Đều Là Đồ Ăn Cả Ấy Mà

Chương 5




Sở dĩ Ma tộc bị tam giới kiêng dè là bởi vì bọn họ có tứ đại trưởng lão hung tàn và mười hai hộ pháp càng hung tàn hơn, còn Ma Vương Ngạn Nha thì… ờm, phụ trách đáng yêu là được rồi.

Nam trưởng lão thấy cục cưng nhà mình hoang mang đi tới cùng với đôi môi đỏ hồng thì cầm theo miếng dưa hấu chạy sang ngay, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sao miệng lại đỏ thế kia, chẳng lẽ là mới ăn cay hả?

Ngạn Nha ngước mắt nhìn Nam trưởng lão, trên mặt tràn đầy sự khó hiểu, rất lâu sau cậu mới thốt lên: “Đồ ăn của ta muốn song tu với ta.”

Cái gì cơ?

Nam trưởng lão kinh hãi rớt cả dưa hấu!

Gã cúi đầu nhìn miếng dưa nát bét bên chân, cảm thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên huyền ảo vô cùng: “Đồ…… đồ ăn đã có thể tu thành tinh rồi cơ à?”

Lại còn muốn song tu nữa?

Món ăn này cũng quá là không đứng đắn rồi đó.

Nam trưởng lão chắp tay sau lưng đi tới đi lui quanh cái bàn, thầm nghĩ việc này chắc chắn là sẽ không đơn giản như vậy!

Chẳng lẽ là, có thứ gì đang nhắm vào Điện hạ nhà bọn họ ư?

Đám người Nam trưởng lão vẫn luôn cảm thấy Điện hạ còn nhỏ, phần đen tối của Ma tộc cứ giao cho bọn họ xử lý là được rồi, thế nên mặc dù Ngạn Nha đã trăm tuổi nhưng lại không có ai hướng dẫn cho cậu về “chuyện ấy”.

Bây giờ xem ra, trong lúc đám gia trưởng bọn họ không hề hay biết thì đã có con heo lén lút tới ủi tiểu Điện hạ đáng yêu thuần khiết rồi!

Điều này lại càng làm ma bực mình hơn.

Không cần gió, ống tay áo và râu của Nam trưởng lão đều sắp bay lên trời.

Ngạn Nha ngồi bên bàn, giơ tay cầm một miếng dưa lên gặm, thấy Nam trưởng lão sắp bùng nổ rồi thì mới bổ sung thêm một câu: “Đồ ăn là người.”

Mà cậu cũng rất thích hắn. Tất nhiên, lời này Ngạn Nha không nói ra.

Người sao?

Quần áo đang phồng lên của Nam trưởng lão bỗng chốc xẹp hẳn xuống: “…… Ồ.”

Gã lại ngồi xuống cầm lấy một miếng dưa, dùng thân phận người từng trải nói với Ngạn Nha rằng: “Thật ra tuổi thọ của con người rất ngắn, nhưng mà nếu ngài thích thật thì vui đùa tí cũng được, dù sao thì tình yêu cấm kị, sinh ly tử biệt gì gì rất là kích thích mà.”

“Trước kia ngài còn nhỏ nên bọn ta không muốn nói cho ngài. Thế nhưng nếu ngài cẩm thấy hứng thú thì hãy đi hỏi Bắc trưởng lão một chút, y rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”

Ngạn Nha nhớ tới một hàng yêu tinh dài đi theo sau Bắc trưởng lão chờ đợi được sủng hạnh mà run cả tay, rùng cả mình, suýt chút nữa là làm rớt mất miếng dưa hấu.

Có nhiều người chờ đợi để song tu như vậy thì đến lúc đó đối phương là đồ ăn hay y mới là đồ ăn đây?

Nhưng mà lời Nam trưởng lão nói cũng có ý đúng.

Sinh mệnh của ma quá dài, trong mắt bọn họ thì tuổi thọ của con người giống như là hoa quỳnh vậy đó, sáng nở tối tàn, thật sự là quá mức ngắn ngủi.

Nếu như muốn đồ ăn vẫn luôn ở bên cạnh cậu thì cậu phải nghĩ cách cho hắn sống lâu thêm chút mới được.

Ngạn Nha cảm thấy chỉ còn cách đấy thôi, thế là khi màn đêm buông xuống, cậu lại đi tìm Thường Phong.

