Lăng Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Yêu Linh Nhi, đột nhiên khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, nói: “Giết người diệt khẩu? Ngươi sao lại nói những lời này? Chúng ta không phải là hảo tỷ muội sao?”
Yêu Linh Nhi cười khanh khách không ngớt, nói:
“Đúng là hảo tỷ muội, trong cơ thể ta có độc dược không phải là nhờ ơn hảo tỷ muội ngươi sao?”
Lăng sương biểu tình bình tĩnh, tựa hồ một điểm đều lơ đễnh.
“Khóa linh đan độc đó không phải sớm bị ngươi giải rồi sao? Một chút tiểu độc nghĩ đến không làm khó được Miêu tộc các ngươi vốn là bậc thầy về trò này mà.” Lăng Sương thản nhiên nói.
Yêu Linh Nhi tiếng cười nhạt dần, đôi mắt quyến rũ dần hiện ra một tia kinh ngạc, một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Ta đã coi thường ngươi, người nắm giữ Thanh Long đế quốc rồi.”
“Ta nghĩ chúng ta vẫn như cũ có thể hợp tác, ngươi đang ở Phong Vân Tông mai phục mà lại chạy về đây nói cho ta nhiều chuyện như vậy, xem chừng có việc vượt quá khả năng chăng, bằng không ngươi sẽ sớm trở thành một cỗ thi thể thôi. Chúng ta có thể hợp tác khống chế Phong Vân Tông, nghĩ đến đối với ngươi ta đều là lựa chọn tốt nhất.” Lăng Sương nói.
“Ta không có ý kiến, nếu có thể cùng hợp tác từ đầu, ta sao có thể mất cả chì lẫn chài được chứ.”
Yêu Linh Nhi quyến rũ vuốt ve sợi tóc, nàng đương nhiên biết tâm cơ của Lăng Sương, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho mình cùng bọn chấp chưởng Phong Vân Tông chứ, hai người bây giờ là quan hệ lợi dụng, nhưng cuối cùng hươu chết về tay ai thì khó nói trước, tối thiểu hiện tại, các nàng hợp tác mới có thể đạt lợi ích lớn nhất.
*******************
Đồ thư quán, giữa không gian ma pháp trận, Phong Dực ngồi xếp bằng dưới bầu trời tràn ngập các tinh tú, trên người có 2 luồng ánh sáng hắc bạch đan xen vào nhau. Mà ở phía sau hắn, một đạo quang ảnh bàng bạc gần như trong suốt đang từ từ vận chuyển khắp cơ thể, chính là Quang minh chi lực hùng hậu.
Bỗng nhiên, thân thể Phong Dực chấn động, khí tức bỗng trở nên không ổn định, nếu có thể nhìn kỹ, chắc chắn sẽ khiến nhiều người kinh hãi, hắn đang từ từ đẩy ma lực vốn hòa nhập trong máu và tủy chuyển hóa thành Quang Minh lực, khiến người hắn tỏa ra Quang minh chi luân vô cùng thánh khiết, khiến cho người thường sẽ không tự chủ mà muốn quỳ bái.
Phong dực đột nhiên trợn mắt, nhảy dựng lên, trong miệng lặng lẽ đọc chú ngữ, quát to: “Thánh quang tinh lọc!”
Một đạo bạch quang thánh khiết theo bầu trời chiếu xuống, tựa hồ có thể xua tan tất cả tà ác.
“Ha ha, Lăng Tuyết, ta cuối cùng thành công.” Phong Dực xoay người, kinh hỉ trong nháy mắt ngưng trệ, Lăng Tuyết vốn đã nửa hư nửa thực mà bây giờ gần như trở nên trong suốt, ngay cả mặt mũi mắt đều thấy không rõ lắm rồi.
“Chúc mừng ngươi, Dực ca ca.” Lăng tuyết mừng rỡ nở nụ cười.
“Lăng tuyết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cùng với lão Pháp Khắc đều đang gạt ta phải không?” Phong Dực trong lòng không khỏi dâng lên một cổ phẫn nộ, hắn cho rằng mình đạt được thành công này dĩ nhiên gây hậu quả nghiêm trọng cho Lăng Tuyết.
“Dực ca ca, ngươi hãy nghe ta nói, đây là ta tự nguyện, cơ thể của ta không thể một năm rưỡi có thể tái tạo thành công, hiện tại có thể đến giúp ngươi, ta cảm thấy rất thỏa mãn, cũng rất có cảm giác thành tựu, ngươi yên tâm đi, cơ thể của ta muốn khôi phục trở lại thì cũng không thể tồn tại mãi được.” Lăng Tuyết lo lắng giải thích.
Không gian ma pháp trận triệt để đình chỉ vận chuyển, mười khối cực phẩm ma tinh cùng với một khối thải hồng ma tinh dùng vận chuyển nó đều biến thành phấn vụn.
“Dực ca ca, ta chống đỡ không nổi nữa, ta về trước vậy.” Không đợi Phong Dực nói, Lăng Tuyết đã tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng phải là trở lại chỗ của mình để bổ sung năng lượng.
Phong Dực theo lầu các đi ra, liền xông ra ngoài, hắn muốn tìm lão Pháp Khắc để hỏi rõ ràng.
