Dị Thế Ma Hoàng

Chương 92: Sa Long




Phong Dực thay vào một bộ mục sư bào khô ráo, cùng Phi Nhi ngồi ở bên bờ hồ, khôi phục lại vẻ mặt mạn bất kinh tâm lúc trước, tựa hồ như mới vừa rồi hắn chỉ ở dưới hồ tắm rửa thôi vậy. (Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ)

“Này, cho ngươi đó.” Phi Nhi đưa miếng thịt chim nướng trong tay qua.

Phong Dực cũng không khách khí, tiếp lấy bỏ miệng nhai, mới vừa rồi phát tiết hết, bụng quả thật có chút đói.

Phi Nhi nhìn bộ dáng nhai ngấu nghiến của Phong Dực, trong đồng tử lộ ra một tia ôn nhu, mới vừa rồi thấy Phong Dực cùng Tất Nguyệt ở trên tường thành thì lòng của nàng có chút buồn bã, bây giờ thì thoải mái dễ dàng hơn rồi, đơn giản là vì Phong Dực không có ăn thức ăn Tất Nguyệt mang đến mà lại ăn thịt chim do nàng nướng.

“Nửa đêm canh ba, ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy hả?”

Phi Nhi thấy Phong Dực ăn được cũng không sai biệt lắm, nhớ tới bộ dáng điên cuồng cùng vẻ mặt như hung thần ác sát ban nãy, không khỏi hỏi tới.

“Phải rồi, chính là phát bệnh thần kinh, bỗng dưng không muốn ở lại tận hưởng hương vị ôn nhu, chạy đến nơi này tắm nước lạnh trong hồ đó mà.”

Phong Dực mặt không đổi sắc nói.

“Vậy hương vị ôn nhu kia còn đang chờ ngươi đó, ngươi bây giờ đi vẫn còn kịp a.”

Phi Nhi chua xót nói.

“Không cần không cần, mặc dù nơi này không có hương vị ôn nhu, bất quá lại có mỹ nhân cốc, khiến cho ta vui vẻ đến quên cả trời đất a.”

Phong Dực cười hắc hắc nói.

“Tính ngươi thức thời.”

Phi Nhi nói, khóe miệng không nhịn được vẽ ra một đường vòng cung.

***************

Phong Dực ngồi xếp bằng trong căn phòng mà Tất Li an bài cho hắn. Sau khi từ bờ hồ trở về, hắn liền phát hiện Dạ Ma Công của hắn tựa hồ có dấu hiệu đột phá tới tầng thứ tám, chỉ là khi hắn tĩnh tâm lại, thì vẫn cảm giác được còn kém một chút.

Trời mưa lất phất, Phong Dực nhảy xuống giường, giật giật gân cốt, xem bộ còn phải mất thêm một ít thời gian nữa mới có thể đột phá.

Đúng lúc này, một bóng dáng màu vàng từ dưới nền đất chui ra, nhảy lên vai Phong Dực.

“Tiểu Ảnh, ngươi lại chạy loạn đi đâu đó?” Phong Dực vươn tay đem Tiểu Ảnh bắt lại, nhiều ngày rồi không có gặp tiểu gia hỏa này, đại bộ phận thời gian đều vùi đầu vào ngủ, đêm nay cũng không biết vì sao tinh thần lại chấn hưng.

Tiểu Ảnh ở trong lòng bàn tay Phong Dực bò qua bò lại hai vòng, sau đó miệng hé ra, không ngờ lại phun ra một mảnh vỡ màu tím bạc, tâm tình đắc ý khoe công.



Phong Dực cảm nhận một chút, liền phát hiện đây là một mảnh vỡ ma hạch ẩn chứa lôi hệ ma lực rất lớn, lôi hệ ma thú vốn hết sức thưa thớt, từ mảnh vỡ ma hạch này cho thấy, đây tuyệt đối là ma hạch của lôi hệ ma thú đỉnh cấp.

“Tiểu Ảnh, ông nội ngươi, lại chạy đến chỗ nào ăn vụng nữa hả?” Phong Dực cười mắng, tiểu gia hỏa này thật đúng là mang đến phiền toái cho hắn mà.

