“Chiếc vòng trên tay ngươi từ đâu mà có?” Thiên Hậu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng của ta.
Ta ngơ ngác nhìn thiên hậu rồi lại nhìn chiếc vòng của mình, bất giác lên tiếng. “Từ khi ta tu luyện thành hình người thì chiếc vòng này đã ở bên cạnh ta.”
Thì ra thứ Thiên Hậu để ý đến không phải là ta mà chiếc vòng ngọc trai của ta. Đó là món quà mà Ma Vương tặng cho ta trước khi chàng đến Huyền Ám Thiên.
Nhìn bên ngoài nó chỉ là một chiếc vòng ngọc trai bình thường, những viên ngọc không quá đồng đều, thực sự không phải là một chiếc vòng đẹp, có điều Ma Vương nói rằng dù ta gặp bất cứ nguy hiểm nào thì chiếc vòng này cũng có thể bảo vệ ta bình an, dặn ta tuyệt đối không được tháo nó xuống.
Ta không biết Ma Vương có được chiếc vòng này từ đâu nhưng nó không thuộc về Ma Giới. Khi lên Thiên Cung, ta chưa từng bận tâm tới nó.
Câu trả lời của ta hiển nhiên không khiến Thiên Hậu hài lòng, nàng ta tiếp tục hỏi. “Ngươi từ đâu đến?”
“Ta...?” Ta bối rối. Ta không thể nói cho họ biết ta đến từ núi Tuyết, đó là nơi giam giữ Ma Vương,
Ta không biết nói dối, nếu ta nói dối nhiều quá thì câu sau sẽ không khớp với câu trước.
“Người từ đâu đến.” Thiên Hậu lặp lại câu hỏi.
Ta suy nghĩ một cách nhanh chóng, cuối cùng quyết định nói rồi. “Ta là một loài cây bình thường ở nhân gian, may mắn tu luyện được thành tiên.”
Dù sao họ cũng không thấy được chân thân của ta, không thể biết là ta có nói dối hay không.
“Là nơi nào của nhân gian?” Thiên Hậu tiếp tục gặng hỏi.
“Là một cánh rừng rộng lớn, ta không biết tên của vùng đất đó là gì, chỉ nhớ rằng nơi đó có một cái hồ rất lớn, rộng như biển vậy. Ở vùng đất đó ngoài ta thì không có bất kỳ con vật hay cây cối nào tu luyện thành hình người nên ta cũng nhanh chóng rời đi.” Ta cố gắng bình tĩnh đáp.
Thiên Hậu đưa mắt nhìn ta rồi lại nhìn hai vị thần bên cạnh. “Bên dưới nơi đó có phải cũng có một cánh rừng lớn, phải không?”
Nữ thần Mặt Trăng lắc đầu.
Nhận được câu trả lời không giống như ý muốn của mình, Thiên Hậu hụt hẫng nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại được phong thái.
“Ngươi hãy trở về vị trí của mình đi.” Thiên Hậu nói. Giọng nói tuy rất bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự mất mát.
Ta tò mò muốn biết nơi mà họ nói đến là nơi nào.
“Thực ra trước đó ta mọc ở một chân núi, năm đó mưa rất lớn, núi bị sạt lở, ta bị dòng nước cuốn trôi, vốn tưởng là đã chết, thật không ngờ ta may mắn có thể bám rễ vào một vùng đất mềm, nhờ đó mới giữ được tính mạng.” Ta vội vàng lên tiếng.
Không biết họ có tin lời của ta không nhưng vì muốn biết nơi họ đang nói đến là nơi nào nên ta không thể cứ thế lui xuống, ngộ nhỡ thông tin ta bịa ra vừa hay giống với những gì họ muốn biết vậy thì họ sẽ tiếp tục nói về vấn đề này.
Nghe đến núi, mắt của Thiên Hậu ngay lập tức sáng lên. “Vùng núi nào?”
Ta chưa kịp lên tiếng trả lời thì nữ thần Mặt Trăng đã ngắt lời. “Thiên hậu, không thể kéo dài thời gian quá nhiều!”
Ánh mắt Thiên Hậu một lần nữa hiện rõ sự thất vọng.
Nàng ta vẫy tay, ra hiệu cho ta quay trở về vị trí ban đầu.
Huyền Quang Thiên Địa vẫn ở giữa chính điện, nó sáng rực lên một chút rồi lại le lói. Tâm trạng của các tiên nữ trong chính điện lúc này cũng không khác ánh sáng Huyền Quang kia là bao.
Thiên Hậu sẽ không cho họ quá nhiều thời gian để quyết định tiếp tục thử thách hay từ bỏ. Họ buộc phải đưa ra lựa chọn đúng đắn một cách nhanh chóng, nếu lựa chọn sai lầm thì họ không có cơ hội để làm lại.
