- Phụ hoàng tốt của ta, bao nhiêu năm qua ngươi đã từng quan tâm đến ta hay sao.
- Trong mắt của ngươi, ta mất quá chỉ là một quân cờ mà thôi. Ngươi lấy tư cách gì yêu cầu ta phải làm việc nọ việc kia.
- Đúng rồi ngươi lúc này đang cùng với đám người họ Vũ kia muốn thanh trừng Thành Vũ điện. Nhưng các ngươi lại không biết mình đang đối mặt với thứ gì đâu. Vũ tộc thực sự sẽ yên phận tại một Thiên Lang Quốc nhỏ bé tại phía rìa đông Việt Châu hay sao. Hay chúng sẽ khống chế toàn bộ Việt Châu trong tay.
- Ngày hôm nay ta chết rồi, ngày mai họ Mạc sẽ như những con chó bị vũ tộc kìm nén mà thôi.
Hạ Hoàng nghe vậy cũng không giận dữ, mà dùng một ánh mắt thâm trầm nhìn về phía mặt Mạc Nhược Lan, cuối cùng hắn cúi đầu thở dài, vẫy tay một chút. Một vài thị vệ lập tức đi vào lôi cô ta ra ngoài. Qua một lúc một người thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng xuất hiện, hắn chắp tay với Hạ Hoàng nói rằng.
- Bái kiến phụ hoàng.
Nghe người thanh niên nói vậy, Hạ Hoàng lúc này nhìn về phía hắn sau đó nói rằng.
- Mạc Tuấn vừa rồi người cũng đã nghe Cửu muội của ngươi nói rồi. Ngươi có suy nghĩ gì về việc này.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy, lúc này đại hoàng tử của Đại hạ hoàng triều là Mạc Tuấn thở dài sau đó nói rằng.
- Bẩm phụ hoàng vũ tộc là một thế lực bá chủ tại trung vực, 200 năm trước chiến tích lấy một địch 10 của họ, đã càng thể hiện ra sức mạnh tối cường của gia tộc này.
- Việc họ ẩn nhẫn có thể là chống lại kẻ thù, nhưng cũng có thể là có những toan tính trong bóng tối. Vậy nên việc chúng ta cùng họ giao hảo là điều cần thiết. Về vấn đề mà Cửu nguội vừa nói vậy, thì phải xem sức mạnh của họ Mạc và họ Vũ chênh lệch như thế nào. Cũng như họ Vũ dùng cách gì để thu phục chúng ta đây.
Nghe Mạc Tuấn nói vậy, Hạ Hoàng lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hắn, qua một lúc ông ta lên tiếng nói rằng.
- Việt Châu có tam đại thế lực, lần lượt là hai đại hoàng triều và Thiên Lan tông. Đáng tiếc ba thế lực của chúng ta cộng lại, cũng chỉ có duy nhất lão tổ chúng ta đã đạt đến cảnh giới võ đế sơ kỳ.
- Trong khi đó theo lời lão tổ nói, mới mấy ngày trước họ Vũ phái đến đây hai vị võ đế. Đã vậy khí tức trên người họ càng trở nên thâm trầm và đáng sợ.
- Từ đây có thể thấy rõ chênh lệch của chúng ta và vũ tộc đáng sợ như thế nào. Nhưng không phải vì sự chênh lệch này mà chúng ta nhất định phải phụ thuộc vào vụ tộc. Bởi vì kẻ thù của Vũ tộc cũng rất nhiều, vô số thế lực muốn đưa cành ô lưu cho chúng ta lúc này.
- Nhưng chúng ta hiện nay không dám lựa chọn bất kỳ về thế lực nào. Thứ nhất chúng ta không phải là pháo hôi trong cuộc chiến của các đế tộc, mà chúng ta lúc này đang lựa chọn một thế lực làm đồng minh, hoặc có thể chúng ta phải phụ thuộc thể lực đó. Có điều chúng ta phụ thuộc sẽ là thế lực đối xử với mình tốt nhất, mà không phải là kẻ đưa cho chúng ta lợi ích lớn nhất.
- Nguyên nhân chính là vì lúc này chúng ta là một thế lực cản chân của Vũ Tộc. Vậy nên các thế lực đều sẽ sử dụng lượng lớn lợi ích để mời chào chúng ta. Nhưng chỉ có thế lực đối xử chúng ta tốt nhất, mới xứng đáng đi theo họ. Bởi vì sau này họ vẫn sẽ đối xử với chúng ta như lúc này, mà không có thái độ thay đổi khi thế cuộc biến đổi.
- Mà lần này cuộc thanh trừng của Thanh Vũ điện, e rằng lại liên quan đến một ván cờ mới tại Việt Châu. Ngươi lần này sẽ đại diện Hoàng Triều kết bạn cùng với đám người Vũ Tuấn Kiệt, điều tra việc này. Nhưng thực chất ngươi cũng sẽ thăm dò động thái của Vũ tộc và vũ tộc cũng sẽ thông qua ngươi, để cầu thông với Đại hạ Hoàng Triều.
- Đợi khi Thanh Vũ điện bị tiêu diệt, cũng là lúc chúng ta đưa ra lựa chọn của mình. Hoặc trở thành kẻ địch của Vũ tộc, hoặc trở thành thế lực do Vũ tộc khống chế.
Mạc Tuấn nghe Hạ Hoàng nói vậy, hắn lúc này cũng thở dài một hơi. Sinh ra tại một thế giới cường giả duy tôn, mặc dù không phải các thế lực cứ nói diệt là diệt. Nhưng muốn sinh tồn tại nơi này, đạo lý đối nhân xử thế có đôi lúc còn quan trọng hơn là sức mạnh.
Nghĩ tới những điều này, Mạc Tuấn nhìn về phía hạ Hoàng một chút, sau đó chắp tay rời khỏi đại điện. Nhìn về phía con trai rời đi, Hạ hoàng lúc này chỉ biết thở dài trong lòng.
Hắn thậm chí khi nhớ đến những lời Mạc Nhược Lan nói, thì có chút tiếc hận. hắn tiếc thay Mạc Nhược Lan lại không phải là con trai. Hắn tiếc thay cô ta từ nhỏ lại không bị gia tộc kiểm tra ra thiên phú. Nếu không cô ta càng xứng đáng trở thành thế lực tài tuấn của họ Mạc, cùng với họ Vũ đàm phán trong lần này. Bởi vì cô ta có một thứ mà Mạc Tuấn không có, đó chính là sự ngoan độc.