Dị Thế Lưu Đày

Chương 308: Dòng chảy ngầm




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nữ nô kia thật bất hạnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cảnh tượng làm điên đảo nhân sinh quan của mình: Tên chiến sĩ cao lớn đáng sợ kia đang cúi đầu gặm cắn vành tai của ông lão tóc bạc.”Nghiêm Mặc xui xẻo vô tình nhìn thấy nụ cười ‘đáng yêu’ của Xà Đảm dành cho Nguyên Chiến, tức khắc cảm thấy mắc ói.

“A Chiến, nếu là ý tốt của Xà Đảm đại nhân, vậy nhận lấy đi.” Nghiêm Mặc được Đinh Ninh dìu đến bên cạnh Nguyên Chiến, ngồi xổm trị liệu cho một người một thú rất mệt.

Nguyên Chiến ừm một tiếng.

Xà Đảm dời mắt đến Nghiêm Mặc, xem ra tên chiến sĩ này rất nghe lời lão Đại Vu.

Nghiêm Mặc nhìn thẻ bài trong tay Nguyên Chiến, làm bộ lơ đãng hỏi: “Chỉ có thẻ bài xanh? Màu trắng thì sao?”

Xà Đảm nói: “Ông đã có thẻ bài xanh, không cần thẻ bài trắng nữa.”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Nhưng đó là thẻ bài thân phận của chúng tôi, thần thị đại nhân ở thần điện nói, thẻ bài không thể vứt đi. Cái màu xanh là do chúng tôi thắng được, nhưng cái màu trắng cũng không thể thiếu.”

Xà Đảm rất muốn nói có thẻ bài màu xanh thì màu trắng là dư thừa, không còn cần thiết nữa, nhưng hắn lười nói nhiều với một lão già, hơn nữa thẻ bài trắng cũng không phải thứ gì quý giá, liền tùy tiện ném cái thẻ bài màu trắng cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến lập tức đưa thẻ bài trắng cho Nghiêm Mặc giữ. Trong vốn hiểu biết của hắn đối với tư tế nhà mình, Mặc đã mở miệng đòi thì chắc chắn không chỉ vì cái lý do mà cậu ấy nói.

Lúc này, đám người Cửu Nguyên trở về bách bộ doanh nghỉ ngơi.

Xà Đảm đi thăm người tộc Đa Nạp, hắn muốn xem xem lão Đại Vu Cửu Nguyên có phương pháp trị liệu cao siêu cỡ nào, vậy mà có thể khiến người vừa rồi còn thống khổ lăn lộn trên mặt đất không còn đau đớn nữa.

Trên đường trở về có không ít người nhìn bọn họ.

Trong đó đa số là chiến sĩ của Hạ Thành hoặc các bộ lạc khác, Cửu Nguyên đã khiến một nhóm người chú ý.

“Đừng bảo lại có người tới khiêu chiến nha?” Đinh Phi thì thầm.

Nghiêm Mặc cười: “Không đâu, trừ phi có người muốn mất thể diện. Cho dù có khiêu chiến thì cũng sẽ chờ ngày mai. Tử Minh, phiền cậu mời trưởng lão Hạo của các cậu tới một chuyến, nói là tôi có việc muốn thỉnh giáo.”

Tử Minh liền rời đi.

Băng đi nhanh vài bước, đến bên cạnh Nghiêm Mặc thấp giọng nói: “Không bằng để tôi với bọn Đinh Phi ra ngoài đi dạo một chuyến, thuận tiện hỏi thăm xem tên Xà Đảm kia rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực.”

“Không.” Nguyên Chiến thính tai, nghe thấy cái kiến nghị này lập tức lắc đầu: “Hôm nay đừng ai ra ngoài, cứ chờ đến ngày mai đã rồi tính.”

Tuy Băng không thích Nguyên Chiến, nhưng sẽ không làm trái mệnh lệnh của hắn.

Nghiêm Mặc cũng trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chúng ta đã đi một chặng đường dài, gần đây còn đánh nhau với người khác, dù mọi người có sức lực cỡ nào thì cũng sẽ mệt. Hôm nay chúng ta phải nghỉ ngơi cho tốt, thịt tươi và rau quả tôi mang theo vẫn còn đủ, hai ngày nay mọi người tốt nhất là đừng tách nhau ra.”

