Dị Thế Ma Hoàng

Chương 90: Tuyệt Vọng Trong Tử Vong Tuyệt Địa




Lúc này công chúa Dạ Xoa tộc cứ lẳng lặng mà nằm như vậy, hệt như đang ngủ thiếp đi, từ bên ngoài nhìn vào không có bất kì dấu hiệu trúng độc nào cả.

“Tất tộc trưởng, ngươi xác định lệnh ái đã trúng độc ư?” Phi Nhi nghi hoặc hỏi.

Tất Li bước lên phía trước, kéo áo nữ nhi xuống, liền thấy được trên cổ nàng lộ ra từng đạo dấu vết màu đen thui, hắn thở dài nói: “Loại độc này phi thường kỳ quái, lúc không phát tác thoạt nhìn so với đang ngủ chẳng có gì khác biệt, nhưng một khi phát tác thì sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, da dẻ toàn thân trở nên xanh đen, vết thương này chính là do nàng tự bóp tạo ra đấy.”

“Chỉ bệnh trạng như thế thôi ư? Vậy ngươi làm thế nào mà phá đoán nàng bị trúng độc?” Phi Nhi hỏi.

“Đó là bởi vì trong cơ thể nàng đích xác tồn tại một loại độc tố kỳ quái, mỗi lần phát tát, độc tốt liền dày đặc hơn một ít, cuối cùng toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều thối rữa, phải chết đi trong thống khổ vô tận, hừ, xú nữ nhân kia, ngay cả nữ nhi mình cũng không buông tha.” Tất Li nghiến răng nghiến lợi nói.

Ba người Phong Dực ngẩn ra, sắc mặt đều có chút quái dị.

"Tất Li tộc trưởng, ý của ngươi nói là mẫu thân của công chúa đối phó các ngươi ư? Phi Nhi bát quái hỏi thăm. (Bát quái: Nhiều chuyện, bà tám)

Tất Li cũng không ngại gì, âm thanh lạnh lùng nói: “Lúc đầu tuy nàng là do ta cưỡng đoạt về làm phu nhân, nhưng từ sau khi nàng sinh ra Nguyệt Nhi, ta đã hết mực yêu thương nàng, nhưng thật không nghĩ tới nàng ngoài mặt thì đón nhận ta, sau đó lại vụng trộm cấu kết với La Sát tộc để đối phó Dạ Xoa tộc chúng ta. Sau khi bị ta phát hiện thoát thân đi, thì bây giờ đã trở thành tộc trưởng của La Sát tộc, những năm gần đây vẫn luôn tìm mọi cách để tiêu diệt toàn tộc Dạ Xoa ta.”

Tất Li mặc dù nói ra là cây ngay không sợ chết đúng, nhưng hắn cũng không ngẫm lại, hắn bắt ép người ta về làm vợ, lại còn sinh con gái cho hắn, người ta có thể không hận hắn sao? Muốn trả thù Dạ Xoa tộc của hắn cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả nữ nhi của mình cũng không buông tha thì thật là quá mức rồi.

Lúc này, Phi Nhi đi tới bên giường của công chúa Dạ Xoa tộc Tất Nguyệt, cẩn thận kiểm tra một phen, đôi lông mày thanh thú gắt gao nhăn lại, sau đó xuất ra một cây ngân châm, đâm vào ngón tay nàng một chút, một giọt máu tươi liền chảy ra.



“Tiểu Phong tử, ngươi dùng thánh quang tịnh hóa thử xem sao.” Phi Nhi nhìn Phong Dực nói. (Tịnh hóa: Tinh lọc)

Phong Dực nghe vậy liền đọc chú ngữ lên, một đạo thánh quang tập trung chiếu vào ngón tay thon dài tinh tế của công chúa Dạ Xoa tộc.

Hai tròng mắt Phi Nhi trong khoảnh khắc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào giọt máu, một hồi lâu mới nói: “Cái này đại khái cũng không phải là độc, thánh quang tịnh hóa đối với nó một điểm phản ứng cũng không có.”

“Sao lại có thể như thế?” Tất Li kêu lên.

“Chuyện gì cũng có khả năng, Tất Li tộc trưởng, có thể đem nguồn nước bị hạ độc cho ta xem thử không.” Phi Nhi tức giận nói, dám hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của nàng ư.

Tất Li lập tức phân phó hạ nhân đi lấy, sau đó nói: “Nguồn nước nọ chúng ta cũng không tra ra bất cứ dị trạng gì, chỉ bất quá mọi người bị trúng độc là do sau khi uống nước trong nguồn đó không lâu thì phát tác, mà những người khác thì không có chuyện gì, bởi vậy ta mới kết luận là nguồn nước đã xảy ra vấn đề.”

Rất nhanh, một chậu nước trong được bưng tới. Phi Nhi móc một cái bình ngọc ra, nhỏ vào trong nước một giọt chất lỏng trong suốt không màu, liền thấy được chậu nước nọ đột nhiên bắt đầu hồng lên, ngay sau đó màu phấn hồng lại biến thành màu xanh bích, rồi xanh bích lại biến thành màu xanh da trời, cuối cùng là khôi phục lại nguyên dạng, chỉ để trong bồn ba khối tinh thể màu phấn hồng, xanh bích và xanh da trời.

“Kỳ quái, trong nước tại sao lại lắng đọng ra lam tinh, chỉ là thứ này cho dù có uống vào trong cơ thể người cũng không có gây tổn hại a.” Phi Nhi lẩm bẩm nói.
“Tìm ra vấn đề không?” Tất Li hỏi.

Phi Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu, đem tình huống giải thích một chút.

