Tất cả mọi người cứ há hốc mồm mà xem một màn này, hiện tại mục sư đều bá đạo như thế sao? Ma pháp trượng bây giờ không cần thi phép mà cứ thế đập đầu người ta sao. Lúc này Trát Khắc run rẩy, răng cứ thế va đập vào nhau, đây đâu phải mục sư, rõ ràng là một tên lưu manh giả dạng mà.
Phong dực vỗ vỗ tay, chỉnh sửa lại y phục, không như mọi người tưởng tượng hắn sẽ chạy trốn, trái lại vẫn ung dung ngồi xuống, cái giày màu bạc vẫn đặt nguyên xi trên mặt Trát Khắc. Cái tính cách ngông cuồng này, nếu không phải người điên thì là có hậu phương cường ngạnh.
Rất nhanh, cửa quán rượu bị lực mạnh đá văng, một đội vũ trang nhanh chóng tiến vào, bọn họ nhận được thông tri, nói là Cửu vương gia Trát Khắc bị một gã mục sư đánh một trận, đây đương nhiên là đại sự, tuy rằng bọn họ khinh thường Trát Khắc, thế nhưng hắn chính là Cửu vương gia hoàng tộc, đánh hắn chẳng phải là cũng làm cho hoàng thất mất tôn nghiêm thể diện sao.
“Tần đội trưởng, mau tới cứu bản vương...”
Bị Phong Dực dẫm nát dưới chân, Trát Khắc lớn tiếng nói, nhưng vừa mở miệng, thấy lực giẫm mạnh lên, khoang miệng nhất thời phun một búng máu tuôn ra, miệng rộng méo lệch hẳn sang một bên.
“Buông Cửu vương gia ra, mau thúc thủ chịu trói.”
Thành vệ đội trưởng Tần Thiên Đại quát lên, phất tay, phía sau hơn ba mươi thành vệ đem Phong Dực vây quanh.
“Thành Vệ đại nhân, ngươi buông tha mục sư tiên sinh a, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi đem ta bắt đi a.” Đúng lúc này, nữ tử bán hàng bị Trát Khắc phi lễ lại quỳ xuống nức nở khóc.
Phong Dực ngẩn ra, rất nhiều người trong lúc nguy cấp thì được người ta giúp đỡ, vừa thấy có phiền toái thì len lén trốn, mặc kệ ân nhân của mình, chuyện như vậy cũng không hiếm, nhưng nữ nhân này lại dũng cảm mà đứng dậy, biết rõ kết cục rất có thể khiến nàng thập phần bi thảm, cũng không uổng công hắn đã xuất thủ.
“Đem nàng bắt lại.” Tần đội trưởng ra lệnh một tiếng, lập tức có hai gã thành vệ đi ra định kéo cô gái này đi.
Phong Dực tay khẽ động, Quang Minh pháp trượng phía sau xuất lưỡng đạo tàn ảnh, bang bang đánh vào ngực hai gã thành vệ, cả hai gã thành vệ kêu thảm một tiếng bay rớt ra ngoài.
“Đem nàng bắt đi? Phải xem bản thiếu gia có đồng ý không chứ?” Phong Dực thờ ơ nói.
Tần Thiên Đại có thể leo lên chức thành vệ đội trưởng ở đế đô hỗn loạn này, đương nhiên phải có chút giảo hoạt hơn người, trước mắt tên mục sư bạo lực này không kiêng dè thân phận của Trát Khắc, mấy thành vệ phía sau càng không để vào mắt, nếu nói thế lưc tên này không cường đại hắn chắc chắn không tin.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tần đội trưởng nói ra lời này khiến tất cả mọi người thất kinh, Cửu vương gia vẫn nằm dưới chân đối phương, hắn lại hỏi đối phương muốn thế nào?
“Không muốn thế nào, chỉ thuận tiện thay tiểu đệ giáo huấn hắn một chút, không để tôn nghiêm hoàng thất ảnh hưởng được.”
Phong Dực cười, giơ chân lên, lần thứ hai hung hăng đạp xuống, một tiếng bi thảm kêu lên, rất nhiều người trong lòng run lên, không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình.
Tiểu đệ của hắn? Quản giáo Cửu vương gia? Tôn nghiêm hoàng thất? Những... Từ ngữ trong đầu Tần đội trưởng cấp tốc xâu chuỗi lại, cho ra một kết luận kinh ngạc, tiểu đệ mà mục sư này nói không lẽ là đương kim bệ hạ, nhưng là...
