình là biết.
Mạc Nhược Lan nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu, vậy là rất nhanh Vũ Thiên lại mang theo Mạc Nhược Lan đi tìm hai vợ chồng Vũ Tuấn Kiệt nói về việc này.
- Tuấn Kiệt chuyện chính là như vậy, ngươi xem có thể đẩy nhanh mối hôn sự của hai bên hay không.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía Mạc Nhược Lan một chút sau đó nói rằng.
- Muốn đẩy nhanh mối hôn sự này, không phải do ta, mà là do người của Đại hạ Hoàng Triều hay đúng hơn là tân nương của huynh.
- Vũ Thiên huynh phải nhớ, ngươi thân là thiếu tộc trưởng của Vũ tộc. Việc hôn sự của ngươi Vũ tộc không ép buộc, nhưng nếu ảnh hưởng đến Vũ tộc vậy thì mọi việc lại khác.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này tức giận sau đó nói rằng:
- Vũ Tuấn Kiệt ngươi nói vậy là có ý gì. Ta lại làm sao mà lại ảnh hưởng đến vũ tộc.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía cô ta sau đó nói rằng.
- Thanh Vũ điện không phải là một thế lực đơn thuần, nó là một ma tông chuyên môn đồ thành hiến tế, để khiến cho người của Thanh Vũ điện tăng cao tu vi của mình.
- Những ngày qua, người của ta đã điều tra rất kỹ về công chúa. Năm nay ngươi chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng đã đạt đến cảnh giới võ tôn. Mà ngươi cũng chưa từng nhận lấy tài nguyên của Đại hạ Hoàng Triều. Mặc dù có thể ngươi lấy tài nguyên của Thành Vũ điện, nhưng lại cũng có thể ngươi đã giết một số người để tăng lên tu vi của mình.
- Đối với những việc này, ta thân là người đại diện cho Vũ tộc đến đây lần này. Tất nhiên là phải thay Vũ tộc dò xét cẩn thận. Về phần tình cảm của các người vậy thì ta lại không có hứng thú quan tâm.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này dùng một ánh mắt oán độc nhìn về phía hắn, sau đó hừ lạnh quay đầu rời đi khỏi đây.
Nhìn về phía cô ta rời đi, Vũ Thiên vậy mà lại dùng một bộ mặt trầm tư không lên tiếng. Qua một lúc Vũ Thiên mới nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng:
- Tuấn Kiệt ta biết ngươi là người thấu tình đạt lý, cho nên việc ngươi trực tiếp xé da mặt với Nhược Lan tuyệt đối là có ẩn tình. Vậy nên ta ngồi đây hi vọng ngươi có thể cho ta một đáp án hài lòng.
Vũ Thiên vừa nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt Lúc này nhìn về phía hắn một chút sau đó thở dài nói rằng.
- Bẩm lão tổ các ngươi hãy đứng ra giải thích một chút đi.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói xong, thì lúc này Vũ Thiên lập tức bị ăn một cái vỗ vào đầu, khiến cho hắn cũng choáng váng. Tiếp sau đó là một âm thanh mang theo sự tức giận và có một chút gì đó chán nản vang lên.
- Ta nói này tiểu tử Vũ Thiên, ngươi thân là thiếu tộc trưởng của Vũ tộc, từ nhỏ không muốn gánh vác vấn đề tài nguyên của gia tộc thì không nói làm gì. Nhưng ngươi cũng không nên mang một ả tâm cơ ác độc về phía chúng ta.
Vũ Mạnh Thông vừa nói xong, lúc này ông ta cùng với Vũ Minh Quang tìm một cái ghế đá sau đó ngồi xuống. Về phần Vũ Thiên hắn lúc này nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, sau đó nhìn về phía hai vị lão tổ chắp tay nói rằng: