“Đừng... Đừng... Mẫu thân... Là ta hại chết mẫu thân rồi...” Tất Nguyệt một bên bóp cổ mình, một bên thét lên chói tai, tay nàng không ngờ lại toát ra ánh sáng óng ánh như ngọc.
Tất Li lúc này tay chân luống cuống, mới vừa rồi nói nữ nhi mình tự bóp cổ chỉ cần vượt qua nửa canh giờ là không có chuyện gì nữa, nhưng đó là dưới tình huống nàng chỉ dùng lực lượng của bản thân, mà bây giờ ánh sáng óng ánh xuất hiện trên tay nàng đó chính là u minh chi lực di truyền của La Sát Tộc, nàng cho dù có thêm một trăm cái mạng nữa cũng không đủ cho nàng chết.
Bàn tay của Phong Dực thoáng một cái, sáo đặt nơi tay, trong ánh mắt kinh ngạc của Tất Li cùng Tạp Nhĩ thổi một khúc nhạc du dương.
Khúc nhạc này tựa hồ như mang theo một loại ma lực, không ngờ Tất Nguyệt mới vừa rồi còn đang lâm vào trạng thái điên cuồng lại thoáng bình tĩnh trở lại, ánh mắt tán loạn có chút mê ly, tựa hồ như nhớ lại cái gì đó.
Chậm rãi, Tất Nguyệt giống hệt như mộng du bước xuống giường, hướng nơi truyền đến âm sáo từng bước từng bước đi tới, rồi đứng yên ở bên cạnh Phong Dực, giống như là muốn được nghe tiếng sáo tự nhiên đó vậy.
Một khúc cuối cùng thổi xong, thân thể Tất Nguyệt đột nhiên mềm nhũng, mà Phong Dực ở kế đó cũng theo tiềm thức đưa tay đỡ lấy. Cũng không nghĩ tới tay hắn mới vừa ôm vào thắt lưng nàng, thì hai tay nàng lại giống như rắn quấn lên cổ hắn, dấu môi yêu kêu đen thui kia cũng đặt lên môi hắn luôn.
Phong Dực nhất thời hóa đá, mà Tất Li cùng Tạp Nhĩ cũng đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
“Tiểu Phong tử, ta tìm được nguyên nhân xảy ra chuyện gì rồi...”
Cửa bị mở ra, khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Phi Nhi nhìn thấy một màn này liền ngưng trệ.
Lúc này, toàn thân màu đen của Tất Nguyệt cũng bắt đầu nhanh chóng tan đi, khôi phục lại màu tuyết trắng tinh tế một lần nữa, mà đôi môi đen thui kia cũng dần trở nên kiều diễm ướt át.
Hai tròng mắt Tất Nguyệt mở ra, tinh thần sáng lên, khiến cho nàng lúc chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú to dần ra, thì lại run run, mà cái run run này làm cho hàm răng nàng nhất thời cắn chặt.
Vì vậy, Phong Dực la to một tiếng đem Tất Nguyệt đẩy ra, môi lưu lại hai dấu răng được sắp xếp rất chỉnh tề, bởi vì thịt dày nên không có ra máu.
“Ngươi cắn ta làm chi?” Phong Dực trong lòng oan khuất, này gia gia, bị ngươi cưỡng hôn thì thôi đi không nói, không ngờ lại còn cắn người.
“Vậy ngươi hôn ta để làm chi?” Thanh âm thanh thúy của Tất Nguyệt chất vấn hỏi, quay đầu lại mới phát hiện trong phòng còn có phụ thân mình cùng hai người xa lạ khác.
“Dạ Xoa công chúa, ngươi nói cho rõ ràng nha, là ngươi cưỡng hôn bổn thiếu gia.” Phong Dực tức giận nói.
Tất Nguyệt nhìn về phía phụ thân mình, cũng thấy được hắn xấu hổ gật đầu, khuôn mặt xinh xắn nhất thời đỏ lên, chỉ nhớ rõ lúc ấy trong cơn ác mộng sợ hãi không thể tự kiềm chế được, sau đó tựa hồ như có một nam nhân đến cứu nàng ra, sau đó lại xảy ra chút chuyện... Tiếp theo sau liền tỉnh táo lại.
