Dị Thế Ma Hoàng

Chương 79: Mục Sư Bạo Lực




Phong Dực có chút thẫn thờ đi lẫn vào dòng người đang tấp nập ở ngã tư đường, trên người ăn mặc trang phục mục sư mới tinh, trong tay cầm Quang Minh pháp trượng, bên hông lại treo một cái thý địch màu xanh, bộ dáng có chút bất cần.

Kinh nghiệm Luân Hồi khiến hắn sớm xem nhạt sinh tử, nhưng con người dù sao cũng là động vật máu nóng, có cảm tình thì có lo lắng, lo lắng của hắn là làm thế nào có thể triệt để nhìn thấu sinh tử?

Phong dực ngẩng đầu, thấy bên đường là một quán rượu, liền đẩy cửa bước vào.

Chỉ là một quán rượu nhưng lại có toàn mạo hiểm gia, bên trong trang trí khá cổ kính, thanh nhã, hiện tại người cũng không nhiều lắm, trang phục thoạt nhìn như tầng lớp quý tộc, bọn họ nhẹ giọng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại uống rượu, cố không ảnh hưởng đến những người khác.

“Mục sư tôn kính, xin hỏi tiên sinh ngài đi một người sao?” Một nữ tử bán hàng xinh xắn hai mắt sáng ngời, lắc lắc eo thon đi tới nhiệt tình hỏi, còn trẻ như vậy đã thành mục sư nàng cũng không gặp nhiều.

Phong Dực gật đầu, ngồi xuống một chỗ khuất trong quán, nhưng hắn vẫn hấp dẫn tầm mắt mọi người. Dù sao, mục sư vô luận ở quốc gia nào đều được người ta thập phần tôn kính, hơn nữa mục sư có sự bất đồng lớn với các chức nghiệp khác, luôn thuộc về khái niệm được thần thánh hóa, cũng chính là người trong quyền lực thần điện, chỉ có thần điện có quyền xử trí, bất luận quốc gia thế lực nào cũng không thể quản được bọn họ. Chỉ là hiện nay uy nghiêm của thần điện đã giảm đi ít nhiều, bởi vậy, một ít thế lực khổng lồ như tông môn cùng với quốc gia đã bắt đầu phá hoại luật lệ. Đương nhiên, nếu không liên quan đến đến lợi ích hay sinh tử, không người nào nguyện ý đi đắc tội thần điện.

Hơn nữa, trang phục Phong Dực quái dị như vậy, hình như không phải mục sư bình thường.

“Các ngươi mang cho ta loại rượu mạnh nhất, nhớ kỹ, phải là rượu mạnh.”

Phong Dực nói.

Người bán hàng lấy làm kinh hãi, nhân viên thần điện tựa hồ là cấm dùng rượu mạnh, chỉ có thể uống một ít rượu trái cây các loại. Nhưng khách hàng là thượng đế, bởi vậy nàng mang theo vẻ kinh nghi mà bắt đầu đi lấy rượu.


“Mục sư tiên sinh, đây là Liệt Diễm hỏa tâm, loại rượu mạnh nhất của quán chúng tôi.”

Nữ tử bưng một chén rượu, một ngọn Hỏa Diễm thoáng bốc lên trên bề mặt chén rồi nhanh chóng biến mất. Đặt chén rượu trước mặt Phong Dực, màu sắc đỏ tươi như máu.

Phong Dực bưng chén rượu lên, phóng một hơi cạn sạch, một vị cay nồng theo cổ họng tiến vào dạ dày, nhất thời dạ dày có cảm giác như bị một trận hỏa thiêu, sau đó cảm giác nóng rực tràn ngập đến quanh thân, dường như cả người đang bốc cháy hừng hực.

Người bán hàng kinh hô một tiếng che miệng lại, Liệt Diễm hỏa tâm tại Thần Phong Đại Lục tiếng tăm lừng lẫy, chưa từng có người nào dám một ngụm uống cạn một chén, đều nhấm nháp từng chút một, nàng đã từng uống thử một chút, kết quả say một ngày một đêm.

“Hảo, rượu ngon, mùi hương thơm nồng, uống vào khiến họng như bốc hỏa, vào dạ dày lại tán ra, cảm giác nóng bỏng, lục phủ ngũ tạng như một đoàn Hỏa Diễm bùng cháy, đặc biệt trái tim, như một xiên thịt nướng vậy, cho... Ta một chén nữa.”

Phong Dực như một chuyên gia mỹ tửu, thở ra một ngụm toàn hơi rượu làm không khí xung quanh cũng nóng lên.

