Dệt Mộng

Chương 12




Vô duyên vô cớ bị giam vào ngục tối hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ta không khỏi tức giận.

“Vì sao lại bắt ta lại, ta phạm phải tội gì?” Ta liên tục gào thét nhưng chẳng có ai trả lời.

Bên ngoài nhà ngục tối có vài tiên canh ngục nhưng họ không khác gì tượng cả, dù ta có gào thét thì họ cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Quá mệt mỏi, ta ngồi bệt xuống đất để giữ sức.

Bên trong nhà lao rất tối tăm, ta chỉ lờ mờ nhìn thấy khung cảnh xung quanh. So với vùng núi Tuyết chỉ một màu trắng thì ta càng không thích nơi này hơn. Một nhà lao rất lớn nhưng chỉ có một mình ta.

Canh ngục có vẻ là những vị tiên có pháp lực không tầm thường. Xem ra Thiên Hậu khá coi trọng ta, rốt cuộc nàng ta cần gì ở ta chứ?

Là chiếc vòng trên tay ta sao?

Như vậy thì quá dễ dàng, nàng ta chỉ cần tháo chiếc vòng đi là được, cần gì mất công giam ta lại và chần chừ không chịu làm gì nữa.

Ngồi được một lát chán rồi, ta lại tiếp tục gào thét.

“Ít nhất các người cũng phải cho ta biết ta mắc phải tội gì chứ, Thiên Cung là nơi có luật lệ, không phải là nơi vô lý như vậy chứ.”

Cả Tam Giới đều chửi rủa Ma Vương ngang ngược và tàn bạo nhưng ta thấy các vị thần trên Thiên Giới còn ngang ngược hơn. Ít nhất trước khi trừng phạt ai đó chàng sẽ cho họ biết lý do.

“Đừng gào thét nữa, dù ngươi có gào to hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu.” Vị tiên cai ngục không chịu được nữa cuối cùng cũng lên tiếng.

“Có, có tác dụng chứ, ít nhất ngươi không coi ta như không tồn tại nữa.” Ta cao giọng đáp.

Trong mắt họ ta thật sự ngu ngốc khi cứ liên tục gào thét nhưng trong ngục tối này chẳng có gì để chơi cả, cũng chẳng có ai chịu nói chuyện với ta, gào thét là cách duy nhất ta có làm để không bị chán chết.

Nhẩm tính thời gian thì ta cũng đã đến đây được khá lâu. Nếu không có người đánh thức thì Tư Huyền sẽ ngủ ít nhất ba ngày, ta tốt nhất phải giải quyết mọi việc trước khi hắn tỉnh dậy. Tư Huyền luôn coi ta là một đứa trẻ, hắn coi việc chăm sóc ta là một trong những nhiệm vụ quan trọng vậy nên nếu hắn tỉnh dậy mà biết ta bị bắt vào đại lao thì hắn chắc chắn sẽ lo lắng cho ta đến mức mất bình tĩnh.

“Mau thả ta ra!” Ta mất bình tĩnh lại tiếp tục gào thét.



“Gào gì mà gào, ngươi có gào nát cổ hỏng thì cũng không có tác dụng gì đâu, đừng phí công vô ích.” Tiên cai ngục không nhịn được nữa lại lên tiếng.

“Các ngươi tưởng các ngươi muốn giam cầm là giam cầm được ta sao?” Ta bĩu môi, thầm nghĩ.

Ta đi theo Ma Vương nhiều năm, chàng không kỳ vọng nhiều ở ta nên không bắt ta phải khổ công tu luyện pháp lực cao thâm mà dạy ta không ít phép thoát thân. Có điều ta không quá thông minh, cần thời gian để nhớ lại những phép thuật đó.

Thiên Cung là nơi phòng thủ rất nghiêm ngặt nhưng trừ khi ta trở thành đối tượng bị giám sát đặc biệt nếu không việc thoát khỏi nơi này không hề khó khăn.

Khi ta còn đang gào thét thì một giọng hô vang lên. “Thiên Hậu nương nương đến.”

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi thụp xuống đất, cuối cùng nàng ta cũng xuất hiện rồi.

Điều ngạc nhiên là lần này nàng ta đi một mình, không có bất kỳ vị thần nào đi theo. Khi nàng ta bước vào nhà lao tăm tối này thì những tiên canh ngục đều tránh đi.

Lần này Thiên Hậu ăn mặc vô cùng đơn giản, nàng ta một thân y phục trắng, tóc xõa dài không đeo một chút trang sức nào.

“Tiểu tiên, nhìn thấy ta sao không hành lễ?” Đợi khi chỉ còn mình ta với Thiên Hậu, nàng ta mới lên tiếng.

