Đều Là Đồ Ăn Cả Ấy Mà

Chương 6




Người hầu trong tẩm cung đều đã lui ra hết, Ngạn Nha rửa mặt xong quay lại, tiện tay thả mái tóc dài còn chưa khô hẳn ra, nhìn về phía giường lớn thì thấy Thường Phong đã chờ đợi cậu được một lúc lâu rồi.

Thường Phong đang nằm nghiêng trên giường, buông lơi mái tóc ở sau lưng, chống tay lên thái dương, bởi vậy cho nên cổ áo bị trượt xuống, để lộ ra khuôn ngực trần rắn chắc. Hắn nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn cậu, trong đôi mắt đào hoa long lanh ngấn nước chỉ có hình bóng của một mình Ngạn Nha.

Ngạn Nha vô cớ cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Thường Phong cười tươi, thấy cậu đỏ mặt không chịu bước lên nữa thì chủ động ngồi dậy hỏi: “Có tu nữa không?”

“Có!”

Ngạn Nha thầm nghĩ mình là Ma Vương, sao có thể để đồ ăn lấn át mất khí thế được cơ chứ!

Ngạn Nha tự cho là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bước, rơi vào mắt Thường Phong lại thành hình ảnh chú dê con ra vẻ bình tĩnh trước khi chui vào miệng cọp, ngay cả khuôn mặt nhỏ cứng ngắc của cậu trông cũng rất là ngon miệng.

Thường Phong thầm nghĩ mình thật sự là xong đời rồi, cong đột nhiên như vậy, cong tự nhiên đến thế.

Đối với Thường Phong thì cái gọi là xu hướng tính dục không hề liên quan gì đến giới tính mà chỉ liên quan tới sự yêu thích của bản thân mình.

Người khác bất kể là nam hay nữ thì đều không được, chỉ có mình Ngạn Nha được thôi..

Thường Phong thầm nghĩ, kể cả khi Ngạn Nha có là cún thì hắn cũng nguyện ý xx! Chính là tình yêu sâu sắc như vầy đó!

Thường Phong duỗi tay ra cho Ngạn Nha nắm lấy, sau đó dùng sức kéo cậu vào lòng.

Cậu ngã trên người hắn, nửa quỳ ở bên mép giường. Thường Phong dễ dàng tiếp được cậu, vòng chặt hai tay quanh eo Ngạn Nha.

“Ngươi đã song tu bao giờ chưa?” Ngạn Nha thở gấp, đặt tay lên vai Thường Phong, cách một tầng tơ lụa vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn.

Thường Phong lắc đầu, nhìn Ngạn Nha đầy thú vị.

Ngạn Nha hít sâu một hơi, lắp bắp nói: “Ta, ta từng tu rồi nha, ta biết đó! Để ta dạy cho ngươi!”

Thường Phong nhìn cậu đầy nghi ngờ. Ánh nhìn chăm chú đến nỗi da đầu cậu tê dại, chột dạ đưa mắt sang chỗ khác, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải chứ nhất quyết không chịu nhìn vào mắt Thường Phong.

Sau khi Bắc trưởng lão biết nhãi con nhà mình muốn song tu thì đã nhấn mạnh với cậu rằng thua gì chứ không được thua thế, nhất định phải làm chủ tư thế trên dưới của bọn họ, không thể để cho một món điểm tâm loài người đè ra làm được! Nếu không thì còn gì là mặt mũi của Ma tộc nữa!

Ngạn Nha là Đại Ma Vương của Ma tộc, tất nhiên là phải tỏ vẻ rất có kinh nghiệm, không thể để cho món đồ ăn coi thường.

Thường Phong nắm vuốt bờ eo thon, ngẩng đầu nhìn cậu, cong môi cười: “Vậy thì xin mời Ma Vương Điện hạ hãy chỉ bảo thêm cho ta.”

Tim Ngạn Nha đột nhiên đập loạn nhịp, đỏ mặt không nói nên lời. Khí thế của Ma Vương, cứ thế bị vứt đi sạch sẽ không còn dư lại chút gì.

Ngạn Nha ngoài miệng thì nói rằng mình có kinh nghiệm song tu phong phú lắm, thế mà thực tế lại còn chẳng biết cởi đai lưng của Thường Phong.

Một chiếc đai lưng lỏng lẻo vốn dĩ kéo phát là tuột ra ngay, thế mà lại bị Ngạn Nha thắt thành nút chết, cậu cúi đầu nhìn, híp mắt lại, phồng má bặm môi, rõ ràng là mình đã rất tích cực cơ mà.

Thường Phong vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói không cần phải vội vã đâu.

Ngạn Nha ngẩng đầu cười với hắn, miệng thì nói ta không vội mà móng tay lại đột nhiên dài ra, thò lại gần eo hắn.

Thường Phong giơ tay lên che mắt, run sợ ở trong lòng, thầm nghĩ nếu như tay Ngạn Nha không khống chế được tốt thì e rằng buổi song tu đêm nay sẽ kết thúc bằng một màn mổ bụng đầy máu me.