Tất Nguyệt xoay người lại, đột nhiên lại cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
Tất Li mới vừa rồi còn đang mừng rỡ, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nữ nhi tỉnh lại đó là chuyện tốt, không nghĩ tới mới đó chưa đầy một phút đồng hồ nàng liền bất tỉnh.
“Tiếng sáo của ta chỉ có thể tạm thời khắc chế, cũng không thể trừ tận gốc, nha đầu, ngươi không phải mới vừa nói là ngươi biết đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?” Phong Dực nhìn Phi Nhi sau khi tiến vào mà mặt vẫn cứng nhắc như cũ nói.
Phi Nhi hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Phong Dực, mà nhìn Tất Li nói:
“Ta đã phát hiện ra nguyên nhân rồi? Các ngươi bình thường hay đặt thức ăn trong một loại bột quáng thạch, mà nó cùng với lam tinh trong nước phân ra đó gặp nhau sẽ sinh ra ảo giác, loại ảo giác này rất kỳ quái, cũng không phải là độc nhưng so với độc còn kinh khủng hơn. Mà những người đang phát tác ảo giác này bởi vì một ít tâm tình phức tạp nên sẽ dẫn tới thương tổn lục phủ ngũ tạng, cuối cùng khiến cho nó hoàn toàn thối rửa, cho nên nguyên nhân gây chết chính thức là nó, dù có thuốc giải độc đi nữa thì cũng hoàn toàn vô ích, ta nghĩ, người hạ độc khẳng định rất hiểu rõ thói quen ăn uống của các ngươi, vì thế mới nghĩ ra một chiêu âm hiểm như vậy, bất quá cũng có thể thấy được người đó thật sự là một thiên tài.”
“Giỏi cho ngươi một Băng Nhược Tiêm, giỏi cho một chiêu tuyệt kế.” Tất Li hung hăng nói, lập tức nhìn về phía Phi Nhi, nói tiếp: “Phi Nhi tiểu thư, ngươi nếu đã biết nguyên nhân, vậy có cách nào phối chế giải dược không?”
“Có thể được, bất quá...” Phi Nhi có chút chần chờ nói.
đọc tru
yện cùng Dực trong lòng cười thầm, nha đầu kia lại bắt đầu chơi trò ra giá ngập trời rồi.
“Phi Nhi tiểu thư cứ nói, chỉ cần Tất Li làm được tuyệt sẽ không hai lời.” Tất Li nói.
“Có lời này của Tất Li tộc trưởng là đủ rồi, ta muốn Vạn Niên Hàn Thiết, Ly Hỏa Quả, Kim Tinh Thảo...” Phi Nhi một hơi báo ra một đống tên dược liệu cùng khoáng thạch, mỗi một cái giá trị cũng trên trăm vạn kim tệ, cuối cùng nàng thở hổn hển một hơi, nói tiếp: “Ta phải dùng hai loại dược liệu gia truyền trân quý tuyệt đỉnh của ta làm thuốc dẫn, cho nên...”
“Mấy thứ Phi Nhi tiểu thư nói ta cũng có thể tìm được, bất quá nếu như cần đến dược liệu trân quý tư nhân của Phi Nhi tiểu thư, ta lập tức dùng một quả trứng của Thiểm Điện điêu để đổi lấy được không?” Tất Li nói, mặc dù hắn biết Phi Nhi ra giá ngập trời, nhưng mà cũng không có tiền nào ở không mà rơi xuống đất cả, quả thật là hào phóng đi, nhưng cũng khó biết được tâm lý nàng rốt cuộc là đang đánh chủ ý tới cái gì?
“Thiểm Điện điêu! Được a được a, không thành vấn đề, chuyện giải độc bao trên người bổn tiểu thư.”
Hai đồng tử Phi Nhi tỏa sáng, giống hệt gà con thấy gạo vậy, tựa hồ sợ Tất Li lập tức đổi ý. Thiểm Điện Điêu, tốc độ nhanh như điện, trời sinh tinh thông lôi điện hệ, giỏi về ẩn tàng, đây còn không phải là cực phẩm sủng vật dành cho đạo tặc như nàng thì là gì?