Nguyên Chiến đi bên cạnh hắn cầm lấy tay hắn, bổ sung: “Tin tức chúng ta có thể tìm hiểu từ chỗ tộc Đại Áo trước.”

Cảm giác được ngón tay của Nghiêm Mặc lạnh lẽo, Nguyên Chiến lập tức xoa bóp bàn tay đông cứng của ông già Nghiêm, hỏi: “Sao rồi?”

“Sao rồi gì?” Vừa hỏi ra miềng liền bắt gặp ánh mắt bất mãn của đối phương, Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra, khen ngợi: “Không tồi, chỉ mới lần đầu tiên mà đã phát huy rất tốt, hy vọng về sau anh sẽ không ngừng cố gắng.”

Nguyên Chiến nhìn hắn nói cho có lệ liền xoa bóp mạnh hơn một chút, nghiêng đầu thấp giọng nói với hắn: “Tôi đã đi xem thử, trong cái lán lớn kia còn có một căn phòng nhỏ, buổi tối cậu với tôi ngủ ở đó.”

“Này, trong thành hiểm ác, anh còn có tâm tư đó?” Nghiêm Mặc bị hắn bóp đau, muốn giật tay lại, nhưng bị đối phương nắm chặt không cho rục rịch.

“Cậu biết lý do mà.”

Tôi không hề biết lý do!

Băng thấy Nguyên Chiến không cho mình có cơ hội nói chuyện với tư tế, thậm chí còn nghĩ biện pháp không cho Nghiêm Mặc nhìn hắn, càng cảm thấy cái tên này thật là vô liêm sỉ.

Nguyên Chiến mặc kệ trong lòng Băng nghĩ cái gì, hắn chỉ hận không thể khiến tư tế đại nhân của hắn luôn nhìn hắn mọi lúc mọi nơi, trong mắt cũng chỉ có mình hắn.

“Hửm? Cửu Phong không nằm trong ngực cậu à?”

“Nó thấy chán nên bay ra ngoài chơi.”

Bởi vì có một cái địa long, nên chờ khi bọn họ về, trong lán lớn ấm lên rất nhiều so với lúc bọn họ đi.

Đám người Nghiêm Mặc vừa tiến vào liền thở phào sung sướng, ấm quá.

Không lâu sau, cửa vang lên tiếng gõ, trưởng lão Hạo và vài chiến sĩ Đại Áo tới.

“A! Chỗ của các anh ấm thật, so với chỗ của các anh, chỗ bọn ta y như cái động băng vậy.” Trưởng lão Hạo vừa vào cửa liền cảm thán, các chiến sĩ Đại Áo khác cũng rất ngạc nhiên khi thấy căn phòng này ấm áp đến vậy.

“Chúng tôi có nhóm lửa.” Đinh Ninh không nói chuyện địa long, chỉ cười cười mời mấy người trưởng lão Hạo vào.

Nghiêm Mặc ngồi dựa trên vách tường không đứng dậy, chờ khi ngồi xuống hắn mới phát hiện hôm nay mình đã mệt tới cỡ nào.

Với tuổi tác của Nghiêm Mặc, trưởng lão Hạo cũng sẽ không bắt hắn đứng dậy đón, huống chi ông còn rất tôn trọng Nghiêm Mặc, chủ động đi đến bên cạnh hắn hỏi thăm.

Nguyên Chiến phụ trách hỏi vấn đề, trưởng lão Hạo phụ trách trả lời.

“Ông nói việc chúng tôi thắng một trận đấu sẽ dẫn đến càng nhiều trận đấu hơn?” Nghiêm Mặc nhíu mày.

“Đúng vậy. Mãi cho đến ngày mà cuộc tuyển chọn chính thức bắt đầu, các anh sẽ không được yên ổn.”

“Ông có biết gì về cái người tên Xà Đảm không?” Nguyên Chiến hỏi.

Trưởng lão Hạo lắc đầu: “Bọn ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này, trước kia bọn ta ở bách bộ doanh cũng chỉ gặp được Xà Tam là một quản lý khác.”

“Có thể hỏi thăm giúp chúng tôi một chút không?”