Tiểu Ảnh ủy khuất cúi đầu, dụng ý bảo cho hắn biết là ăn vụng trong mật thất dưới đất.

Phong Dực khẳng định rõ ràng là Tất Li đã cất kỹ rồi, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, thôi ăn thì ăn, dù sao hắn cũng sẽ không thừa nhận.

[ truyen cua tui đốt ne
t 】 Ngày thứ hai, ba người Phong Dực cáo từ rời đi, vui vẻ nhất chính là Phi Nhi rồi, nha đầu kia dùng vài loại dược liệu không đáng đồng xu phối chế ra giải dược, nhưng lại đổi được một đống đồ có giá trị liên thành, đặc biệt là trứng Thiểm Điện Điêu, thứ này có tiền cũng không mua được a.

“Phụ thân, sao người không khuyên bọn họ, bọn họ là muốn đến Tử Vong Tuyệt Địa a.”

Tất Nguyệt nhìn bóng lưng ba người Phong Dực đi xa, lo lắng nhìn Tất Li nói.

“Cần khuyên thì ta cũng đã sớm khuyên rồi, bọn họ cũng không phải là người bình thường, bọn họ tự có ý định của mình, chúng ta đều là ngoại nhân không thể quản nhiều như vậy.”

Tất Li nói, đối với tâm tư của nữ nhi hắn cũng thấy trong mắt, nhưng mà cũng lơ đễnh cho qua, hai người tiếp xúc nhau không tới một ngày, do đó chút tâm tư ấy chừng qua vài ngày là phai nhạt thôi.

Lúc Tất Li về phủ, vẫn như trước đi xuống mật thất dưới đất, lúc hắn mở rương bảo khố được bảo vệ bởi tầng tầng cấm chế ra, không ngờ lại phát hiện một viên ma hạch của Thiểm Điện Điêu trưởng thành đã không cánh mà bay, chỉ phát hiện trong rương còn một ít bột phấn ma hạch, dường như là bị vật gì nuốt vào bụng thì phải, không khỏi giận dữ.

Trong sa mạc mênh mông mịt mờ, cồn cát lan tràn từ đầu đến cuối như sóng biển, dưới nhiệt độ ánh nắng nóng cháy, đúng là khắp nơi tạo nên một tầng sương mù, làm cho cảnh sắc phía trước trở nên mơ hồ không rõ, giống như là hoa trong gương trăng trong nước vậy.

Cũng may thể chất ba người Phong Dực phi thường tốt, chút nhiệt độ cao đó cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới họ. Phong Dực cùng Phi Nhi trên đường vừa đi vừa giỡn, Tạp Nhĩ thì vẫn như cũ giống hệt không khí theo sau người, chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, trong lòng lại có chút ấm áp không hiểu, thật sự là một loại cảm giác kỳ quái.

Đột nhiên, Phong Dực cùng Phi Nhi đồng thời đình chỉ đùa giỡn, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Chỉ thấy được ở cuối sa mạc đột nhiên xuất hiện một đỉnh núi thật lớn, đỉnh núi này thật sự là quá đồ sộ hùng vĩ rồi, ngay cả đại thụ trên đó so với đại thụ bình thường cũng lớn hơn tới mấy chục lần, thân cây chọc trời, nhìn mãi mà không thấy đỉnh.

Trên đỉnh núi có tới hơn mười con cự long dài hơn ngàn mét, đang nằm đó lười biếng phơi nắng dưới ánh mặt trời. Trong bầu trời còn có một vài cự long thân hình hơi nhỏ một chút đang chơi đùa rong đuổi, khi thì hóa thành hình người chớp động như mị ảnh, khi thì hóa thành bản thể dẫn động như thiên lôi thiểm điện.

“Đây... Đây là Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan...” Vẻ mặt Phi Nhi khiếp sợ lẩm bẩm nói.

“Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan thì ra là có bộ dáng như thế, bất cứ cự long nào nếu mà đem đặt ra bây giờ, cũng đều có thể quét ngang cả Thần Phong đại lục rồi.”

