Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 112: 112: Chương 110




Một tuần trôi qua, học sinh trường Trung học số 1 đã có nhận thức hoàn toàn mới về trùm trường của họ.

Mở đầu là Tô Kỳ khóc lóc xin lỗi trên diễn đàn, sau đó Vinh Vĩ đe doạ không được nhắc bất cứ việc gì liên quan đến Đường Sa Sa. Hai người bạn thân nhất của Đường Sa Sa và những người khác nghe xong đoạn ghi âm đều như vậy, có lẽ quần chúng hóng hớt cũng tự hiểu rốt cuộc ai đúng ai sai.

Một số học sinh cố ý đến lớp A1 vào giờ ra chơi để xin lỗi về việc chế nhạo trong buổi tổng kết toàn trường cuối học kỳ trước, tặng biết bao đồ ăn vặt: "Anh Triệt, xúc phạm anh nhiều rồi, xin anh vui lòng nhận cho."

Cứ như nộp phí bảo kê không bằng.

Đây chỉ là số ít, còn lại phần đông học sinh chỉ âm thầm cho qua, coi như chưa có gì xảy ra. Có lẽ hơi áy náy đấy, nhưng bắt họ xin lỗi người mình từng chửi thì không phải ai cũng có thể vứt bỏ mặt mũi.

Tóm lại sự việc coi như xong.

Tưởng Nghiêu cảm thán: "Tụi nó hoàn toàn không biết lời nói và việc làm của mình mới là bắt nạt, nếu không phải tố chất tâm lý của cậu mạnh thì chắc đã trầm cảm nhảy lầu."

Lúc hắn nói câu này, hai người đang ngồi trên sân thượng ký túc xá hóng gió.

Bầu trời bao la mịt mùng, mênh mông vô cùng tận.

Doãn Triệt nhìn tòa nhà dạy học thu nhỏ bên dưới, nhắm nghiền mắt cảm nhận cơn gió.

Thật ra tố chất tâm lý của cậu cũng không tốt lắm, chỉ là cậu biết có một người mãi mãi tin tưởng mình, chấp nhận mình vô điều kiện mà thôi.

Luôn luôn có chốn lui về, tất nhiên sẽ không sợ tiến bước.

Tin tức trong trường nổi lên nhanh mà hạ nhiệt cũng nhanh, vụ việc thôi học trôi qua không bao lâu thì trên diễn đàn lại có chủ đề thảo luận sôi nổi mới: Kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường Trung học số 1.

Nhưng trước đó, học sinh lớp 12 mong chờ một hoạt động khác hơn, đó là lễ trưởng thành.

Lễ trưởng thành của trường Trung học số 1 được tổ chức tại trường, Trương giáo chủ bủn xỉn đến mức không cho chiếm dụng cả thời gian bình thường, khăng khăng làm vào cuối tuần.

Vì thế tối thứ sáu, hầu hết học sinh nội trú đều không về nhà.

Doãn Triệt gọi điện về nhà báo việc này, vẫn bị Kiều Uyển Vân nghi ngờ: "Tiểu Triệt, có lễ trưởng thành thật không con? Không phải con muốn ở lại trường với người yêu đấy chứ?"

"... Mẹ ơi có thật mà, không tin mẹ hỏi chủ nhiệm lớp con xem."

Bấy giờ Kiều Uyển Vân mới tin, dặn đi dặn lại: "Hai đứa còn nhỏ, có những chuyện đừng hấp tấp quá, chú ý bảo vệ bản thân nghe chưa?"

Cô nói cứ như Tưởng Nghiêu là thú dữ ghê gớm, nuốt cậu vào bụng bất cứ lúc nào.

Doãn Triệt liếc anh bạn đang thật thà ngồi trước bàn học nghịch điện thoại, yên phận hết chỗ chê.

Con thú dữ này e rằng đã thoái hóa thành hệ ăn cỏ, ăn chay hơn nửa tháng trời, kể cả lần trước đè cậu trên giường cũng chỉ hôn hít cọ cọ một tẹo thôi.

Kỳ phát tình suồng sã quá trời mà tự dưng lại trở về chính nhân quân tử, chẳng biết hắn có vấn đề gì.

"Tụi Chương Khả nhắn trong nhóm bảo tối mai đi ăn, lớp trưởng mời, đi không?" Tưởng Nghiêu hỏi.

Doãn Triệt cúp điện thoại mở nhóm lớp, đúng lúc nhìn thấy các bạn đang đăng ký, đã có hơn chục người tham gia.

