Dị Thế Lưu Đày

Chương 309: Lời nguyền của Thần Thú




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

““Đây là lời nguyền của Thần Thú!”Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng nói chuyện truyền vào.

Ngoài cửa bông tuyết bay bay, một đám người diện mạo chất phác, quần áo đơn giản đứng ở ngoài cửa giữa trời tuyết.

Người bên ngoài nhìn thấy Nghiêm Mặc hai mắt liền sáng lên: “Đại Vu! Bọn tôi là…”

“Tôi nghe rồi.” Nghiêm Mặc cắt ngang lời anh ta: “Người bị thương đâu?”

Hửm? Không cự tuyệt ư? Người của bộ lạc Hắc Thủy không ngờ lão Đại Vu lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời có chút sửng sốt.

“Chẳng phải các anh tới tìm tôi để chữa thương cho tộc nhân các anh sao? Nếu không thì thôi…” Nghiêm Mặc xoay người đi về phòng.

Người đàn ông đang nói chuyện bị dọa cho nhảy dựng, vươn tay tới muốn kéo Nghiêm Mặc, “Đại Vu, từ từ! Người bị thương đang ở trong phòng của bọn tôi, xin Đại Vu đi theo bọn tôi.”

“Bộp.” Một bàn tay đập rớt tay của người nọ, rồi thuận tiện kéo cái khăn vải mà Nghiêm Mặc làm rơi lên cổ lại, sau đó nhét cây gậy xương vào tay hắn.

Người bị đập rớt tay mới đầu rất cả kinh, chờ khi anh ta phát hiện ra người đập tay mình chính là người đàn ông cao lớn tham gia trận đấu ngày hôm qua, trong mắt lập tức hiện lên vẻ cổ quái, bật thốt: “Động tác của anh thật nhanh.”

Nguyên Chiến đánh giá đối phương một phen: “Muốn Đại Vu chúng tôi ra tay cứu người? Thì anh phải đưa người bị thương tới đây.” Hắn không nói không cho Nghiêm Mặc chữa thương, ai biểu tư tế của hắn bị Tổ Thần theo dõi chứ.

“Thương thế của anh ấy rất nghiêm trọng, không thể cử động. Bọn tôi ở cái lán phía trước, rất gần.” Người nọ chỉ qua cái lán lớn ở đối diện, quả thật nó ở không xa.

Ngày hôm qua vừa có người khiêu chiến, sáng sớm hôm nay đã có người nhờ Nghiêm Mặc đi chữa thương, Làm sao Nguyên Chiến yên tâm cho được? Nên kiên quyết bắt đối phương phải đưa người bị thương tới.

Người của bộ lạc Hắc Thủy rất khó xử, chỉ nói người bị thương không thể cử động.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay Nguyên Chiến: “Để tôi đi theo bọn họ, nếu thương thế của người nọ nghiêm trọng, quả thật không nên di chuyển.”

Người của bộ lạc Hắc Thủy cũng nhận ra nét lo lắng của Nguyên Chiến, liền nói ngay: “Bọn tôi không có ý xấu, chỉ muốn nhờ lão Đại Vu giúp tộc nhân của bọn tôi, các anh có thể đi cùng.”

Nguyên Chiến vẫn còn nghi vấn: “Thành Hắc Thổ không có tư tế trị liệu à? Thần thị của bọn họ không thể chữa thương sao? Các anh vì cớ gì lại không đi tìm họ?”

Người của bộ lạc Hắc Thủy quẫn bách gãi đầu, ấp a ấp úng: “Cái đó, cái đó…”

Một người khác đẩy người đang nói chuyện ra, nói thẳng: “Bởi vì chúng tôi không có nhiều nguyên tinh, hơn nữa bộ lạc chúng tôi cũng không mạnh, các thần thị tới cũng chỉ là những người trẻ tuổi.”

Người ban nãy quẫn bách vội gật đầu phụ họa: “Trẻ tuổi, không được.”

Nghiêm Mặc sờ sờ chóp mũi lạnh của mình, nghĩ thầm nếu mình vẫn mang dảng vẻ thiếu niên, không biết người Hắc Thủy có tới tìm hắn không nữa.