“Ta cảm giác thứ này liệu có thể cùng với chất gì đó phát sinh phản ứng không?” Phong Dực xen miệng nói.

Đồng tử màu tím của Phi Nhi sáng ngời lên, đánh vang một cái búng tay nói: “Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới chứ, Tất Li tộc trưởng, bình thường các ngươi hay ăn thứ gì? Thứ nào mà bình thường không thể thiếu được ấy.”

Tất Li liền đem những thứ bình thường họ hay ăn nói ra, Phi Nhi cũng vẫn không có được đầu mối nào, mấy thứ này tựa hồ như cùng với lam tinh không có phát sinh phản ứng gì hết.

Bất quá, Phi Nhi lại hết sức khẳng định, nhất định là do lam tinh mà nước lắng đọng lại cùng vật gì đó phản ứng mới khiến nảy sinh tác dụng phụ, nàng kiên trì muốn tới phòng bếp Tất Li tộc trưởng nhìn một cái, mà Phong Dực cùng Tạp Nhĩ thì giữ lại.

“Tất Li tộc trưởng, không biết các ngươi có từng đi qua Tử Vong Tuyệt Địa chưa?” Phong Dực hỏi.

“Tử Vong Tuyệt Địa? Các ngươi muốn đi đến đó ư? Ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy bỏ cái chủ ý này đi, Tử Vong Tuyệt Địa ta từng đi qua một lần, nơi đó có hằng hà vô số vong linh, căn bản không phải là nơi người lạ có thể ở.” Tất Li nghiêm túc nói.

“Chúng ta không sợ vong linh.” Phong Dực cười nói.

“Các ngươi là ỷ vào quang minh ma pháp sao? Không sai, quang minh ma pháp đích thực là khắc tinh của vong linh, nhưng trong Tử Vong Tuyệt Địa không chỉ có tử khí dày đặc, mà còn không có bất kỳ nguyên tố ma pháp nào tồn tại, cho dù là ma pháp sư vong linh hệ ở trong đó cũng gọi không ra được một khô lâu cấp thấp nhất.” Tất Li nói.

Phong Dực cùng Tạp Nhĩ liếc nhau, trong lòng cực kỳ giật mình, nguyên lai trong Tử Vong Tuyệt Địa lại không hề tồn tại nguyên tố ma pháp, nói cách khác nơi đó căn bản là vùng cấm của ma pháp sư, có lẽ chức nghiệp khác cũng còn có thể ở bên trong chống giữ trong chốc lát, nhưng không có khắc tinh quang minh ma pháp của vong linh, thì cũng chỉ chống được mấy hơi thở là cùng.

“Ba mươi năm trước, ta từng mang theo mười tên dũng sĩ lợi hại nhất của Dạ Xoa tộc xông qua Tử Vong Tuyệt Địa, lúc đầu, bằng vào một đám ma thú thuần hóa, chúng ta cũng đột phá được gần trăm dặm kết quả không ngờ gặp phải một đám Kim Giáp Thi Thần, mấy trăm ma thú trong nháy mắt liền bị tiêu diệt, mười tên dũng sĩ đó cũng vì bảo vệ ta mà toàn bộ chôn cốt trong Tử Vong Tuyệt Địa, ngay cả ta cũng bị trọng thương, nằm ở trên giường gần một năm, hết sức hối hận vì lúc đầu không nghe lời cảnh cáo của lão phụ thân, vì muốn khoe tài anh hùng nhất thời mà đem ma thú cùng dũng sĩ cường đại nhất táng thân. Ài, cho nên ta mới cảnh báo các ngươi đừng đi chịu chết, chỉ có thần tộc bát cấp Hỗn Độn Chi Thần cùng ma tộc Kim Ma mười sáu cánh mới có thể toàn thân trở ra, mà nếu muốn chinh phục được Tử Vong Tuyệt Địa, thì cũng chỉ có thể là thần tộc cửu cấp Thiên Thần cùng ma tộc Thiên Ma mười tám cánh mới có thể làm được thôi.” Tất Li thở dài nói.

Phong Dực trong lòng cười khổ một tiếng, Tử Vong Tuyệt Địa nọ thực sự “tuyệt” đến như vậy? Dựa theo lộ tuyết, tựa hồ Đồ Lan Di Chỉ là nằm ở trong Tử Vong Tuyệt Địa.

Đúng lúc này, công chúa Dạ Xoa tộc Tất Nguyệt đang nằm ở trên giường đột nhiên không hề báo hiệu gì hết kinh sợ kêu một tiếng, cố gắng ngồi dậy, hai tay bóp lấy cổ mình, khuôn mặt xinh xắn vặn vẹo, da thịt trắng nõn như tuyết kia cũng trở nên xanh đen, trong nháy mắt, một tuyệt thế mỹ nhân liền biến thành một mẫu Dạ Xoa.

“Nguyệt Nhi, ta là phụ thân này, con mau tỉnh lại đi...” Tất Li ở một bên hô to, nhưng lại không có đi ngăn cản nàng.

“Tất Li tộc trưởng, mau kéo tay nàng ra a, để như vậy sẽ ngộp thở mà chết mất.” Phong Dực cả kinh nói.

“Không được, nếu như kéo hai tay nàng ra, tình huống lại càng không xong nữa, chỉ cần nàng tự bóp mình như vậy không vượt qua nửa canh giờ, thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Tất Li nói.

Phong Dực nhìn con ngươi tán loạn của công chúa Dạ Xoa tộc, cảm giác được bộ dáng của nàng tựa hồ có chút giống như bị dính mê hồn thuật, không biết nếu dùng tinh thần ma pháp liệu có thể giảm bớt hay không.