Câu nói này thật quen thuộc, Ma Vương cùng từng nói như vậy khi chàng gặp ta lần đầu tiên. Có điều lần này ta không còn là một tiểu yêu không nơi nương tựa.

“Vì sao lại bắt ta lại?” Ta bất bình hỏi.

Thiên Hậu mỉm cười. “Ngươi phạm tội lớn, tất nhiên sẽ bị bắt.”

“Ta phạm tội gì?” Ta cao giọng hỏi lại.

“Liên Hoa Quang là thánh vật của Thiên Giới, rất lâu trước đây đã bị đánh cắp nhưng nay lại thuộc về ngươi, ngươi đương nhiên là kẻ tình nghi lớn nhất?”

“Liên Hoa Quang?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.

Mất vài giây ta mới nhớ ra trước khi Huyền Quang Thiên Địa biến mất, có một luồng ánh sáng xuất hiện và triệt tiêu nó, nữ Mưa gọi ánh sáng đó là Liên Hoa Quang.



“Ta không hiểu người nói gì cả, lần đầu tiên ta nghe nói đến Liên Hoa Quang. Nào là Huyền Quang Thiên Địa, nào là Liên Hoa Quang. Không lẽ trên Thiên Giới ngoài ánh sáng ra thì không có thứ gì khác sao?”

“Ta không biết ngươi ngốc thật hay là giả ngốc nhưng Liên Hoa Quang là từ chiếc vòng ngọc trai trên tay ngươi phát ra, nếu như ngươi không nói rõ ngươi từ đâu tới và làm thế nào có được chiếc vòng ngọc trai đó thì đừng hòng thoát khỏi nơi này.” Thiên Hậu gằn giọng nói, nàng ta không còn bình tĩnh nữa.

“Không phải khi ở Nguyệt Thiên Cung ta đã nói rõ rồi sao, từ khi ta có ý thức thì chiếc vòng này đã ở bên cạnh ta.” Ta điềm tĩnh nói.

“Đừng ở đó giả vờ với ta.” Thiên Hậu cao giọng, nàng ta nhìn ta chăm chú rồi từ từ hạ giọng. “Nói cho ta biết, có phải ngươi đến từ Liên Sơn không?”

“Liên Sơn là nơi cực hàn, lại bị ma khí vây quanh, Thiên Hậu nghĩ ta có thể sống sót ở nơi đó sao?”

Thiên Hậu bật cười. “Ta còn tưởng ngươi định giả ngốc không biết Liên Sơn là nơi nào.”

“Liên Sơn là nơi giam giữ Ma Vương, sao ta có thể không biết chứ?” Ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Ta có điều không hiểu, Liên Hoa Quang này rốt cuộc quan trọng đến mức nào mà đích thân nương nương phải đến gặp ta trong nhà lao tăm tối này, thậm chí không cho ai đến gần nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Nếu như nó đã quan trọng như thế vậy tại sao nương nương không lấy đi chiếc vòng của ta ngay lập tức mà vẫn để nó ở trên tay ta.”

Nói rồi ta giơ chiếc vòng tay ra ngắm nghía, một chiếc vòng ngọc trai nhìn có vẻ bình thường nhưng uy lực thực sự không hề tầm thường.

“Chiếc vòng đó ở trên tay của người, nhưng không phải là của ngươi.” Thiên Hậu lạnh lùng nhìn ta. “Về chuyện vì sao ta chưa lấy chiếc vòng đó đi, không phải là điều nhà ngươi nên biết.”

“Nhưng ta muốn biết.” Ta cong môi. “Hay là thế này, ta có thể nói cho nương nương biết ta có được chiếc vòng tay này ở đâu với điều kiện nương nương nói cho ta biết tại sao người coi trọng chiếc vòng này như vậy.”

“Ngươi đang ở trong tay ta, ngươi không có tư cách đàm phán.” Thiên Hậu nhăn mày.

“Vậy thì chúng ta không còn điều gì để nói, trên Thiên Cung có biện pháp tra khảo nào thì người hãy dùng trên người ta đi, nếu không ta sẽ không nói bất cứ điều gì.”

“Một tiên nữ nhỏ bé như ngươi cũng dám ngạo mạn vậy sao?” Thiên Hậu bật cười còn ta thì không lên tiếng.

“Bỏ đi, ta không nên chấp nhặt với ngươi.” Thiên Hậu thở dài. “Tacó thể nói cho ngươi biết lý do ta cần đến Liên Hoa Quang nhưng ngươi cần phải cùng ta đi đến một nơi.”

“Nơi nào?” ta ngay lập tức hỏi.

“Liên Sơn.”