Tần đội trưởng trong lòng nghi hoặc thì thấy Phong Dực không biết từ nơi nào móc ra thanh long ngọc bội, trong lòng hắn lập tức mềm nhũn ra, đây chính là ngọc bội của Hoàng Đế bệ hạ a.
Đúng lúc này, một tên thành vệ tiến đến tai hắn nói: “Đội trưởng, ta nghĩ ta biết người này là ai rồi? Tháng trước bệ hạ ra ngoài cung vi hành, ta được lệnh bảo hộ phía sau, bên cạnh hắn chính là người này, lúc đó chính tai ta nghe bệ hạ kêu hắn là đại ca.”
Phong Dực cũng một cước đem Trát Khắc đá văng ra, đứng lên, nói:
“Nếu như không có việc gì ta phải đi rồi, phế vật này các ngươi đem trở về đi, nếu quán rượu cùng với vị tiểu thư này có tổn thương gì đó, các ngươi cũng nên tự sát luôn đi.”
Ánh mắt Phong Dực như đao phong trừng lên, tất cả thành vệ đều cảm giác cần cổ mát lạnh, đều cố gắng chật vật tránh không để ngã, thật không ngờ mục sư nổi tiếng ôn hòa lại có sát khí khủng bố đến vậy.
Phong Dực đem Quang Minh pháp trượng lắc lắc, hướng phía quán rượu đi ra. Lúc này, vừa lúc ánh dương xuyên thấu qua cánh cửa ngọc lưu ly trong suốt chiếu lên người hắn, khiến bóng lưng của hắn dường như có một tầng kim quang, trông rất thần bí.
Nữ tử bán hàng si ngốc nhìn Phong Dực tiêu thất, tâm hồn thiếu nữ đã bị ngập vào ái tình, chỉ là hắn là vương tử, mà nàng không phải là công chúa.
*********************
Tiêu Tiêu chậm bước về phía rừng tùng, đây là lầnthứ sáu trong ba tháng rồi, nàng dựa lưng dưới một cây đại tùng, nhắm mắt lại, âm thanh du dương lại phảng phất bên tai
Mấy ngày qua, nàng dường như mê muội rồi, mỗi khi đi chìm vào giấc ngủ nàng lại nhìn thấy hình ảnh bóng dáng một người thổi địch đối nguyệt, rất nhiều lần, nàng nằm mơ thấy người đó, trong mộng mình đang xích lõa cùng thân ảnh cao lớn đó chiến đấu ba trăm hiệp, chỉ là mỗi khi tỉnh lại, hình bóng ấy lại mờ ảo giống như ẩn hiện trong sương mù.
“Không thể mãi như vậy, đã quên hắn rồi, sao lại có mộng xuân như vậy.”
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, hướng không trung bay đi.
Mà đúng lúc này, Phong Dực xuất hiện ở ngọn một cây tùng cao nhất, tiếng địch lại từ từ truyền khắp không gian.
Tiêu Tiêu nghe tiếng địch như có như không, hung hăng lắc đầu, vì sao lúc này nàng còn chưa quên được chứ, vì sao không quên được bóng dáng đó? Tiêu Tiêu không dừng lại, hóa thành một đạo thanh ảnh tiêu thất ở phía chân trời.
“Tiếng địch nghe rất hay, bất quá vì sao mang theo thương cảm?”
Lúc Phong Dực hoàn tất khúc tiêu, một thanh âm thanh thúy dưới tàng cây vang lên.
[ t
ruyen cua tui ʘʘ net ]❤Phong Dực cũng không kinh ngạc, nhìn Phi Nhi đang ngồi dưới đại thụ chống cằm, thân hình nhoáng lên đã tới đến trước mặt nàng, cười nói:
“Đó là bởi vì chưa thấy ngươi trở về.”
“Đi, đừng nhiều lời, bản tiểu thư chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, ngươi sẵn sàng đi?”
Đôi mắt màu tím nhạt của Phi Nhi chớp chớp, trông vô cùng thông minh và đáng yêu.
“Ta không có gì để chuẩn bị cả, không phải có ngươi rồi sao?”
Phong Dực cười nói, chẳng biết tại sao, vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Phi Nhi, tâm tình hắn tốt lên rất nhiều.
“Cùng bản tiểu thư hợp tác, ngươi xem ra rất có phúc đó.”
Phi nhi cười hì hì nói.
“Nếu như hợp tác cùng lão bà, như vậy thì ta vạn phần đồng ý lời này của ngươi.”
Phong dực cười hắc hắc nói.
Phi Nhi liếc hắn một cái, lấy ra một viên huyết hồng thạch hình thoi, nói:
“Đây là khế ước Thạch, là thứ có thể tạo được huyết minh khế ước.”