Nguyên Chiến còn muốn hỏi xem người Hắc Thủy có thể giao dịch cái gì, nhưng Nghiêm Mặc sợ bị sách hướng dẫn trừng phạt, liền tỏ vẻ muốn đi qua xem thương thế của người bị thương trước.

Người của bộ lạc Hắc Thủy vừa nghe Nghiêm Mặc đồng ý, như sợ hắn đổi ý, vội vàng dẫn đường cho hắn đi qua cái lán của mình.

Nguyên Chiến không biết đây có phải là một âm mưu hay không, nên cũng đi theo. Mấy người Băng cũng muốn theo nhưng nhận được ám hiệu của Nguyên Chiến, Băng liền dừng bước, chỉ có Đinh Ninh là theo cùng.

Băng xoay người về phòng, trùng hợp nhìn thấy bốn nữ nô kia đi ra khỏi phòng, có hai nữ nô đi tìm Đinh Phi hỏi xem có chuyện gì để các cô làm không, còn hai nữ nô kia thì cố ý vô tình trêu chọc Đáp Đáp.

Băng thầm hừ lạnh, mặt mũi mấy nữ nô này rất đẹp, lại trẻ tuổi, tay chân cũng không giống như từng làm việc nặng, cách nói chuyện và làm việc đều như đang trêu ghẹo đàn ông, hắn ở Nguyên Tế và Cửu Nguyên chưa từng gặp loại phụ nữ nào như vậy, cho nên hắn mới nói mấy nữ nô này có vấn đề.

Các nữ nô thật sự đừng nói tới việc trêu ghẹo đàn ông, bọn họ chỉ hận không thể cách bọn đàn ông ra thật xa. Được rồi, lúc này Băng vẫn chưa biết trên đời còn có một loại nữ nô chuyên dùng để phục vụ đàn ông, thứ hắn không biết còn có nhiều lắm, mà những gì hắn nhìn thấy nghe thấy trong chuyến đi lần này sẽ mở ra cho hắn một cánh cửa mới.

Băng thấy Đáp Đáp thò tay muốn sờ nhỏ nữ nô xinh đẹp nhất kia, đang định quát gã thì đã thấy Đinh Phi tát một cái vào ót Đáp Đáp, sau đó thuận tay nhét một cái thùng gỗ to đùng vào ngực gã: “Đi múc nước!”

Đáp Đáp nhìn nhìn nữ nô lúc nãy dụ mình vuốt ve cô ta, lại nhìn nhìn Đinh Phi đang bận rót nước đã nấu vào túi đựng nước, nâng tay mình lên dòm, đột nhiên duỗi tay sờ mông Đinh Phi, sau đó đẩy một nữ nô đang mon men tới gần Đinh Phi ra thật xa, rồi không đợi Đinh Phi kịp chửi đã ôm thùng gỗ chạy như bay ra khỏi phòng.

Đám nữ nô sắp tức chết rồi, mấy người Cửu Nguyên này bị cái gì vậy chứ? Đây là lần đầu tiên các cô gặp phải người không có chút động lòng với mình. Trước kia Xà Đảm từng cho bọn cô hầu hạ vài tên đàn ông, mấy người đó vừa nhìn thấy các cô đã lập tức đè các cô xuống làm, đỡ hơn thì kéo các cô vào ngực thô bạo xoa nắn vuốt ve, càng đừng nói đến khi các cô chủ động quyến rũ.

Kỳ thật, đám nữ nô không biết, chính bởi vì hành vi chủ động này của mình mới khiến mấy thằng đực rựa Cửu Nguyên đơn thuần chưa hiểu sự đời này bị dọa sợ, cho rằng các cô nhất định có vấn đề. Nếu không thì với gương mặt đẹp đẽ của các cô, mấy người Đinh Phi dù không xum xoe thì cũng sẽ quan tâm tới các cô.

Cái lán lớn của bộ lạc Hắc Thủy rộng hơn Cửu Nguyên, nhưng bên trong rất lạnh, dù đã nhóm lửa thì vẫn không ấm hơn được bao nhiêu.

