- Hiện nay Mạc Nhược Lan và đám thuộc hạ của cô ta đều đã bị bắt giữ, trải qua tra khảo bọn chúng chỉ biết được một số căn cứ bí ẩn ngay tại kinh thành của Đại hạ hoàng chiều mà thôi. Những tin tức khác chúng lại không nắm được bao nhiêu. Vậy nên Tuấn Kiệt ngươi nghĩ chúng ta nên điều tra như thế nào đây.
Vũ Tuấn Kiệt nghe Vũ Thiên nói vậy thì rơi vào trầm tư, qua một lúc hắn nở một nụ cười trào phúng nói rằng.
- Ta đã nói rồi, chúng ta cần phải điều tra hay sao. Bây giờ Đại Hạ hoàng triều là nơi sẽ là chiến trường. Trong khi đó khổng tước thương hội lại có thể sẽ là đồng minh giúp chúng ta tìm kiếm. Về phần chúng ta tất nhiên là Khoanh tay ngồi xem bọn chúng cấu xé lẫn nhau rồi. Có đôi lúc sự hiện diện của chúng ta, đã đại diện cho sự góp mặt của Vũ tộc, mà không cần chúng ta phải tham gia vào việc này.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này nhìn về phía hắn trầm tư. Một lúc sau tên này nở một nụ cười gian trá lên tiếng nói rằng.
- Tuấn Kiệt ngươi định dùng kế gì để lợi dụng bọn chúng đây.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này nở một nụ cười trầm tư nói rằng.
- Chúng ta vốn không cần lợi dụng bọn chúng. Bởi vì Thanh Vũ điện đang đụng chạm đến lợi ích của chúng, còn chúng ta cần làm lúc này chính là ung dung không làm gì hết. Đợi bọn chúng sốt ruột phải tự ra tay trước.
- Dù sao khổng tước thương hội là đang muốn cùng chúng ta đàm phán. Mà Đại hạ Hoàng Triều lại không muốn đất nước của mình lâm vào hỗn loạn. Từ đây có thể thấy chúng ta đang đứng ở thế đỉnh phong, tại sao chúng ta phải sốt ruột vì việc này đây.
- Về phần vô số thường dân sẽ chết, vậy thì đây là mệnh của họ, chúng ta tại sao lại phải quan tâm. Phải biết trên thế giới này không có thánh nhân, mà ta cũng chả muốn làm thánh nhân.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hắn. Cuối cùng hắn lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, cũng không nói gì cả. Dù sao hắn tu chính là tuyệt tình đạo, cảm xúc tình cảm sẽ bị hắn chém đứt hết. Nếu nói thứ khiến cho Vũ tộc đầu tư hắn chính là bởi vì quan hệ ràng buộc lợi ích tại đây.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi hơn một tháng, hai huynh đệ Vũ Tuấn Kiệt chính là ở trong hoàng cung Đại hạ ăn ngủ rồi tu luyện. Có đôi lúc lại mang theo Đào Cẩm Nhung đi dạo kinh thành của Đại Hạ. Nhưng họ cũng không có bất kỳ động thái nào khác.
Hành động của Vũ tộc khiến cho Hạ Hoàng đều lâm vào lưỡng lự. Hắn không hiểu rốt cuộc người vũ tộc muốn làm gì. Trong khi đó tại trụ sở của Khổng Tước thương hội, Nạp Lan Minh Ngọc cũng nhíu mày thật sâu, không hiểu Vũ Tuấn Kiệt đây là muốn làm gì.
- Hơn một tháng qua, mấy người của vũ tộc đều không rời khỏi hoàng cung của Đại hạ. Hoặc cho dù rời ra cũng chỉ là đi dạo ngắm cảnh, rốt cuộc bọn chúng đây là có ý gì.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, lúc này Minh Nguyệt lên tiếng nói rằng.
- Đại tiểu thư bọn chúng muốn làm gì, chúng ta tại sao phải sốt ruột cơ chứ.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì hừ lạnh, bởi vì cô ta thời gian không còn nhiều. Nếu không thể cùng Vũ Tuấn Kiệt có định ước, vậy thì mọi lợi ích sẽ bị đại ca của cô ta chiếm. Nghĩ đến điều này ánh mắt của cô ta rơi vào trầm tư sau đó nói rằng.
- Cử người giám sát chặt chẽ động tĩnh của bọn chúng, khi nào bọn chúng rời khỏi hoàng cung thì báo cáo ta một tiếng.
- Tuân lệnh.
Tại một cánh rừng âm u cách một tòa thành khá phồn hoa của Đại hạ Hoàng Triều. Lúc này đang có mấy người mặc hắc bào nở nụ cười tàn nhẫn nhìn về phía nơi đây.
- Khắc Tử ra tay sao.
- Tất nhiên rồi, mấy vị trưởng lão đã hạ lệnh bắt đầu thu nhặt.
- Được vậy thì ra tay đi.
Mấy người áo đen nói chuyện với nhau, sau đó bọn họ đồng loạt phóng xuất ra tu vi võ vương của mình. Phóng thẳng về tòa thành phồn hoa của Đại Hà Hoàng Kiều mà tiến hành đồ sát.
Thời gian chưa đến nửa khắc đồng hồ, cả một tòa thành phồn hoa với hơn 30 vạn nhân khẩu đã bị tàn sát. Nhìn về phía khung cảnh thây nằm ngổn ngang, xác chết khắp nơi, mà mấy tên mặc hắc bào này lại chẳng có chút nào hoang mang hay thương cảm.
Họ lúc này lấy từ trong người ra mấy hạt châu, sau đó nén lên bầu trời. Qua một lúc những hạt châu này bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ, hút hết tinh huyết của thường dân tại nơi này.
Đợi khi toàn bộ và thành trì đã không còn huyết dịch nữa. Những thi thể ở dưới đất đã khô quắt, thì mấy tên mặc áo bào đen này mới rời đi.