Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 111: 111: Chương 109




Chiều thứ tư, tiết thể dục.

Kỳ này đã đổi thời khoá biểu, từ A1 đến A5 đều chung tiết thể dục. Lớp 12 áp lực học tập lớn, giáo viên hô hào cả lũ hoạt động nhẹ nhàng để thư giãn, ví dụ như chơi cầu lông hoặc nhảy dây.

Tuy nhiên đám alpha nam vẫn lao vào sân bóng rổ như chó điên.

"Chạy nhanh lên! Chỉ còn một trụ thôi!" Quách Chí Hùng hét to.

Hàn Mộng đứng dưới bóng cây: "Đi mạnh giỏi."

Tưởng Nghiêu ngồi trên ghế dài: "Không tiễn."

"..."

Cuối cùng Quách Chí Hùng rưng rưng nước mắt chơi chung với học sinh lớp khác.

Qua cuối đông, nắng lưa thưa không gắt, thế nhưng dưới tán cây cạnh sân bóng vẫn có một nhóm người đứng túm tụm nháy mắt với nhau, xì xào bàn tán.

Doãn Triệt yên lặng đọc sách, không buồn quan tâm.

Bỗng nhiên trên sách có bóng đen hắt xuống.

Cậu ngẩng đầu, trông thấy một người "bạn cũ": "Có việc gì?"

Vinh Vĩ ngập ngừng nhìn Tưởng Nghiêu bên cạnh, lấy can đảm hỏi: "Đường Sa Sa nghỉ học do cậu làm đúng không?"

Gã vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chờ nghe đáp án.

Doãn Triệt chưa lên tiếng, lại có người khác đến.

"Doãn Triệt... Tớ biết cậu ngứa mắt Sa Sa, nhưng cậu cũng không thể, không thể ép cậu ấy thôi học được..." Tô Kỳ căng thẳng nắm chặt tay, sợ sệt nhưng kiên quyết hỏi: "Cậu như thế khác nào lợi dụng địa vị bắt nạt người khác?"

Trong đám đông có người nhỏ giọng hùa theo: "Đúng đấy, ức hiếp người ta quá còn gì."

Mấy học sinh lớp A1 ở gần đấy quây lại, phản bác có lý lẽ: "Các cậu dựa vào đâu mà nói như thế? Tận mắt nhìn thấy anh Triệt bắt cậu ta thôi học à?"

"Đúng đấy, làm phiền lắp não trước khi nói, nếu chọc giận anh Triệt bị đuổi học thì Vinh Vĩ không phải người đầu tiên bị đuổi sao? Đại hội thể thao năm ngoái quên rồi hả?"

Hình như cũng hơi có lý, tiếng bàn tán của học sinh xung quanh nhỏ đi.

Doãn Triệt chợt nhận ra Tưởng Nghiêu không hề lên tiếng.

Mặt hắn cũng không có nét cười, lạnh lùng nhìn chòng chọc Vinh Vĩ làm gã phải lùi lại, khí thế yếu hẳn.

Tô Kỳ vẫn không phục: "Tớ không có bằng chứng, nhưng tớ chỉ có thể nghĩ đến cậu... Sa Sa là bạn thân nhất của tớ, tớ không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị đuổi học như thế được..."

Cô bạn nhỏ người, đứng cạnh Vinh Vĩ trông càng nhỏ hơn, nhưng không chùn chân lấy nửa bước.

Doãn Triệt hơi lơ đãng.

Trên đời này, đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật.

Người trông như hối cải triệt để có lẽ khó thay đổi bản tính xấu xa, người trông như giả tạo dối trá có lẽ cũng có mặt trọng tình trọng nghĩa.

Quá khó phân biệt.

Cậu tận mắt nhìn thấy cũng bị hoang mang thì sao có thể trách người khác hiểu lầm cậu thông qua những lời đồn đại?

Tô Kỳ cắn môi: "Cậu có thể giải thích cho tớ không?"

Doãn Triệt ngẫm nghĩ: "Cậu ta không nói gì với cậu sao?"

"Không, tớ gọi điện thoại cậu ấy không nghe, đến nhà cậu ấy cũng không cho tớ vào, tớ không biết đã xảy ra việc gì..."



"Cậu ta đã không muốn cho cậu biết thì cậu đừng hỏi nữa. Hỏi tiếp có thể cậu sẽ tổn thương."

