Tại một cung điện khác, nơi mà đám người Vũ Tuấn Kiệt đang ở. Lúc này bản thân hắn đang gặp một vấn đề vô cùng đau đầu, là vị Vương Phi của hắn lúc này đang dùng một bộ mặt tức giận nhìn về phía hắn, không nói một lời. Khiến cho Vũ Tuấn Kiệt đều cảm thấy khó khăn.
Vũ Thiên ở một bên lúc này dùng một bộ mặt bình tĩnh, nhìn về phía hai vợ chồng Vũ Tuấn Kiệt mà có điều không hiểu. Không biết qua bao lâu, lúc này Đào Cẩm Nhung lên tiếng nói rằng.
- Vương gia tốt của ta, ngài đi đâu mà phấn son vẫn còn dính trên cổ áo vậy.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy, lúc này sắc mặt tối sầm, vội vàng lau đi mấy vết son trên cổ áo, rồi nở một nụ cười bình tĩnh nói rằng.
- Vương Phi ta nói cho ngươi biết, những thứ này thật sự không quan trọng, là ta đi đường có người va phải mà thôi.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, lúc này hắn lập tức đã kêu lên như gà bị cắt tiết. Một đôi tay nhỏ của Đào Cẩm Nhung đã hướng về phía eo hắn mà vặn một cái, khiến sắc mặt của hắn cũng phải nhăn nó mấy lần.
Nhìn hai vợ chồng Vũ Tuấn Kiệt đang giận dỗi nhau như vậy, Vũ Thiên lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
- Tuấn Kiệt hôm nay ngươi ra ngoài làm gì đây, khiến cho em dâu của ta lại tức giận như vậy.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười khổ sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ta chẳng phải là đi thăm dò khổng tước thương hội hay sao.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, lúc này Đào Cẩm Nhung lại tiếp tục cầm lấy tay của hắn rồi để lộ hàm răng sắc nhọn của cô ta cắn vào đó. Đợi khi cảm thấy Vũ Tuấn Kiệt sắc mặt có chút không tốt, Đào Cẩm Nhung lúc này mới hừ lạnh sau đó nói rằng.
- Vương gia ngài đi dò xét khổng tước thương hội, vậy mà lại trên người toàn mùi son phấn của phụ nữ, thậm chí ta còn ngửi thấy có cả mùi rượu. Ngài rốt cuộc là đi đâu đây, lẽ nào ngài lại theo ngựa quen đường cũ đi vào thanh lâu hay sao.
Đào Cẩm Nhung vừa nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này sắc mặt thực sự là không tốt. Hắn không nghĩ đến vị vương phi nhỏ tuổi của mình lúc này lại ghen. Hơn nữa bản năng của phụ nữ khiến cho hắn thật sự không biết giấu diếm như thế nào, về việc hắn đi thanh lâu.
Nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt đang khổ sở, mà Vũ Thiên lúc này mỉm cười sau đó lên tiếng nói rằng.
- Cẩm Nhung ngươi đừng làm loạn nữa, ta có chuyện muốn nói với Tuấn Kiệt.
Đào Cẩm Nhung nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt hừ lạnh, sau đó rời đi. Thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười cảm kích, hướng về phía Vũ Thiên nói rằng.
- Vũ Thiên thật không nghĩ đến huynh vậy mà lại cứu ta một mạng đấy.
Vũ Thiên nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút sau đó hắn nói rằng.
- Nói nghe một chút, khổng tước thương hội là chuyện gì đây.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì bình tĩnh lên tiếng nói rằng.
- khổng tước thương hội là chuyện gì ta cũng không rõ ràng. Có điều Nạp Lan Minh Ngọc hình như muốn hướng đến chúng ta. Có thể là bằng hữu, nhưng ta cảm thấy mối minh hữu này chúng ta đa phần là bị cô ta lợi dụng.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này cười lạnh sau đó nói rằng.
- Ta cảm thấy cô ta sẽ ăn thiệt thòi thì đúng hơn. Dù sao mấy huynh đệ các ngươi không có một kẻ nào là không có sự nhàn hiểm.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nở một nụ cười bình tĩnh, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Vũ Thiên huynh không nên nói vậy, ta bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi.
Vũ Thiên nghe vậy thì chỉ cười trừ, ngẫm nghĩ một lúc hắn nói rằng.
- Vấn đề của Khổng Tước thương hội liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì rơi vào trầm tư, qua một lúc hắn mỉm cười nói rằng.
- Đám thuộc hạ của ta cảnh giới người cao nhất bất quá là Võ Vương viên mãn mà thôi. Lực lượng chiến đấu cấp cao hơn thì chỉ có thể hai vị lão tổ ra tay.
- Có điều giết một đám rác rưởi cần hai vị võ đế, thật sự là đánh mặt Vũ tộc chúng ta. Vậy nên huynh nghĩ sao nếu chúng ta lôi kéo cả Nạp Lan Minh Ngọc vào việc này. Một phần để dò xét động thái thực tế của cô ta, một phần là mượn lực của Khổng Tước thương hội cùng với Thanh Vũ điện chiến đấu.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này suy nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ lưỡng lự nói rằng.
- Nạp Lan Minh Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, cô ta sẽ không mang lực lượng của mình giúp chúng ta một cách không công đâu. Ngoài ra chúng ta cũng có lực lượng võ giả của Đại Hạ Hoàng Triều.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy hắn lúc này lại lắc đầu sau đó nói rằng.
- Vũ Thiên huynh phải nhớ trên thế giới này lợi ích đi kèm đó chính là âm mưu. Nếu chúng ta có thể lợi dụng được sức mạnh của Khổng Tước thường hội, vậy tại sao lại không lợi dụng cơ chứ.
- Ngoài ra lần này nếu chúng ta cùng với Đại hạ Hoàng Triều kết minh, tiêu diệt thành Vũ điện. Vậy thì chúng ta cũng phải xuất lực, dù sao họ Mạc cũng không ngu ngốc đến mức sử dụng toàn bộ tài nguyên nhân lực của chúng, để giao chiến với một thế lực tại trung vưc.
Vũ Thiên nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút sau đó nói rằng.