*********************
Sa mạc Tái Ngoại, sao trên trời vẫn sáng như cũ, chỉ là gió đêm lại lạnh đến nỗi có thể đông cứng cả máu, so với nhiệt độ cao nóng cháy ban ngoài hình thành tương phản thật lớn.
Long Phiên Phiên nhìn về phía Liễu Yên Vân đứng trên cồn cát xa xa, Các chủ Kim Phượng Các Chủ một thân trắng xóa tung bay, dù đang bị những cơn gió lạnh kia thổi tới, nhưng nàng lại giống như không có cảm giác, đứng dưới sao trời nhìn về phương xa, hệt như một tiên nữ độc lập giữa thế giới, tựa như ảo mộng, rồi lại có vẻ cô đơn, cùng với thế giới chung quanh tựa hồ không hề ăn ý vậy.
“Tiên nữ cùng thế tục, luôn luôn cô độc như thế.” Long Phiên Phiên trong lòng thầm nghĩ.
Đột nhiên, xa xa một viên lưu tinh vẽ ra một đạo bạch quang hướng hắn bắn nhanh tới. (Lưu tinh: Sao băng)
“Là ai?” Long Phiên Phiên bất ngờ ngẩng đầu, phát hiện vật đó căn bản không phải là lưu tinh, mà là một bóng người tỏa ra bạch quang.
Bóng người hạ xuống đất, là một kẻ có mái tóc dài màu bạc, trường bào cũng màu bạc, là thần tộc, nhìn không thấy rõ được diện mục là nam hay nữ.
“Ngũ cấp Diệu Nhật Chi Thần!”
Ánh mắt Long Phiên Phiên nhìn chăm chú vào thanh kiếm màu vàng như thái dương nọ, trong lòng căng thẳng, lúc này tại sao lại gặp thần tộc ở đây, chẳng lẽ cũng đang đến địa phương nọ?
“Vân tiên tử, lâu rồi không gặp.” Thần tộc này không ngờ lại nhận thức Liễu Yên Vân, đầu tiên bắt chuyện một cái, thanh âm phiêu hốt, hết sức trung tính, vẫn như trước không cách nào đoán ra được là nam hay là nữ.
“Thì ra là Sầm Quân đoàn trưởng của Diệt Ma quân đoàn, thật sự là trùng hợp” Liễu Yên Vân thản nhiên nói.
“Ta đến nơi này đuổi giết một gã huyết tinh linh, hắn đánh cắp trọng bảo của thần tộc ta, giết chết mấy trăm thiên sứ, ngay cả đội trưởng thân vệ của ta cũng chết trong tay hắn, không biết Vân tiên tử có gặp qua không?”
Thần tộc Sầm Quân đoàn trưởng hỏi.
“Huyết tinh linh? Là hài tử của tộc trưởng tinh linh tộc Địch Khắc năm đó ư?”
Liễu Yên Vân trong lòng có chút kinh ngạc, đội trưởng thân binh của thần tộc Sầm Quân đoàn trưởng nàng đã gặp qua, thực lực cũng đạt tới tứ cấp Ngân Nguyệt Chi Thần, không ngờ lại chết trong tay một huyết tinh linh mới trưởng thành?
“Không sai, vốn tưởng rằng hai mươi năm trước hắn trong lần đuổi bắt nọ đã chết, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn sống.”
Sầm Quân đoàn trưởng thanh âm lạnh lùng nói, nói xong hắn nhìn một chút Long Phiên Phiên, hỏi:
"Không biết Vân tiên tử đến Tái Ngoại có chuyện gì không?
“Tùy tiện ngắm cảnh chút thôi.” Liễu Yên Vân thản nhiên nói.
Sầm Quân đoàn trưởng hướng về Long Phiên Phiên gật đầu, nói: “Đã như vậy, ta đây cũng không quấy rầy nhã hứng của hai vị nữa.”
“Các chủ, thật trùng hợp tới vậy sao?” Long Phiên Phiên cau mày nói.
“Có lẽ thế.” Liễu Yên Vân chỉ nói 3 chữ rồi không hề nói nữa.