“Đương nhiên.”

“Nhớ cẩn thận, tên Xà Đảm kia không dễ chọc.” Nghiêm Mặc dặn dò một câu.

Trưởng lão Hạo mỉm cười, bảo hắn cứ an tâm: “Bọn ta sẽ cẩn thận, không để vị đại nhân kia phát hiện.”

Hai bên nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trưởng lão Hạo mới dẫn người rời đi.

Người Đại Áo đi chưa được bao lâu, lúc mấy người Đinh Ninh đang làm bữa chiều, có bốn nữ nô xinh đẹp trẻ tuổi ôm theo số củi đủ dùng trong ba ngày bị Xà Đảm đưa tới cửa.

Nguyên Chiến phủi tay giao bốn nữ nô đó cho Băng, Băng là một tên hung ác độc địa, trực tiếp quẳng bốn nữ nô vào một gian phòng trống ở cách vách, cho mấy cô đó số củi đủ để đốt một đêm rồi không quan tâm đến nữa.

Nhưng bốn nữ nô kia nếu đã được Xà Đảm đưa tới, vậy chắc chắn sẽ không phải loại người thành thật mà ngoan ngoãn ngủ trong phòng.

Bọn họ thay nhau đi ra khỏi phòng, không dám tìm Nguyên Chiến và Băng thoạt nhìn vô cùng nghiêm khắc và hung ác, nên bọn họ đi quấy rối Đinh Ninh và Đinh Phi khá là dễ nói chuyện.

Một nữ nô mặt mũi đẹp đẽ cướp việc giặt quần áo giày vớ rồi hơ trên lửa của Đinh Phi, lại không biết làm vậy là chọc giận Đáp Đáp, bị Đáp Đáp đẩy một cái té ngã.

Nữ nô ‘ui da’ một tiếng ngã trên đất, vừa hay ngã xuống bên chân Nguyên Chiến.

Bởi vì có bốn nữ nô ở đây, Nguyên Chiến không thể sử dụng năng lực khống chế đất, chỉ có thể để Nghiêm Mặc ngồi trong lòng hắn, Nghiêm Mặc đã cự tuyệt, nhưng người này không thèm nghe, còn chơi trò vô lại, ôm chặt hắn trong lòng không cho chạy.

Nghiêm Mặc ‘tuổi già sức yếu’ giãy không nổi, đành phải xem tên đàn ông này như cái ghế bành mà dựa, thoải mái để thủ lĩnh đại nhân hầu hạ mình.

Nguyên Chiến ôm một lão già vậy mà còn tìm được tình thú, đút nước đút thức ăn chưa tính, còn thò tay vào trong áo mò mẫm với cái mỹ kỳ danh là mát xa.

Nữ nô kia thật bất hạnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cảnh tượng làm điên đảo nhân sinh quan của mình: Tên chiến sĩ cao lớn đáng sợ kia đang cúi đầu gặm cắn vành tai của ông lão tóc bạc.

Nữ nô thề, cô ta còn nhìn thấy chiến sĩ kia vói cả lưỡi vào trong tai ông lão! Tay thì không ngừng sờ mó ngực ông lão!

Mà toàn bộ những người trong phòng đều thấy cảnh này, ngoại trừ cô ta, lại chẳng có ai cảm thấy kỳ quái cả.

Tại sao lại là chiến sĩ trẻ tuổi cường tráng ‘đùa bỡn’ một ông lão!

Chẳng lẽ không phải là ngược lại ư? Ít nhất thì trước kia cô toàn thấy mấy thằng cha già đùa bỡn những người trẻ tuổi.

A, Mẫu Thần tại thượng, hình như cô ta không thể chấp nhận được, dù là bọn già quý tộc, chiến sĩ cấp cao hay đám thần thị già đến mức răng đã rụng sạch trong thần điện, bọn họ dù có đùa bỡn thì cũng sẽ tìm những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dù thích con trai thì cũng sẽ tìm những đứa nhỏ tuổi đáng yêu mềm mại, chứ không giống tên Nguyên Chiến dữ tợn này.

Không biết có phải vì sợ tới ngây người hay không, mà cô ta quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không chịu bò dậy.