"Đi."

Những hoạt động này tham gia một lần nào là ít đi lần đó, nếu không tham gia thì sau này muốn cũng chẳng còn cơ hội.

Sáng thứ bảy, học sinh nội trú xuất phát từ phòng mình, xuống tầng đến sân bóng, tham dự lễ trưởng thành mà nhà trường tổ chức.

"Không phải chứ, sơ sài thế này á?" Chương Khả cực kỳ thất vọng.

Trên đài chủ tịch xếp một hàng ghế tựa cho lãnh đạo trường, trải khăn đỏ và bày hoa tươi, phía trên treo biểu ngữ dài "Chúng tớ trưởng thành rồi!", ngoài ra không có gì hết.

Chương Khả: "Dù sao cũng phải tặng bọn mình ít quà trưởng thành chứ?"

Hàn Mộng: "Mày tưởng là lễ cưới chắc? Còn phải tặng bánh kẹo cưới cho mày?"

Tưởng Nghiêu: "Nhắc đến đám cưới..."

Chương Khả, Hàn Mộng: "Nín mỏ đi!"

"..."

Quy trình buổi lễ rất đơn giản, hiệu trưởng lên phát biểu rồi đến đại diện học sinh.

Không ai ngờ Tưởng Nghiêu lại lên bục.

"Vãi chưởng? Bảo sao hôm nay anh Nghiêu mặc lịch sự, giấu kín ghê."

"Không thể không nói người đẹp vì lụa, trông mặt người dạ thú phết."

"Cái người nghiêm túc kia là anh Nghiêu của tao sao? Không nhận ra đấy."

Doãn Triệt xuyên qua đám đông và muôn vàn giọng nói, ngước nhìn chàng trai trên đài chủ tịch.

Hắn cao lớn rắn rỏi, áo vest thẳng thớm khoác ngoài sơ mi trắng sạch sẽ cùng cà vạt tinh tế, tông giọng phát biểu hơi trầm cho người ta cảm giác rất thận trọng, thi thoảng nở nụ cười tỏa nắng xán lạn, ấm áp vô ngần.

Rất nhiều học sinh bên dưới thì thầm phấn khích, cũng có không ít người nhìn cậu trai đứng cuối hàng lớp A1.

Cậu hờ hững giữ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn bóng hình trên bục.



Một người tựa mùa hạ, một người giống mùa đông.

Rõ ràng nên đẩy nhau nhưng lại hợp nhau một cách kỳ diệu, không thể tìm ra người thứ hai hợp hơn.

Tưởng Nghiêu phát biểu xong đi xuống, tiếng vỗ tay bên dưới còn nhiệt liệt hơn lúc hiệu trưởng nói, thậm chí có người reo hò "anh Nghiêu ngầu đỉnh luôn!" làm mọi người cười vang.

Mười tám tuổi, năm cuối cùng ôm trong lòng niềm vui trong sáng, đồng thời cũng là điểm khởi đầu tiến đến cuộc sống hoàn toàn mới, giống như mùa xuân tràn đầy sức sống vô tận.

Rất nhiều năm sau, lễ trưởng thành này và nội dung phát biểu khô khan đã không còn người nhớ, nhưng năm chữ "chúng tớ trưởng thành rồi" trên tấm biểu ngữ đỏ tươi vẫn rõ ràng bắt mắt.

Cũng như thời thanh xuân rực rỡ của họ.

*

Buổi tối, quán ăn nhỏ gần trường Trung học số 1 được học sinh lớp 12 bao trọn.

Trần Oánh Oánh: "May sao tôi tính trước đặt bàn từ hôm qua."

Hàn Mộng khui một chai bia: "Đúng vậy, mời lớp trưởng nhanh trí của bọn mình một cốc!"

Quách Chí Hùng cười to: "Lão Hàn uống bia được á? Đừng cố tỏ vẻ, tao không muốn dìu mày về đâu."

"Nực cười, anh Hàn nghìn chén không say nhé."

Mấy chục người lớp A1 ngồi kín năm sáu bàn trong quán, gọi gần hết các món của quán, tụi con trai dõng dạc kêu một thùng mười hai chai bia, con gái thì hầu như uống nước ngọt.

Chương Khả lách qua bàn hỏi: "Anh Triệt uống gì?"

"Cậu ấy uống nước cam." Tưởng Nghiêu ngồi cùng bọn con trai uống bia, không biết nghe thấy kiểu gì mà trả lời thay cậu.