Có vài nô lệ đang bận bịu dùng cỏ khô và bùn lắp kín những khe hở trên vách tường.

Bên trong rất tối, Nghiêm Mặc phải tốn một chốc mới thích ứng được với ánh sáng, sau đó dừng mắt trên một bóng người nằm trong cái góc âm u cách rất xa đống lửa.

Người nọ rất cường tráng, đang nằm trên da thú, tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét da thú. Bên cạnh người nọ còn có hai tộc nhân khác đang giữ chặt, vẻ lo lắng trên mặt không cách nào che giấu được.

Người bên trong thấy cửa bị đẩy ra liền căng thẳng, thậm chí có người còn cầm lấy vũ khí, chờ khi thấy người đến là tộc nhân của mình mới thả lỏng.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lẳng lặng thu những phản ứng này vào mắt.

Người đàn ông mời bọn họ tới chỉ tay về phía người bị giữ chặt đang nằm trên da thú, khổ sở giải thích: “Mấy ngày trước, trên đường đi bọn tôi nghỉ ngơi trong một sơn động, không ngờ trong đó có rất nhiều chuột bay. Tộc nhân bọn tôi bị lũ chuột bay khổng lồ cắn trúng, lúc đó anh ấy không bị thương nặng, vẫn có thể đi đường, bọn tôi có mang theo thảo dược, nhưng khi tới đây chưa được bao lâu thì tình huống của anh ấy tệ đi, còn… trở nên vô cùng quái dị.”

Chuột bay? Trong hang? Là dơi à? Nghiêm Mặc đoán. Có điều con chuột bay đó to cỡ nào?

Nghiêm Mặc tò mò hỏi.

Người Hắc Thủy huơ tay miêu tả, theo như bọn họ nói, lũ chuột bay quả thật rất lớn, to không kém một con mèo trưởng thành, sải cánh giang hết cỡ thì còn to hơn nữa.

Nguyên Chiến giữ chặt lấy tay Nghiêm Mặc, không cho hắn đến gần người bệnh. Hắn cứ cảm thấy việc này có vấn đề.

Cũng đã tới đây rồi, trừ phi người Hắc Thủy không cho hắn chữa trị, thì hắn sẽ không thể đi. Nghiêm Mặc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi đến cạnh người kia ngồi xổm xuống.

“Ô ô!” Người nọ quơ quơ đầu, hai mắt trừng Nghiêm Mặc, vẻ mặt rất sợ hãi.

“Anh ta bị thương trên mặt?” Nghiêm Mặc thấy mặt người nọ thiếu một miếng thịt, tai trái cũng bị xé mất. Vết thương không được băng bó, chỉ dùng một thứ chất lỏng màu đen bôi lên.

“Đúng vậy.” Người Hắc Thủy nhanh chóng trả lời, “Anh ấy bị thương không nặng lắm, nhưng những người khác đều tốt, chỉ có anh ấy là…”

“Đã bị thương bao lâu rồi?” Nghiêm Mặc tách mí mắt người nọ ra xem đồng tử, rồi nhìn môi y, trong lòng đã đoán được tình trạng của người này.

“A, khoảng chừng năm sáu ngày.”

“Anh ta biến thành như vậy đã bao lâu?”

“Bốn ngày. Sau khi bọn tôi vào thành, tới tối anh ấy bắt đầu nói mình khó chịu trong người, sau đó thì…”

Nghiêm Mặc lại hỏi: “Có phải anh ta nổi điên, muốn cắn người hay không? Còn sợ ánh sáng và nước? Dù có khát cách mấy thì cũng không dám uống nước?”

Nguyên Chiến nghe xong liền theo bản năng mà cảm thấy bất ổn, hình như hắn đã nghe qua chứng bệnh giống vầy rồi. Hồi nào nhỉ? Tại sao hắn lại cảm thấy bất ổn?

“Đúng thế! Đúng là như vậy.” Nghe Nghiêm Mặc nói đúng bệnh trạng, người Hắc Thủy trong phòng đều kích động.