Nguyên Chiến bị đám nữ nô chiếm mất cái phòng thừa duy nhất vốn đã không vừa mắt bọn nữ nô đó, bây giờ thì càng khó chịu: Mày nhìn chằm chằm Mặc như vậy là có ý gì? Muốn quyến rũ tư tế của tao à?

“Cút!”

Nữ nô run lên, co giò bò tới nơi cách Nguyên Chiến xa nhất.

Chờ khi cô ta bị Băng đuổi về phòng, cô ta liền kể những gì mình nhìn thấy cho ba người còn lại, nhưng ba người kia không tin.

Nhỏ nữ nô có diện mạo xinh đẹp nhất trong đó, thân thể cũng đẫy đà nhất, cô ta sửa sang lại đầu tóc của mình một chút, đứng lên nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải hầu hạ khách nhân cho tốt, nếu không Xà Đảm đại nhân sẽ tức giận.”

Ba cô khác nghe tới tên Xà Đảm liền nhịn không được mà run rẩy.

Nhỏ nữ nô xinh đẹp nhất vuốt vuốt mái tóc dài rối xơ của mình, cởi tấm da thú đơn sơ ra, để trần thân trên, hạ thân chỉ mặc một cái váy ôm chặt mông, sau đó thướt tha đi sang căn phòng khác.

Ba nữ nô còn lại nhìn nhau, cũng cởi áo, sửa soạn lại mình, rồi cố lấy can đảm đi ra ngoài quyến rũ và hầu hạ đám đàn ông đó.

Nhỏ nữ nô xinh đẹp nhất vừa lên sân khấu liền làm mấy tên tiểu nhân nhìn không chớp mắt. Nhưng mục tiêu của cô ta không phải đám người Đinh Ninh và Đinh Phi, mà là Nguyên Chiến – người đàn ông có địa vị cao nhất trong cái phòng này.

Nguyên Chiến đã hầu hạ tư tế của mình tới mức động tình, nếu tư tế của hắn không kiên quyết cự tuyệt thì chắc bây giờ hắn đã ôm người đi vui vẻ một phen.

Vì thế, nhỏ nữ nô xinh đẹp kia cũng thấy được cảnh tượng làm cô ta khó mà tin được: Vị chiến sĩ cường đại nhất và có địa vị cao nhất ở nơi này vậy mà thật sự ôm một ông già trong lòng, vừa nhìn là biết hắn đã động tình.

Sao có thể?! Nhỏ nữ nô xinh đẹp dụi mắt.

Là giả đúng không? Có lẽ ông già kia không thật sự già? Hoặc ông ta không phải đàn ông?

Nhỏ nữ nô xinh đẹp vừa nghĩ vừa đến gần Nguyên Chiến, rất nhanh sau đó quỳ xuống bên chân hắn, vươn tay vuốt ve cánh tay hắn, còn cố ý cọ bộ ngực đầy đặn của mình lên cánh tay hắn.

Ba nữ nô khác lúc này cũng đi ra, một người thân hình đầy đặn cũng đi đến gần Nguyên Chiến, quỳ xuống bên phía sườn khác của hắn, nữ nô này còn trực tiếp hơn nữa, vươn tay sờ lên đùi Nguyên Chiến.

Hai nữ nô kia thì đi về phía Băng và Đinh Ninh.

“Băng!” Nguyên Chiến thô bạo đẩy hai nữ nô ra, vẻ mặt lạnh như băng: “Tao nhớ tao đã giao bốn con nhỏ này cho mày cơ mà.”

Băng cũng không ngờ đám nữ nô đó lại to gan đến thế, rõ ràng đã dặn bọn họ không được đi ra khỏi phòng, nhưng đám nữ nô này chẳng những hết lần này tới lần khác lấy cớ hỗ trợ mà đi ra, lần này còn trắng trợn như thế, có phải thái độ của bọn họ quá ôn hòa rồi không?

Băng lạnh mặt đứng lên, túm lấy tay một nữ nô kéo cô ta ra ngoài cửa.

Nữ nô kia sợ tới mức kêu to: “Đại nhân! Xin đừng! Xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ bị Xà Đảm đại nhân đánh chết mất, xin ngài! Ngài muốn tôi làm cái gì cũng được, đừng đuổi tôi đi… Đại nhân!”