Tô Kỳ co rúm ró: "Cậu muốn đánh tớ ư?"

"Tôi không nói đến tổn thương về mặt cơ thể, tôi..."

"Tôi có ghi âm đây." Tưởng Nghiêu thình lình cất giọng: "Các cậu muốn biết cậu ta đã làm gì thì tan học đến rừng cây nhỏ gặp tôi."

Doãn Triệt nhìn hắn, Tưởng Nghiêu tranh nói trước cậu: "Tôi biết cậu rộng lượng, nhưng tôi không rộng lượng. Tôi không muốn cậu tiếp tục bị hiểu lầm, không muốn cậu ấm ức."

Doãn Triệt: "Không phải, tôi muốn nói tôi đi với cậu."

Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ, sau đó cười rộ lên: "Vậy mới đúng."

Vinh Vĩ vẫn băn khoăn: "Các cậu thật sự có ghi âm? Không phải muốn gạt bọn tôi cho qua đấy chứ? Tôi nghe nói một người khác thôi học là Trình Hạo bị các cậu đánh nhập viện..."

Tưởng Nghiêu: "Cậu nghe từ đâu? Tôi chỉ thụi nó mấy đấm, không đến nỗi nhập viện."

"..."

"Là tôi đánh."

Bỗng nhiên đám đông nhường ra một lối, Doãn Trạch xỏ tay túi quần đi vào giữa: "Sau khi hai anh đi tôi lại sút nó mấy phát, không cẩn thận làm nó gãy xương."

Mọi người sợ hãi lùi một bước.

Lúc này có người nhỏ giọng nghi ngờ: "Không đúng... Không phải Doãn Trạch ghét anh cậu ấy hả? Sao lại đánh giúp anh mình?"

"Bởi vì nó ngứa đòn." Giọng Doãn Trạch lạnh tanh: "Các cậu hoàn toàn không biết bọn nó đã làm gì với anh tôi, anh tôi còn bảo vệ danh dự cho bọn nó mới không giải thích, rốt cuộc ai xấu ai tốt, chờ bao giờ mở phiên toà xét xử vụ án là biết."

"Mở phiên toà?" Tô Kỳ giật mình: "Sao lại nghiêm trọng như vậy, không phải chỉ là mâu thuẫn giữa bạn học thôi sao..."

"Cậu tưởng xích mích bình thường đến mức đuổi học cậu ta à?" Tưởng Nghiêu đứng dậy: "Việc xấu hai người đó làm quá đáng hơn các cậu tưởng tượng nhiều, đã đủ để cấu thành vụ án hình sự rồi. Trình Hạo chủ mưu, Đường Sa Sa đồng loã, bạn trai tôi là người bị hại, hiểu chưa?"

Các học sinh khác đều ngơ ngác: "Vụ, vụ án?"

"Không tin thì hoan nghênh tối nay đến rừng cây nhỏ nghe ghi âm. Còn nữa, những tài khoản phụ bịa đặt trên diễn đàn đợt trước đều là của Đường Sa Sa, tôi đã báo cáo lên trường, mấy ngày tới sẽ lần lượt quét sạch, vẫn tiếp tục tin đồn thì quét chung một thể." Ánh mắt Tưởng Nghiêu lướt qua mặt từng người: "Khuyên các cậu đừng đưa mồm đi chơi xa."

Tin vịt tụi học sinh lứa tuổi này bàn tán hàng ngày chỉ có ai cãi nhau ai chia tay ai bắt nạt bạn học, lần đầu trong nhận thức xuất hiện hai chữ "vụ án" thì giật thót, lại bị liếc nhìn như thế đâm ra sợ tới mức không dám nhỏ to xằng bậy nữa.

Tô Kỳ và Vinh Vĩ cũng trợn tròn mắt á khẩu mãi, cuối cùng không gặng hỏi tiếp, chỉ nói tan học sẽ đến nghe ghi âm.

Mọi người vây xem lục tục giải tán, học sinh lớp A1 mới hơi hả dạ: "Xem như chặn được mồm tụi nó."

"Chờ tung bằng chứng ra xem bọn nó còn nói được gì."

"Hời cho bọn nó quá, nên bắt bọn nó xin lỗi mới đúng!"

Doãn Triệt cau mày: "Mà không phải ghi âm đã giao cho cảnh sát rồi sao, cậu lấy đâu ra?"