“Đám chuột bay đâu? Các anh có mang theo con nào không?”

“Không có, chuột bay trong hang quá nhiều, bọn tôi đành phải rời khỏi đó rồi đi tìm nơi khác nghỉ ngơi.” Người Hắc Thủy ủ rũ nói.

“Chỉ có một mình anh ta là bị như vậy?”

“Vâng.”

Nghiêm Mặc trầm ngâm, theo như bệnh trạng mà những gì người Hắc Thủy miêu tả, rất có thể người này đã mắc phải bệnh dại.

Nếu thật sự là bệnh dại, hắn cũng đành bó tay. Dù bây giờ hắn có vắc-xin phòng bệnh dại thì cũng vô dụng, một khi nhiễm bệnh dại thì ngay cả thế giới cũ của hắn cũng không có cách nào trị dứt điểm, huống chi hắn ngay cả vắc-xin phòng bệnh cũng không có, bây giờ chỉ có thể dùng kim để giúp người bệnh không khổ sở như vậy nữa.

Cuối cùng Nguyên Chiến cũng nhớ ra thứ mình muốn nhớ, hắn biến sắc: “Đây là lời nguyền của Thần Thú! Đừng tới gần anh ta, người bị Thần Thú nguyền rủa cắn phải ai, kẻ đó rất có thể cũng sẽ bị Thần Thú nguyền rủa!”

Nguyên Chiến túm lấy tay Nghiêm Mặc, kéo hắn cách xa người bệnh, vẻ mặt vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng dữ tợn: “Bộ lạc Hắc Thủy, các người vậy mà bảo Đại Vu chúng tôi tới xem bệnh cho kẻ dơ bẩn bị Thần Thú nguyền rủa!”

Người Hắc Thủy cũng biến sắc, người đàn ông tới tìm bọn họ quẫn bách nói: “Không phải… bọn tôi…”

“Tôi muốn khiêu chiến với lũ khốn các người!” Nguyên Chiến đã vô cùng phẫn nộ rút thẻ bài màu xanh ra muốn ném xuống đất, lũ khốn này quả nhiên đang mưu đồ ám hại tư tế của hắn!

Nghiêm Mặc vội giữ lấy tay hắn: “Khoan đã!” Hắn cảm thấy những người này không giống như Xà Đảm, không có âm mưu gì hết.

Người đàn ông đang quẫn bách cũng vội vã giải thích: “Bọn tôi không muốn hại Đại Vu các anh, bọn tôi thật sự cảm thấy…”

“Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời các anh?” Nguyên Chiến sống chết không cho Nghiêm Mặc tới gần người bệnh kia.

Khi còn nhỏ hắn đã từng gặp một người bị Thần Thú nguyền rủa, cổ người nọ bị sói cắn trúng, không chết, nhưng sau đó lại đột nhiên nổi điên, lúc bị trói lại cũng sợ ánh sáng và nước, chỉ vài ngày đã chết. Lúc ấy lão tư tế cho người thiêu thi thể và lều trại mà anh ta ở, còn quẳng hết những người bị anh ta cắn trúng vào một cái sơn động, thẳng đến khi xác định bọn họ không sao mới thả bọn họ ra.

Nhưng trong mùa đông năm ấy, trong số những người kia có một người cũng giống như người bị Thần Thú nguyền rủa, có điều anh ta không phát điên cắn người, mà là không thể cử động, chỉ mấy ngày sau đã chết. Mùa đông năm ấy rất thiếu thốn thức ăn, nhưng lão tư tế cũng không dám để mọi người ăn thịt anh ta, chỉ có thể mang đi thiêu.

Người Hắc Thủy lúng túng, cả đám trầm mặc nhìn nhau.

Nguyên Chiến cười lạnh: “Chẳng trách các anh lại bảo Đại Vu của bộ lạc khác tới chữa thương cho các anh, có phải các anh muốn truyền lời nguyền của Thần Thú cho chúng tôi hay không?”

“Không phải!”

“Thành Hắc Thổ cho phép các anh che giấu một người bị Thần Thú nguyền rủa?”