Nghiêm Mặc bị ép phải mở miệng: “Đừng quẳng ra ngoài như vậy, nếu chúng ta quẳng người ra, tên Xà Đảm kia chắc chắn sẽ không quan tâm đến sống chết của mấy nữ nô này, chắc các anh cũng không muốn sáng sớm mai vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy bốn thi thể đông cứng đi?”

Thấy Nghiêm Mặc mở miệng nói giúp mình, bốn nữ nô kia lập tức chảy lệ, còn không quên bày ra bộ dáng yểu điệu đẹp đẽ khi khóc của mình.

Băng quét mắt nhìn đám nữ nô, rồi nhìn Nghiêm Mặc, không tán thành lắm: “Bốn người này không phải nữ nô bình thường, không thể giữ lại.”

Nghiêm Mặc túm lấy cái tay thối của Nguyên Chiến cứ vuốt ve ngực mình nãy giờ, cố gắng giữ cho giọng nói mình đầy bình tĩnh: “Đưa bọn họ qua căn phòng cách vách, nếu còn dám ra ngoài, thì quẳng họ ra.”

Băng thấy tư tế đại nhân đã quyết, cũng không nói nhiều nữa: “Vâng.”

Nhỏ nữ nô xinh đẹp nhất đột nhiên nhào lên ôm chân Nghiêm Mặc: “Đại nhân, cho chúng tôi hầu hạ người đi, nếu chúng tôi không làm, Xà Đảm đại nhân sẽ đánh chúng tôi chết tươi!”

Nguyên Chiến đang định đá văng cô ta đi thì bị Nghiêm Mặc cản lại.

Nghiêm Mặc nhìn về phía cô ta, nụ cười trên mặt không còn nữa: “Xà Đảm đại nhân đánh chết cô, chúng tôi cũng sẽ thế, nếu cô không nghe lời, ngay bây giờ chiến sĩ của tôi sẽ đánh chết cô.”

Nhỏ nữ nô đó hoảng sợ, rồi cùng ba nữ nô kia chạy về căn phòng nhỏ cách vách.

Chờ sau khi về phòng, ba nữ nô kia thì run lên bần bật, vội vàng mặc áo khoác da vào, nhỏ nữ nô xinh đẹp nhất cũng vậy, nhưng vẻ mặt của cô ta thì lại khác ba người kia.

Cô ta không cam lòng, cảm thấy rấm rứt khi bị làm cho nhục nhã, đồng thời còn đắc ý khi phát hiện ra một bí mật lớn.

Một đêm không có chuyện gì đáng nói, sau khi sắp xếp ca gác đêm, sáu người Nghiêm Mặc đều ngủ trong gian phòng lớn, Cửu Phong cũng đã trở về trước khi mọi người đi vào giấc ngủ.

Mang đủ chăn đệm, còn có địa long, nên tất cả mọi người đều không bị lạnh, ngủ khá ngon.

Sáng sớm, tiếng kêu khặc khặc đầy tinh thần của Cửu Phong vang lên, ngày thứ hai ở thành Hắc Thổ bắt đầu.

Cửa vừa mở ra, một cổ gió lạnh thổi vào.

Đáp Đáp đang mở cửa rùng mình một cái.

“Đây là chỗ ở của Cửu Nguyên phải không? Lão Đại Vu của các anh có ở đây không?” Một giọng nói xa lạ cất lên.

“Ngao?”

“Bọn tôi là người của bộ lạc Hắc Thủy, ở đấu trường hôm qua, bọn tôi thấy vu thuật của Đại Vu các anh rất lợi hại, mà bọn tôi tới đây không có dẫn theo tộc vu của mình, tộc nhân bọn tôi lại bị thương, rất nghiêm trọng, bọn tôi có không nhiều nguyên tinh lắm, nhưng bọn tôi còn mang theo ít thứ khác, nếu lão Đại Vu các anh có thể chữa thương cho tộc nhân bọn tôi, chúng ta có thể giao dịch.” Người đàn ông nói chuyện không lưu loát lắm lại nhấn mạnh thêm một câu: “Sẽ là cuộc giao dịch khiến các anh hài lòng.”