Doãn Triệt đứng dậy tự lấy một chai, giơ tay với Chương Khả: "Tôi uống cái này."

Cậu ngồi xuống chưa đầy một phút, điện thoại có tin nhắn mới:

[Cơ thể mới khỏe hẳn, đừng uống với tụi nó, ngoan.]

Bịch! Nắp chai bia bị cạy bắn ra xa, Doãn Triệt nhướn mày với ai đó ở bàn khác nhìn qua.

[Cậu cũng uống đấy thôi?]

[Tôi khác, người tôi khỏe.]

[À, ý cậu là tôi yếu?]

[... Không có ý đó, bảo cậu chú ý sức khỏe thôi.]

[Sức khỏe tôi rất tốt.]

Doãn Triệt ngẩng đầu tu một mạch nửa cốc.

Dương Diệc Lạc bên cạnh nhìn ngây người: "Uầy... Hóa ra cậu uống giỏi vậy, đỉnh quá..."

Doãn Triệt ợ một hơi, ngại không nói đây là lần đầu uống bia trong đời.

"Đương nhiên, không xem đây là ai à." Chương Khả cầm chai bia rót đầy cho cậu: "Anh Triệt, tôi mời cậu một cốc! Không có vở ghi của cậu sẽ không có Chương Khả tôi ngày hôm nay!"

Trần Oánh Oánh buồn cười: "Nói cứ như giống nhau ấy, ông cũng rót đầy cho mình đi chứ, uống coca mà đòi mời rượu?"

"Tôi uống dở, say là lên cơn, bà với mọi người không sợ thì tôi uống."

Quách Chí Hùng: "Sợ cái cứt, người bé bằng mắt muỗi tao chỉ cần một tay. Đây, mày uống thoải mái! Say thì tao xách mày về!"

Một đám con trai ồn ào ầm ĩ, trong quán náo nhiệt tưng bừng, mà anh bạn bình thường càn quấy nhất lại im thin thít.

[Cùng lắm uống một cốc nữa thôi.]

Doãn Triệt thấy tin nhắn bèn liếc bàn kia, mặt bàn Tưởng Nghiêu đã có một chai rỗng, đang uống chai thứ hai.

[Tự lo thân mình đi.]

Giữa chừng Trần Oánh Oánh ra ngoài nghe điện thoại, quay lại mang theo một tin dữ: "Lão Ngô sắp đến."

Chu Hạo Lượng hết hồn suýt ngã khỏi ghế: "Thầy tới làm gì? Không cho bọn mình chút tự do được sao!"

Quách Chí Hùng: "Hôm nay thầy đã nói bao nhiêu triết lý với bọn mình mà vẫn chưa đủ à?"

Ngay cả Dương Diệc Lạc cũng nói: "Không phù hợp lắm đâu..."

Nhưng dù không muốn đến đâu chăng nữa thì cũng không thể gọi điện thoại từ chối thầy giáo, tụi học sinh đành vội vàng giấu tiệt bia, cốc nào còn cũng nhanh chóng đổ đi rót nước ngọt vào.

Vì thế khi vào quán, Ngô Quốc Chung chỉ nhìn thấy thức ăn và nước ngọt đầy bàn, mấy chục học sinh yên lặng dùng bữa, toát ra bầu không khí thanh nhã như nhà hàng Tây.

Ngô Quốc Chung cũng là người từng trải, sao có thể không biết rốt cuộc lũ nhóc đang làm gì nghĩ gì. Thầy nói thẳng: "Đừng cuống, thầy chuẩn bị quà cho mấy đứa, nghe nói mấy đứa đều ở đây nên mới đến, tặng xong là thầy đi, không làm lỡ đám trẻ các em quẩy đâu."

Ai nấy âm thầm thở phào, từng đứa lần lượt nhận bì thư của Ngô Quốc Chung.



Bên trong không có thư, chỉ có vài bức ảnh.

Ảnh từ lớp 10 đến lớp 12, ảnh đại hội thể thao, ảnh lễ hội trường, ảnh đi chơi xuân... và ảnh của lễ trưởng thành sáng nay. Có ảnh chân dung, có ảnh tập thể, của ai cũng như nhau.

Ngô Quốc Chung: "Hầu hết là Trần Oánh Oánh chụp, cũng có ảnh thầy chụp, một số bức hơi mờ, các em thông cảm, thầy già rồi run tay."