Tưởng Nghiêu khoác vai Doãn Trạch: "Tất nhiên là nhờ em trai ngoan nhà mình, nó giải thích nguyên nhân với cảnh sát xin sao chép một bản, tôi đi không thích hợp, dù sao ghi âm cũng là nó nộp lên."

Doãn Trạch đen mặt: "Mẹ nó anh chán sống đúng không? Buông tay."

Tưởng Nghiêu buông cậu ta ra, chuyển sang ôm vai Doãn Triệt: "Khen cậu mà mắc gì hung dữ, anh cậu vẫn đáng yêu hơn."

Doãn Triệt: "..."

Doãn Trạch xắn tay áo: "Tôi sẽ cho anh tàn..."

Cậu ta đang lao vào thì bị các bạn lớp A1 cản, Quách Chí Hùng: "Làm gì đấy làm gì đấy? Bắt nạt học sinh lớp tôi à?"

Hàn Mộng: "Sao tự dưng tốt với anh cậu thế? Cậu có mục đích gì đúng không?"

Doãn Trạch tức xì khói: "Mẹ nó tôi có mục đích gì được? Chẳng lẽ bảo vệ anh tôi không phải điều hiển nhiên?"



Hàn Mộng: "Chẳng biết ai suốt ngày oang oang 'tôi không có cái loại anh này'."

Trần Oánh Oánh: "Còn dăm ba bữa lại cãi nhau với anh."

Chương Khả: "Còn chảnh như chú bé đần."

Doãn Trạch: "..."

"Được rồi các cậu đừng nói nó nữa, tốt xấu gì nó cũng giúp một tay." Tưởng Nghiêu giải vây cho cậu ta: "Chú em làm rất tốt, anh cho phép tối nay chú nói chuyện với anh chú năm phút."

"Tôi với anh tôi nói chuyện cần anh đồng ý?"

"Dĩ nhiên, không tin hỏi anh cậu xem."

Doãn Triệt liếc xéo: "Tôi với em tôi nói chuyện cần cậu đồng ý?"

"... Coi như tôi chưa nói."

Doãn Trạch hả hê chết đi được, buổi tối bèn kéo Doãn Triệt tới phòng ký túc xá của mình, nói chuyện đến gần lúc tắt đèn mới bịn rịn tạm biệt: "Anh ơi ngủ ngon!"

Mấy bạn lớp A3 ở cùng phòng khó hiểu toàn tập.

Đây là ai? Đây là đâu? Đang làm trò gì vậy?

Đêm khuya tối mịt, hành lang im phăng phắc.

Doãn Triệt về phòng mình thấy cửa khoá, thế là đưa tay cửa.

Bên trong vẳng ra giọng nói: "Ai đấy?"

"Tôi."

"Cậu là ai?"

Doãn Triệt bật cười: "Người yêu cậu."

Bấy giờ Tưởng Nghiêu mới mở cửa, nhưng hắn chặn đường không cho cậu vào: "Còn biết về à người yêu?"

"Không cẩn thận quên mất giờ."

"À, có nhiều chuyện để nói với em trai nhỉ? Sao bình thường nói với tôi ít thế?"

"Cần cậu quản chắc."

Tưởng Nghiêu cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tối đi: "Cậu nói lại lần nữa?"

Doãn Triệt không sợ nhìn lại hắn: "Cần cậu quản chắc."

"Lì thật..." Tưởng Nghiêu nhếch miệng cười: "Cậu xem tôi có quản nổi cậu không."

Người bỗng nhẹ bẫng, cậu bị bế bổng ném lên giường.

Quả nhiên vẫn là hệ ăn thịt, Doãn Triệt vừa nghĩ vừa nhìn người bên trên cởi quần áo, lộ ra cơ bắp vừa phải và pheromone đồng thời áp xuống.

"Làm cho rõ ai là người đàn ông của cậu."

Chỉ một câu nói đã khiến cậu ngẩn ngơ choáng ngợp.

Cậu cầm lòng chẳng đặng vươn tay víu tấm lưng rộng của alpha, kéo hắn về phía mình: "Không rõ, cậu nói cho tôi đi."

Đêm cuối tháng hai, trong bầu không khí chậm rãi nóng lên, mùa đông lặng lẽ chào tạm biệt.

Vạn vật hồi sinh, tất thảy hướng tới cuộc sống mới.