Phong Dực biết ảo cảnh trên sa mạc, hình ảnh trí nhớ từ ngàn vạn năm trước lưu tồn lại.
Đang lúc ba người thấy cảnh như mộng như ảo, thì ảo cảnh nọ đột nhiên đột biến, chỉ thấy được bầu trời trong nháy mắt trở nên đen nhánh, tầng mây trên cao cũng nhanh chóng dày đặc, tựa hồ như khắp trời đều đè ép xuống vậy. Ngay sau đó từ trong tầng mây bắn ra vạn đạo kim mang, nơi nào kim mang đi qua, vạn vật đều hôi phi yên diệt, ngay cả viễn cổ cự long cường đại như vậy không ngờ cũng không có bất cứ lực chống cự gì, đều bị từng đạo kim mang xuyên qua đầu, ngửa đầu lên mà chết đi trong rên rỉ. Mà trong nháy mắt băng sơn địa liệt, trời long đất lở, cả thế giới tựa hồ như hoàn toàn bị xoay ngược lại.


Ba người Phong Dực chứng kiến cảnh đất nâng lên cao, thì rất xúc động ý muốn chạy trốn hiện lên theo tiềm thức, trước mặt thiên uy, cho dù sinh vật có cường đại cách mấy đi nữa thì cũng vẫn nhỏ bé như thế.

Ảo ảnh trong nháy mắt liền bị yên diệt trong sương khói lượn lờ, phía trược lại trở thành sa mạc mênh mông như cũ.

“Thì ra Viễn Cổ Cự Long là bị tiêu diệt như vậy.”

Thần trí Phi Nhi vẫn còn một chút chưa có quay về, một màn mới vừa thấy thật sự khiến kẻ khác quá chấn kinh rồi, chẳng lẽ đây chính là chân tướng Viễn Cổ Long tộc bị tiêu diệt sao?

“Cũng không nhất định là toàn bộ chân tướng.” Phong Dực mở miệng nói.

“Tại sao?” Phi Nhi hỏi.

“Viễn Cổ Long Tộc hẳn là không thích cư trú ở đỉnh núi, xem chừng nơi này chỉ hơn trăm đầu cự long, số Viễn Cổ Cự Long còn lại bị hủy diệt như thế nào thì còn chưa biết được.” Phong Dực nói.

“Đoán thôi cũng đoán ra được mà, chẳng lẽ diệt thế chi uy chỉ phát sinh ở một đỉnh núi thôi sao? Sợ là hình ảnh của cả Đồ Lan cũng không khác biệt gì lắm.” Phi Nhi cãi lại nói.

“Có lẽ thế.” Phong Dực nhún nhún vai, hắn biết phán đoán của Phi Nhi mới là hợp lý nhất, chỉ bất quá không biết tại sao, chung quy vẫn cảm giác được không đơn giản như vậy.

Bỗng nhiên, một tia máu chợt lóe lên trong mắt Tạp Nhĩ, trường cung trên vai lấy ra tay, giương cung kéo dây, lập tức hai đạo huyết mang bắn về phía một cồn cát.

Cồn cát tức khắc chấn động, đột nhiên lại mềm xuống, thật không ngờ, một cồn cát khi không lại biến thành vùng đất bằng phẳng.

Ba người trong nháy mắt tựa lưng vào nhau, cảnh giới nhìn ra bốn phía, chỉ là bốn phía ngoại trừ cát vàng ra thì rốt cuộc cũng không phát hiện ra động tĩnh nào cả.

“Là cái gì?” Phi Nhi nhẹ giọng hỏi.

“Không biết!” Tạp Nhĩ đáp ngắn gọn, hắn chỉ làm cảm giác được ở đó có điểm khác thường, nhiều năm qua bị đuổi giết liên tục đã huấn luyện cho hắn có trực giác đối với những gì dị thường chung quanh, đối với nguy hiểm có được năng lực cảm ứng bất đồng.