Ta vừa bước về vị trí ban đầu vừa không kìm được nhìn ngắm ánh sáng Huyền Quang Thiên Địa tỏa ra. Tên gọi của nó quả thật không sai, mới nhìn vào thì ta thấy nó rất bình thường, chẳng khác gì ánh sáng mặt trời có điều càng ngắm nhìn lại càng bị nó thu hút. Thậm chí ta cảm thấy luồng ánh sáng này dường như có tâm hồn, nó cũng biết cô đơn.
Nhìn vào luồng sáng đó, ta bất giác nhớ về bản thân của trước đây. Ta may mắn tu luyện thành người nhưng xung chẳng có bất kỳ sự sống nào. Mỗi năm chỉ có hai lần chim di cư qua núi Tuyết nhưng chúng cũng chỉ nói chuyện với ta được một vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Sự cô đơn trên núi tuyết thật sự rất đáng sợ, mỗi ngày nó đều ăn mòn mất tâm hồn của ta.
“Mau trở về vị trí của ngươi.” Tiếng nói của nữ thần Mặt Trăng cắt ngang mạch suy nghĩ của ta. Lúc này ta mới nhận ra rằng ta bị ánh sáng Huyền Quang mê hoặc đến mức đứng yên tại chỗ nhưng vẫn tưởng mình đang bước đi.
Luồng ánh sáng này thật là đáng sợ, ấy vậy mà ta còn đồng cảm với nó. Ta không có năng lực như nó.
Ta một lần nữa cúi đầu với Thiên Hậu và hai vị thần rồi bước dứt khoát trở về vị trí của ta. Có điều ta mới bước được hai bước thì chân ta như bị thứ gì đó giữ lại, không thể nào bước đi được.
“Ngươi lại làm sao vậy?” Nữ thần Mặt Trăng lại lên tiếng, lần này giọng nói của bà ấy không còn nhẹ nhàng nữa, rất hiển nhiên bà ấy cảm thấy ta rất phiền phức.
“Ta không thể đi, chân của ta, ta không thể điều khiển chúng.” Ta lúng túng nói.
“Không thể di chuyển?” Nữ thần Mặt Trăng cao giọng nói. Trong giọng nói thể hiện rõ sự nghi hoặc, có lẽ bà ta cho rằng ta chỉ đang dở trò để gây ấn tượng với Thiên Hậu.
Nói rồi bà ấy phất cánh tay, tạo thành một luồng ánh sáng trắng ngà di chuyển như sóng biển về phía ta. Đáng tiếc phép thuật của bà ấy không có tác dụng trong lúc này, khi pháp lực của bà ấy chạm vào người ta, Huyền Quang Thiên Địa lập tức bừng sáng, trở thành một ngọn lửa rực cháy, những bông hoa Huyền Quang cũng theo đó rực sáng. Từ trung tâm Huyền Quang Thiên Địa hình thành một sóng ánh sáng lan tỏa ra bốn phía.
Thiên Hậu thấy tình hình không ổn, ngay lập tức làm phép tạo thành một vòng bảo vệ ngăn ánh sáng Huyền Quang di chuyển, các vị thần bên cạnh nàng ta cũng hợp lực củng cố vòng bảo vệ.
Vòng bảo vệ chắn ngay trước mặt ta, có điều nó có vẻ yếu hơn nhiều so với Huyền Quang Thiên Địa. Ta đứng chôn chân ở một chỗ, tim đập thình thình, hai bàn tay nắm chặt. Trung tâm ánh sáng Huyền Quang đã nhóm lên ngọn lửa lớn, ta chỉ là một bông hoa tuyết, nếu vòng bảo vệ của Thiên Hậu bị phá vỡ thì ta rất có thể sẽ tan thành nước rồi bốc hơi.
Quả như những gì mà ta đã nghĩ, vòng bảo vệ quá yếu so với sức mạnh Huyền Quang, chẳng bao lâu nó đã bị phá vỡ. Ánh sáng Huyền Quang di chuyển với tốc độ chóng mặt. Cùng lúc đó một luồng ánh sáng trắng trong suốt như nước xuất hiện, chiếu xuyên qua mái vòm Nguyệt Thiên Điện.
Luồng ánh sáng trắng vừa xuất hiện đã vụt tắt, cùng lúc đó ánh sáng Huyền Quang cũng biến mất. Giữa cung điện chỉ còn lại những bông hoa Huyền Quang rực rỡ và những ánh mắt ngơ ngác.
Khi tất cả mọi người chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì nữ thần Nước bất giác lên tiếng.
“Liên Hoa Quang!”
Ngay lúc đó một giọng nói vang lên: “Bắt cô ta lại!”
Ta ngơ ngác, phải một lúc sau ta mới phát hiện ra người họ muốn bắt chính là ta.