“Ôi...” Đang đi ra tầng bảy, một thân thể mềm mại đụng phải hắn, kinh hô một tiếng ngã ra sau.
Phong dực theo bản năng tiến đến phía trước đỡ lấy, nhưng bàn tay truyền đến cảm giác... Hình như khá to, làm cho hắn lập tức cảm giác được có chút không đúng lắm. Nguyên lai cú va chạm làm thân thể cô gái quay một trăm tám mươi độ ngã ra sau, Phong Dực lại phản xạ nhanh nhẹn, cánh tay vừa lúc vòng qua dưới nách của nàng mà ôm lấy bộ ngực sung mãn, hắn thấy cô gái có mái tóc ngắn màu xanh, đương nhiên hắn biết là ai rồi
Phong Dực nâng nàng dậy, áy náy nói: “Xấu hổ, ta không cố ý mạo phạm.”
An Kỳ Nhi có chút phẫn nộ ngẩng đầu, thấy Phong Dực mắt đầy áy náy lại có vẻ chân thành, có lẽ hắn thật không phải là cố ý, vừa rồi chỉ tại thân thể thánh khiết của mình lại bị một tên nam nhân chạm vào ngực, làm nàng lửa giận trong lòng khó tiêu.
“Thực sự xấu hổ, ta có việc gấp đi trước một bước, sẽ bồi tội sau vậy.” Phong Dực nói xong liền theo hướng dưới lầu phóng đi.
“Ngươi...” An Kỳ Nhi hít sâu một hơi để bình phục lại tâm tình, đột nhiên nghĩ đến nam nhân khá trẻ này hình như chưa từng gặp qua, phải biết rằng, có tư cách lên tầng thứ bảy cũng không nhiều, nàng xem như là một trong những người trẻ nhất, nhưng mà hắn so với nàng tựa hồ còn ít tuổi hơn?
Phong Dực chạy vội ra chỗ lão Pháp Khắc, chưa kịp mở miệng chất vấn, chỉ thấy được lão Pháp Khắc đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường đơn, tuyệt không nhúc nhích.
“Lão Pháp Khắc, lão Pháp Khắc...” Phong dực trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, đi tới gần giường kêu lên.
Lão Pháp Khắc vẫn như cũ không nhúc nhích, vẻ mặt như cây già ngàn năm khắc sâu nhiều nếp nhăn, thật vô cùng yên tĩnh, tim cũng không hề đập, dường như vĩnh viễn ngủ tại đây.
“Tại sao có thể như vậy? Lão Pháp Khắc, ngươi tỉnh lại cho ta, nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Phong Dực cố sức thúc lão Pháp Khắc, lớn tiếng nói, khóe mắt đã có giọt nước mắt lăn xuống.
Nhưng đúng lúc này, toàn thân lão giả lại toát ra một trận quang mang, trên đỉnh đầu lão không gian bị vặn vẹo, một cái hộp đen nho nhỏ xuất hiện.
Phong dực đem hắc hộp gỡ xuống mở ra, bên trong có một đống đồ vật bay ra, trong đó có mấy bộ áo chuyên dụng cho thánh mục sư, một cái Quang Minh pháp trượng, có một cái huy hiệu chứng minh thân phận mục sư, còn có một phong thư được viết để lại, còn có hai cái hắc bạch giới chỉ.
"Tiểu tử, rốt cục đã tới rồi, nói vậy ngươi đã vượt qua được thử thách Quang minh a, ha hả, ta cũng đã chết rồi, Lăng Tuyết nha đầu kia... Ít nhất... Muốn một năm sau mới có thể lần thứ hai xuất hiện, hy vọng trong một năm ngươi có thể tìm được thần Nguyệt Thạch, như vậy nha đầu kia muốn tái tạo Quang Minh thân thể thì không cần chờ đến sau trăm tuổi rồi.
Tất cả các chuẩn bị của người đều được mục sư ở thần điện tuân theo, ngươi cứ yên tâm sử dụng a. Ta dạy cho ngươi phương pháp hoán đổi, ngươi hiện tại hẳn là đạt được giai đoạn đầu, nếu ngươi đạt được giai đoạn thứ sáu, phải đi thực hiện lời hứa trước đây với ta, đi khiêu chiến một người, người này đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.
Được rồi, ta tinh lực đã kiệt nên phải đi trước, tiểu tử, không nên khổ sở, thiên hạ lúc nào chẳng có cảnh phân ly."
Nhìn vài dòng chữ, phong dực thơ thẩn hồi lâu.
Một lúc lâu, hắn mới thở dài một hơi, trước mắt lại hiện ra lão Pháp Khắc già nua ôn hòa mà lại thần bí, hắn vẫn cho rằng cao nhân như thế không thể dễ dàng chết được, nhưng sự thực chính là, lão Pháp Khắc cứ thế từ biệt không một lời nói trước.
“Cảnh giới thứ sáu, lão Pháp Khắc, ngươi cũng đánh giá quá cao ta rồi a, thế nào mà từ cấp thứ nhất tu luyện tới cấp thứ hai đoạn ta đều không hiểu ra sao...” Phong dực lẩm bẩm nói, mà lúc này thân thể lão Pháp Khắc bắt đầu tan rã, biến thành đoàn khói khí lượn lờ rồi nhanh chóng không để lại một tia dấu vết.