Thường Phong vốn cho rằng mình tùy tiện hôn môi sẽ dọa Ngạn Nha sợ chạy mất, ngàn vạn lần không thể ngờ rằng hôm nay cậu vẫn tới, nhất thời kích động không thôi.

Ngạn Nha đối diện với cặp mắt đào hoa đẹp đẽ rực lửa kia của Thường Phong, chợt cảm thấy mặt nóng lên, cậu ổn định lại tâm trạng, cất giọng nói: “Ta cho phép ngươi song tu với ta.”

Hả, song cái gì cơ?

Xin hãy tha thứ cho kẻ phàm này, bởi vì không tu tiên nên trong lúc nhất thời hắn chẳng hiểu từ này là gì cả.

Ngạn Nha thấy Thường Phong mãi không đáp lời thì sốt ruột lắm, thầm nghĩ không phải là ngươi chủ động sao? Sao bây giờ lại chần chừ vậy hả?

Ngạn Nha tiến lên một bước, đặt hai tay lên vai Thường Phong, khom lưng nghiêng đầu hôn hắn một cái, sau đó đỏ ửng tai, tràn trề chờ mong thúc giục: “Ngươi mau nói đồng ý đi.”

Tay Thường Phong vô thức vỗ vỗ lưng cậu, đồng thời nói rằng: “Ta đồng ý”, hắn cười tươi roi rói: “Cho dù song tu xong ngươi ăn ta thì ta cũng sẽ đồng ý.”

Chết dưới khóm mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu(*).

(*)Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu: Ý chỉ những người có số đào hoa và yêu thích ái tình, sẵn sàng chết vì tình.

Dù sao thì cũng có không ít yêu tinh sẽ cắn nuốt đối phương sau khi song tu xong để tẩm bổ cho cơ thể mình.

Ngạn Nha lắc đầu: “Ta sẽ không ăn ngươi đâu. Ngươi quá yếu, cần phải nuôi dưỡng cho thật tốt thì mới có thể làm đồ ăn của ta mãi được.”

Thường Phong đi cùng Ngạn Nha ra khỏi phòng giam, bước vào trong cung điện lớn.

Người hầu nối đuôi nhau dâng lên các đồ dùng đã được chuẩn bị sẵn cho Thường Phong rồi gọi hắn là “phu nhân”. Trong giây phút ấy, Thường Phong tưởng rằng mình đã ngạt thở, hôn mê bất tỉnh luôn rồi.

Không biết là bởi vì thân phận của Ngạn Nha, hay là vì tiếng kêu “phu nhân” đầy vang dội này.

“Ngươi là Ma Vương sao?” Thường Phong kinh ngạc nhìn cái người chẳng hề có tí phong thái nào của Ma tộc này, đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của cậu về Ma Vương: ‘là ma đáng yêu’.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là không sai một chút nào.

Ngạn Nha thấy Thường Phong sững sờ đứng yên tại chỗ thì bất an lắm, cậu tiến lại gần nắm tay hắn, mặt đầy hoang mang, giọng đầy oan ức: “Ngươi không được bỏ song tu bởi vì ta thăng chức đâu đó.”

Thường Phong đã qua cảm giác kinh ngạc lúc ban đầu rồi, nghe thấy vậy cũng nắm chặt tay Ngạn Nha, cười nói: “Vốn tưởng rằng là nam sủng, ai ngờ lại là đồ ăn, vốn tưởng rằng là đồ ăn, ai ngờ cuối cùng vẫn leo lên giường của Ma Vương.”

Ngạn Nha không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thường Phong lắc đầu, chỉ nói rằng cuộc sống này thật là vô thường(**).

(**)Cuộc sống vô thường: Cuộc sống và vạn vật quanh chúng ta luôn thay đổi từng giờ từng phút, không có gì tồn tại vĩnh viễn.

Không suy nghĩ tới những chuyện đó nữa, Thường Phong cầm lấy hai tay Ngạn Nha, nháy mặt với cậu, quanh minh chính đại hỏi: “Ma Vương Điện hạ, khi nào thì chúng ta bắt đầu song tu đây?”

Đối diện với cặp mắt thẳng thắn của Thường Phong, lỗ tai Ma Vương Điện hạ dần dần ửng đỏ.

Cái tên đồ ăn này thật đúng là quá gấp gáp, không kiên nhẫn chờ đợi được nữa rồi.

***