“Bọn họ không biết.”

“Vậy các anh không sợ chúng tôi nói ra?” Nguyên Chiến càng lúc càng không tin đám người Hắc Thủy này. Hắn cũng không tin thành Hắc Thổ không biết người Hắc Thủy che giấu một kẻ bị Thần Thú nguyền rủa.

“Bọn tôi có thể giao dịch với các anh, bọn tôi có một vài thứ mà các anh chắc chắn sẽ muốn, chỉ cần các anh không nói ra…”

“Hắc Thủy, tôi nhớ kỹ các người ” Nguyên Chiến kéo Nghiêm Mặc đi.

“Khoan đã!” Người Hắc Thủy nóng nảy. Bọn họ thật sự chỉ muốn xem xem lão Đại Vu hôm qua có thể trấn an con gấu đang phát cuồng liệu có giải được lời nguyền của Thần Thú hay không mà thôi, bọn họ không nói ra đúng là lỗi của bọn họ, nhưng họ thật sự không muốn truyền lời nguyền của Thần Thú cho người khác.

Người Hắc Thủy nói chuyện vụng về, càng muốn nói thì càng không nói ra lời, chỉ có thể ngăn ở trước cửa không cho hai người đi.

Trong mắt Nguyên Chiến lóe lên tia sáng ngoan độc: “Các người muốn đánh nhau với tôi?”

“Không phải!” Cái người hay quẫn bách đã đổ mồ hôi đầy trán giữa ngày tuyết rơi: “Xin các anh đừng nói ra ngoài, thành Hắc Thổ thật sự không biết chuyện này. Nếu các anh nói ra, tộc nhân của bọn tôi sẽ bị thiêu sống, bọn tôi cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thành Hắc Thổ, về sau nói không chừng thành Hắc Thổ sẽ lấy cái cớ đó mà ép bọn tôi cống nạp nhiều gậy ngọt hơn.”

Gậy ngọt? Nghiêm Mặc dừng bước.

Nguyên Chiến không thèm quan tâm tới tương lai của người Hắc Thủy, chỉ cần là bọn muốn hãm hại tư tế nhà hắn thì đều đáng chết!

“Các anh không thể đi!” Người Hắc Thủy chặn cửa: “Các anh phải đồng ý không nói việc này ra ngoài!”

“Cút ngay!”

Người Hắc Thủy hối hận rồi, bọn họ không nên tùy tiện mời người tới, bây giờ chẳng những chọc giận chiến sĩ của lão Đại Vu, mà còn có khả năng làm bại lộ chuyện tộc nhân của bọn họ bị Thần Thú nguyền rủa.

Nguyên Chiến thấy người Hắc Thủy như vậy cũng có chút tin tưởng bọn họ không phải do Xà Đảm phái tới, nhưng việc người Hắc Thủy kêu Mặc của hắn đi trị liệu cho người bị Thần Thú nguyền rủa vẫn làm hắn cảm thấy không thể tha thứ.

Tuy Nghiêm Mặc không có cách chữa trị bệnh dại, nhưng hắn cảm thấy rất có hứng thú đối với gậy ngọt, nhìn vẻ mặt nôn nóng của người Hắc Thủy, hắn giữ chặt tay Nguyên Chiến, nói với người Hắc Thủy: “Có phải người kia rất quan trọng với các anh hay không?”

Người Hắc Thủy cùng nhìn về phía người đàn ông đã đi tìm Nghiêm Mặc ban nãy.

Anh ta mím môi, sau đó gật đầu một cái.

Nguyên Chiến đột nhiên hỏi: “Người nọ là thủ lĩnh của các anh? Tù trưởng?”

Người Hắc Thủy lập tức biến sắc, mấy người này thật đúng là không biết che giấu suy nghĩ và tâm tình của mình, đều là một đám thành thật.

Nghiêm Mặc tò mò, quay đầu dùng mắt hỏi Nguyên Chiến: Anh nhìn kiểu gì mà nhìn ra người nọ là tù trưởng của họ thế?