Phong Dực một chén tiếp theo một chén, liên tiếp uống mười chén, làm tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trên đời có loại tửu lượng trình độ này sao? Ai cũng cảm giác như mình vừa bị tát một cái vậy. Nhìn hắn tuy sắc mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt, vừa uống vừa kiến giải tri thức về tửu ẩm cho mấy người xung quanh. Nhiều tên nghe mà thấy cả nước miếng nhỏ xuống

Phong Dực ngồi ở địa phương đặc biệt này phát tiết nội tâm đang cô độc cùng với phiền muộn, nhưng đang lúc cao hứng, một phòng trong quán đột nhiên bật mở, một cô gái bán hàng quần áo không chỉnh tề, khóc lóc chạy ra.

“Tiểu mỹ nhân, đừng chạy a, theo Vương gia ta, vinh hoa phú quý tất nhiên là hưởng thụ đến già.”
Một hoa phục thiếu niên đang đuổi tới nở nụ cười dâm đãng, phía sau hắn còn có hai người cầm kiếm hình như là Kiếm Sư, đi sát theo bảo tiêu. Người như thế vừa nhìn là biết gia thế không tồi, chắc mang theo hai con chó săn để tìm phụ nữ đùa giỡn.

Mọi người ngồi đây đều có thân phận quý tộc thân sĩ, vô cùng khinh thường người như thế, chỉ là bọn hắn vừa nhìn thấy vị thiếu niên này, toàn bộ thức thời mà ngậm chặt miệng, đương kim Cửu vương gia Phổ Lạp Đức Trát Khắc, ai dám đắc tội chứ?

Hai gã Kiếm Sư một tả một hữu ngăn chặn đường lui của cô gái này, hiển nhiên đối với loại chuyện này rất thông thạo.

Nữ tử bán hàng ánh mắt cầu cứu nhìn phía bốn phía, nhưng bất kể là những thân sĩ quý tộc bình thường hay cười đùa với nàng, đều không ai tiến lên giúp nàng, cho dù là nói giúp nàng một câu.

Trát Khắc mang theo nụ cười dâm đãng tiến lên, nắm lấy vạt áo nàng xé ra, tiếng cười dâm dật càng to hơn, nữ tử này toàn bộ vai cùng với non nửa bộ ngực đã lộ ra bên ngoài.

Nữ tử kinh hoàng kêu một tiếng, hai tay ôm ngực ngồi xổm xuống, thân thể mềm mại run lên, nhìn thấy ma trảo của Trát Khắc lần thứ hai xông tới, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“Cũng không biết tại sao địa phương cao thượng này lại có súc sinh tiến vào lại, thực là con bà nó mất hứng.”

Đúng lúc này, một thanh âm uể oải ở một góc vắng vẻ trong quán rượu vang lên, tay Trát Khắc dừng lại, quay đầu lại mang theo ánh mắt hung ác tìm kiếm chủ nhân của thanh âm, ở đế đô này, còn không có ai dám nói với hắn như vậy. Khi hắn thấy Phong Dực một thân mục sư, chẳng hề để ý mà cười nói:

“Nguyên lai là một tên phá mục sư, ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi, bản vương sẽ xem xét mà hướng thần điện tha tội cho ngươi.”

Phong dực hắc hắc nở nụ cười, hai mắt híp lại, chậm rãi đứng dậy đi tới.

“Lâu rồi thiếu gia ta không giết trư, ngày hôm nay lại phải dùng bổn cũ rồi.”


Phong dực chửi bới, trong tay Quang Minh pháp trượng hung hăng hướng phía đầu Trát Khắc ném tới.

Hai hai gã Kiếm Sư vội vàng hét lớn một tiếng vọt lên, Phong Dực thế đi không giảm, bay lên một chân đá tên Kiếm Sư bên phải, mượn đà xoáy chân đá hướng về phía gã bên trái, Quang Minh pháp trượng trong tay đồng thời nện lên vai Trát Khắc.

Hai gã Kiếm Sư mang theo ánh mắt không thể tin được bay ngược ra ngoài, đập nát tấm kính của quán, người nào cũng miệng phun máu tươi. Mà Cửu vương gia lúc này sắc mặt xanh trắng, ôm vai phải kêu lên như lợn bị mổ, hắn rõ ràng nghe được đầu khớp xương ở vai mình kêu răng rắc.

“Hồi lâu không có đánh người, xem ra đã kém đi rất nhiều.”

Phong Dực đem Quang Minh pháp trượng thu hồi, liếc Tát Khắc một cái, tung thêm mấy quyền như mưa vào khuôn mặt hắn.

Trát Khắc quỳ trên mặt đất, mắt, mũi, mồm chảy đây máu khiến khuôn mặt hắn bây giờ thập phần khủng bố.

“Ngươi... Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không.. A...”

[ truyen cua tui @@ Net 】
Trát Khắc run run chỉ ngón tay về phía Phong Dực, chỉ là vừa nói, Phong Dực đã nhấc chân bồi một cước vào bụng của hắn, thanh âm của hắn như bị nghẽn lại, bô dạng như một con tôm, mồm mấp máy không thành lời.