Khác với sự im lặng giả vờ khi nãy, bây giờ trong quán yên tĩnh hoàn toàn.

Những bức ảnh mỏng manh nhưng rất nặng, chứa đựng kỷ niệm ba năm ròng.

Không ai lên tiếng, có người nhìn một chốc, vành mắt bỗng đỏ hoe.

Ngô Quốc Chung tiếp tục phát bì thư, nhìn một vòng quanh quán: "Hàn Mộng đâu?"

Trần Oánh Oánh chỉ trong góc: "Say rồi ạ, đang nằm ở kia đó thầy."

Ngô Quốc Chung cau mày: "Thầy biết hôm nay mấy đứa vui, uống ít bia thầy không nói gì, nhưng cũng không thể uống nhiều quá..."

Chương Khả: "Nó mới uống nửa cốc thôi!"

Ngô Quốc Chung ngây người: "Uống kém thế."

Chương Khả nâng cốc: "Chính xác, nó quá gà! Nào lão Ngô! Anh em ta làm một cốc!"

"..."

Trong quán lập tức lặng ngắt như tờ.

"Phụt." Có bạn không nhịn được bật cười.

Sau đó tiếng cười ngày càng nhiều, mọi người đều cười mãi không ngừng, Ngô Quốc cũng mỉm cười bất lực: "Lũ nhóc các em..."

Cuối cùng Chương Khả được cụng ly với "anh em tốt" như mong muốn, lúc Ngô Quốc Chung đi còn gọi to: "Lão Ngô! Sau này kiểm tra học thuộc ít thôi biết chưa! Tốt với anh của chú nhiều vào! Không học thuộc một ngày cũng không chết!"

Quách Chí Hùng: "Không học thuộc có chết hay không tao không biết, nhưng mày hết say thì chết chắc."

Chu Hạo Lượng: "Khó mà không tán thành."

Khi đã uống hòm hòm, Hàn Mộng bỗng nhiên bò dậy, say khướt ngồi sang chỗ Trần Oánh Oánh ợ hơi.

Trần Oánh Oánh bịt mũi ghét bỏ: "Thối hoắc, cút xa ra."

"Bà..."

Trần Oánh Oánh không nghe rõ: "Sao?"

Hàn Mộng nhoài ra bàn chưa hết say, mặt đỏ bừng: "Bà muốn thi trường nào..."

"Tôi thi trường nào mắc mớ gì đến ông."

"Bà thi trường nào tôi cũng thi trường đấy..."

Trần Oánh Oánh ngẩn ngơ.

Doãn Triệt đặt cốc bia xuống nhìn Trần Oánh Oánh chậm rãi đỏ mặt, lại rót cho mình một cốc.

Xung quanh có người uống tiếp, có người xem ảnh bùi ngùi, rất nhiều lời ngày thường ngại nói hay không có can đảm thổ lộ đều nhân lúc đang say, nhân lúc đang phấn khích mà trút ra toàn bộ.

Tất cả đều muốn làm chút chuyện to gan càn rỡ.

Mượn ngày đặc biệt này để che đậy cảm xúc đặc biệt.

Doãn Triệt đang giơ cốc thì cổ tay bị nắm lấy, bia sánh ra ngoài.

"Đã nói uống một cốc mà."

Doãn Triệt ngoảnh đầu nhìn người sau lưng: "Tôi chưa đồng ý."

Tưởng Nghiêu hạ thấp người, chống tay lên ghế vây kín cậu: "Tôi mặc kệ, không cho uống nữa."

Có bạn trông thấy hành động của hai người bèn nói đùa: "Anh Nghiêu làm gì đấy? Bắt nạt anh Triệt của bọn này à?"

"Thỏ con không ngoan." Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: "Các cậu uống đi, tôi đưa cậu ấy về trước."

Tiếng trêu đùa to hơn: "Về làm gì? Uống lúc nữa đã!"

"Hai cậu định chuồn đi làm việc xấu đúng không?"

"Chắc một trăm phần trăm, anh Triệt nhớ cẩn thận, anh Nghiêu uống hơn hai chai, coi chừng ổng hóa thú."

Tưởng Nghiêu nói nhỏ: "Nghe thấy chưa, còn không ngoan thì cẩn thận tôi hóa thú."

Doãn Triệt cầm cốc bia uống một hớp to ngay trước mặt hắn, sau đó bỏ cốc xuống nhướng mày.

Rất là khiêu khích.

"Cậu hóa thú đi."