*********
Phong Dực ngồi trên tường thành của Mạt Ương Thành, nhìn lên phiến sao trời trên cao, nhớ tới hết thảy mọi việc phát sinh từ lúc chuyển thế đến thế giới này, phảng phất như một giấc mộng. Tuy nhiên, đến được nơi này là do vận mệnh đặt lên trên người hắn, nhưng sau khi đến nơi này, lại có rất nhiều thứ hắn muốn theo đuổi, giờ đây, hắn sẽ không để cho vận mệnh lại đem hết thảy mọi thứ của hắn đoạt lại nữa.
“Phong Dực, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?” Một thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền đến.
Phong Dực quay đầu lại, liền thấy được công chúa Dạ Xoa tộc Tất Nguyệt đang bước tới chỗ hắn, dưới ánh sao trời chiếu rọi lộ ra vẻ đặc biệt mê người.
“Không có gì, ngắm cảnh chút thôi.” Phong Dực cười nhạt nói.
“Lúc còn nhỏ, ta cũng rất thích ngắm sao, nhớ lúc đó mẫu thân từng nói mỗi một ngôi sao là đại biểu cho một người.”
Thanh âm của Tất Nguyệt mang theo chút vẻ thương cảm mê ly.
“Vậy sao?”
Phong Dực có chút không yên lòng, vốn dĩ bóng đêm xinh đẹp như thế, có một nữ tử xinh đẹp như thế, đáng lẽ phải phát sinh chuyện gì đó thì mới không làm thất vọng mỹ cảnh như vậy, chỉ là hắn bây giờ lại không có lòng dạ nào để liệp diễm. (Liệp diễm: Cưa gái)
“Phong Dực, ta mang có mang theo một ít rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Tất Nguyệt lấy ra một mâm chén đĩa.
Mà lúc này, như một bóng ma trong tường thành, Phi Nhi đang kinh ngạc nhìn Phong Dực cùng Tất Nguyệt trên thành như một đôi tình nhân, trong tay còn cầm thịt chim mới nướng nữa.
Phong Dực, Tất Nguyệt, có phong lại có nguyệt, đêm nay các ngươi cứ đàm chuyện phong nguyệt đi, Phi Nhi ta chỉ đành phải đi xa rồi. Phi Nhi đá hòn đá dưới chân, miệng lầu bầu cái gì đó rồi xoay người rời đi.
“Xin lỗi, ta đột nhiên phát hiện mình còn có chút chuyện phải đi trước.”
Phong Dực không hiểu chút phong tình gì chợt đứng dậy, cười xin lỗi, nếu là lúc bình thường hắn thật ước có thể cùng một vị mỹ nữ uống rượu tâm sự dưới trăng, thuận tiện nói chuyện tình cảm, chỉ là lúc này trái tim hắn giống như bị một bàn tay nắm lại, khiến hắn có chút khó thở.
Mạt Ương thành vốn được xây trong một ốc đảo ở sa mạc rất lớn, ngoài thành có tiên hoa cỏ dại, cũng có khe suối hồ đầm.
Phong Dực nhúng đầu vào trong hồ nước lạnh, bắt đầu triển khai song chưởng chuyển động trong hồ như điên. Kỳ thực, mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng tâm lý hắn vẫn còn đang sợ hãi, vốn dựa theo quy luật, lời nguyền rủa luân hồi phải chết sớm nên phát tác cho hắn xuyên việt rồi, nhưng mà bây giờ vẫn như cũ yên ổn tại thế giới này. Hơn nữa hắn còn cảm giác được cuộc sống ở thế giới này càng ngày càng đặc sắc, cho nên nội tâm của hắn càng thêm sợ hãi, sợ vận mệnh lại đem hết thảy mọi thứ mà hắn có được nhiều nhất hủy diệt lần nữa, sau đó lạnh lùng cười nhạo nói: Nhìn đi, ta lại đem ngươi ra đùa giỡn nữa rồi.
“Khốn kiếp... Chết đi...” Phong Dực điên cuồng hét một tiếng, đột nhiên thoát ra từ trong nước, một quyền đập mạnh xuống, liền thấy được một đạo lực đạo cực đại xuyên về phái trước, chấn cho mười mấy cây đại thủ nổ tung lên.
“Này, ngươi muốn mưu sát người ta hả?” Phi Nhi lắc lắc mảnh vụn trên đầu, dường như nổi điên hét lớn về Phong Dực.