Nguyên Chiến quẹt quẹt ngón tay trên cổ, Nghiêm Mặc sực nhớ người nọ có đeo vòng cổ, liền bừng tỉnh. Đúng vậy, vòng cổ mà người nọ đeo là phức tạp nhất trong số họ, ngay cả khi sinh bệnh cũng không tháo xuống, này chứng tỏ thứ trang sức đó không thể dễ tháo xuống.

Người Hắc Thủy thừa nhận: “Không sai, đó là tù trưởng của bọn tôi, bọn tôi không thể mất đi ngài ấy. Nếu Đại Vu các anh không thể giải trừ lời nguyền của Thần Thú, thì cũng xin các anh đừng nói chuyện này ra ngoài, bọn tôi có thể cho các anh gậy ngọt.”

“Gậy ngọt mà anh nói có thể mang tới cho tôi xem thử không?” Nghiêm Mặc nóng lòng muốn xem thử cái gậy ngọt mà người Hắc Thủy nói có phải là thứ hắn nghĩ tới hay không.

“Nếu các anh đồng ý không nói ra ngoài.”

“Yên tâm, các anh không có ý hại chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không tùy tiện nói bậy. Nếu gậy ngọt của các anh là loại thực vật mà tôi từng gặp, thậm chí tôi còn có thể giúp tù trưởng của các anh ra đi nhẹ nhàng một chút.”

“Đại Vu, ngài thật sự không có cách nào giúp tù trưởng bọn tôi sao?” Người Hắc Thủy đáng thương hề hề nói.

Cũng không phải không có cách, hắn có Phản Hồn đan, nhưng hắn thật sự không muốn vì một người không quen không biết mà dùng một viên Phản Hồn đan quý giá như vậy. Dù sao một khi bị nhiễm bệnh dại thì sẽ không thể chữa trị, ngay cả sách hướng dẫn cũng không… Khoan đã! Với tính cách của sách hướng dẫn, khi trên tay hắn có Phản Hồn đan, nếu hắn không chữa trị cho người này thì liệu có bị phán là thấy chết không cứu không?

Thấy chết không cứu hình như phạt mười điểm đúng không? Tăng mười điểm và một trừng phạt nhẹ, so với một viên Phản Hồn đan, hắn thà chọn cái sau.

Liệu sách hướng dẫn có phạt hắn cảm nhận hoặc xảy ra bệnh trạng giống người bị bệnh dại không? Tỷ như sợ ánh sáng và nước trong mười ngày, lại còn cắn người?

Hừ, sách hướng dẫn khốn nạn chắc chắn sẽ làm ra loại chuyện này!

Nhưng bảo hắn dùng Phản Hồn đan, hắn lại không nỡ, còn cách nào để cứu người này không?

Nghiêm Mặc vỗ vỗ đầu, tư duy của hắn lại lần nữa bị giới hạn, hắn cho rằng y thuật của mình chắc chắn không thể chữa khỏi bệnh dại, lại quên mất bây giờ phương pháp chữa bệnh của hắn đã không chỉ gói gọn trong mớ y thuật kiếp trước nữa.

Chẳng phải sách hướng dẫn mở ra cho hắn điểm tín ngưỡng sao? Còn thưởng cho hắn phương pháp sử dụng điểm tín ngưỡng.

Hình như sách hướng dẫn nói điểm tín ngưỡng có thể sử dụng để cứu các sinh vật khác? Ai nha, hắn nhớ điểm tín ngưỡng có thể giảm bớt giá trị cặn bã, muốn tích lũy nhiều một chút, nhưng bởi vì kiến thức y học của mình mà bỏ qua một tác dụng khác của nó, này thật là không nên.

“A Chiến, tôi muốn nói chuyện với Thần Thú, đừng cho người khác tới gần tôi.” Hắn muốn nhanh chóng xem lại cách sử dụng điểm tín ngưỡng, từ khi có được cái đó, hắn vẫn chưa xem kỹ.

Nghe nói thế, người Hắc Thủy cùng nhìn về phía ông già Nghiêm, trong mắt dâng lên niềm vui sướng và hy vọng mãnh liệt.