Móng tay cắt đứt đai lưng mà chẳng hề làm tổn thương Thường Phong, lực tay được khống chế khá là tốt.

Thường Phong nhanh chóng ném cái đai lưng vướng víu này đi, chủ động cởi áo ngoài ra, miễn cho Ngạn Nha lại muốn chơi trò xé quần áo thì chết.

Ngạn Nha đỏ cả mặt, nghĩ thầm sao cái người này lại có thể chủ động cởi đồ ra như vậy chứ?

Sau đó cậu lại thẹn thùng nhìn đống cơ bắp của Thường Phong, vừa xấu hổ vừa yêu thích sờ không buông tay.

Cũng thật là vất vả cho Thường Phong quá, làm đồ ăn dự trữ ở Ma tộc bấy lâu nay mà vẫn giữ được chút cơ bụng.

Dáng người Ngạn Nha mảnh khảnh như là thiếu niên, trên người chẳng hề có chút cơ bắp nào. Cậu vẫn luôn rất ao ước đống cơ bắp ẩn chứa sức mạnh của người trưởng thành như Thường Phong thế này đấy.

Thường Phong cúi đầu xuống hôn môi Ngạn Nha, trong lúc loạn ý tình mê, Thường Phong nắm lấy tay Ngạn Nha đè cậu xuống giường. Lúc đang định tiến hành bước tiếp theo thì Ngạn Nha bỗng giật mình tỉnh lại, chống tay trước ngực Thường Phong, thở dốc nhìn hắn.

Thường Phong nghĩ thầm không phải là bây giờ hối hận rồi đấy chứ?

“Ta, ta muốn ở trên.” Ngạn Nha vẫn còn nhớ lời dặn của Bắc trưởng lão đấy, phải làm chủ được tư thế trên dưới.

Thường Phong ngạc nhiên nhìn cậu: “Lần đầu tiên mà đã làm tư thế ấy thì có phải là nhanh quá rồi không?”

Hắn còn đang định lần đầu sẽ dùng tư thế truyền thống hắn nằm trên, Ngạn Nha nằm dưới để “chăm sóc” cậu cho thật tốt mà, không ngờ rằng Ngạn lại chủ động đòi cưỡi ngựa…

Dù sao thì ở trong mắt Thường Phong, hắn chưa từng nghĩ tới khả năng sẽ bị phản công.

Ngạn Nha cũng không biết cưỡi ngựa là gì, cậu chỉ nhớ rõ lời dặn của Bắc trưởng lão là nhất định phải ở trên mới được!

Thường Phong rất vui vẻ nằm xuống, đỡ eo cậu chậm rãi di chuyển. Ngạn Nha nằm úp trên người hắn, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã bị đưa vào trong bể khoái cảm, rốt cuộc không còn suy nghĩ được gì thêm.

Thường Phong nhớ tới vừa rồi Ngạn Nha đã nói rằng mình rất có kinh nghiệm, sau đó đưa mắt nhìn tiểu Ma Vương đang vụng về đòi hôn trên người mình, nghĩ thầm nếu như cậu có kinh nghiệm song tu rồi thì sau này hắn sẽ đi đầu xuống đất.

Song tu một trận tràn trề vui sướng xong, hai người đều rất hạnh phúc.

Ngạn Nha thấy mĩ mãn vô cùng, cho rằng mình không ném mất tôn nghiêm của Ma Vương.

Thường Phong cũng rất hài lòng, rốt cuộc thì ngoài cho máu ra, hắn đã có một phương thức mới để đút no cậu rồi, cảm thấy như là vừa đạt được một thành tựu to lớn.

Hai người sung sướng mà ôm nhau ngủ.

Nam trưởng lão đang định nghe lén bên ngoài thì lại sầu lo vô cùng: “Ta vẫn thấy không được yên tâm cho lắm.”

Nhìn cái dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn ấy của Ngạn Nha, ngươi thấy Điện hạ có thể ở trên được sao?

Bắc trưởng lão thì lại chẳng hề sốt ruột một chút nào: “Ta đã dạy cho Điện hạ rồi, nhất định là phải ở trên mới được, Điện hạ sẽ tự biết đường lo liệu.”

Nam trưởng lão nhìn Bắc trưởng lão như nhìn một kẻ đần, sâu xa nói: “Chẳng lẽ là ngươi đã quên mất có một tư thế là cưỡi ngựa hả?”

Thiệt thòi ngươi vẫn luôn mang danh là tay chơi có kinh nghiệm phong phú.

“……” Bắc trưởng lão tặc lưỡi, thầm nghĩ bọn họ còn trẻ, hẳn là sẽ không đến mức chơi trò khó thế ngay từ đầu đâu nhỉ?

Sự thật đã chứng minh rằng, người trẻ tuổi đúng là rất thích thử thách bản thân mình.

***