“Cẩn thận.” Phong Dực quát to một tiếng, ba người cơ hồ trong lúc nhất thời bắn ra ngoài, chỉ thấy được ngay vị trí bọn họ đứng trên cát vàng khi nãy đột nhiên tạo thành một cái miệng rộng thật to cắn vào bọn họ.

“Thánh quang trùng kích.” Phong Dực ở giữa không trung vung pháp trượng lên, một chùm ánh sáng mãnh liệt đánh vào cái miệng lớn đó.

“Ầm” một tiếng, cái miệng lớn này liền hóa thành đống cát vàng rơi xuống.

Ba người Phong Dực nhìn nhau, cát thành tinh rồi à? Chẳng lẽ là ma pháp thổ hệ, nhưng căn bản không có nhận thấy bất cứ ma pháp gì dao động a.

Lúc này, khuôn mặt xinh xắn của Phi Nhi biến đổi, nói:


“Ta nghĩ ta biết đây là thứ gì rồi, lúc ta ở Dạ Xoa tộc có nghe người ta nói, đây là, lấy sa mạc làm hình thể, cắn nuốt con mồi, không chết mà cũng không bị thương, sau khi đánh tan vẫn có thể ngưng tụ lại lần nữa.”

“Không thể nào, trên đời này còn có loại quái vật như vậy ư?”

Phong Dực trong lòng kinh ngạc, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao, trong lòng vẫn có chút không tin, hệ thống của thế giới này rất rõ ràng, cát làm như thế nào có thể tiến hành công kích, khẳng định là có sinh vật trong đó thao túng cát.

Đánh vài sóng công kích xuống, ba người Phong Dực cũng phát hiện, công kích của này hết sức có hạn, đối với thực lực của bọn họ mà nói uy hiếp cũng không tính là lớn, chỉ là này không làm gì được bọn họ, mà bọn họ cũng không làm gì được.

Phong Dực đem ý nghĩ trong lòng nói một lần:

“Trước hết ta đi xem một chút coi là thứ gì tác quái, các ngươi ở trên đây chờ.”

“Ngươi đi xem bằng cách nào?” Phi Nhi hỏi.

“Bị nó nuốt vào không phải là xong sao.” Phong Dực cười nói.

“Như vậy hơi quá nguy hiểm, ta cùng với ngươi cùng nhau đi xuống, Tạp Nhĩ ở trên này chờ đi.” Phi Nhi lo lắng nói.

“Ta cũng đi.” Tạp Nhĩ toát ra ba chữ trong miệng, ánh mắt kiên quyết.

“Nếu vầy thì, vậy cùng nhau xuống xem đi.” Phong Dực cười nói, nếu như tình huống không ổn, không phải còn có quyển trục ma pháp Quần Độn sao? (Quần độn: Độn thổ theo nhóm)

Mà đúng lúc này, miệng sa mạc lại mở to ra cắn bọn họ, ba người liếc nhìn nhau, liền để miệng sa mạc nuốt lấy.

Ba người họ chỉ cảm thấy như mình đang tiếng nhập vào một thông đạo tối đen như mực, vẫn rơi mãi xuống dưới.

“Chiếu Minh Thuật.” Ý niệm Phong Dực vừa động, liền có mấy quang cầu bao quanh thân mình.

Đây là một thông đạo bằng cát vàng, sâu không thấy đáy, chỉ thấy thông đạo bằng cát vàng này thỉnh thoảng lại vặn vẹo, nhìn thật đúng là giống như cổ họng đang nhúc nhích vậy.

Đột nhiên, một trận hôi tanh từ bên dưới truyền đến, ba người Phong Dực bất ngờ phát hiện thông đạo vàng đột nhiên biến thành thịt màu đỏ sậm, bọn họ không ngờ đã tiến nhập vào trong bụng con quái thú không biết tên,

“Huyết cấm!” Tạp Nhĩ khẽ quát một tiếng, ba người nhất tề liền tràn ra một vòng huyết quang.

Mà đúng lúc này, bọn họ lại cảm giác được trong tầng thịt mềm mại nhúc nhích nọ, có một chất lỏng màu xanh thẫm đang hướng bọn họ lại.