Trên không của Thiên Phạt sâm lâm vẫn duy trì sự yên lặng, tĩnh mịch, minh nguyệt nhu hòa, thanh phong như túy.
Giữa không trung như mây như khói, không nhiễm hạt bụi nào.
Nhưng tất cả mọi người hiểu rõ, chính mình vừa rồi không phải là nằm mơ.
Hồi lâu sau, khi mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, tất cả mọi người vẫn bảo trì tư thế ngửa đầu, si ngốc nhìn về một phía! Vẫn không hề nhúc nhích.
Võ đạo của Mạc Tà đột phá, bất tri bất giác diễn luyện tại chỗ, nhưng cũng mang đến cho tất cả mọi người ở đây một cảm ngộ quý báu. Thật về sau, trong những người này, có rất nhiều người đạt được thành tựu mà trong mơ họ cũng chưa từng nghĩ tới, khi hỏi bọn họ sự kiện quan trọng nhất trong đời họ là gì, thì toàn bộ đều đáp là ngày hôm nay tại Thiên Phạt sâm lâm này.
Lúc Tà Quân khai phủ đã là nửa đêm ở Thiên Phạt sâm lâm
Vì bọn mở ra bảo tàng trong thân thể mỗi người.
Quân Mạc Tà tuy rằng không phải sư phụ của họ, thậm chí chưa từng truyền thụ một chút bản lĩnh, nhưng chuyện xảy ra đêm nay lại không khác gì việc thu đồ đệ, không khác gì việc truyền thụ bí kíp huyền công cao thâm nhất. Mặc dù ngay cả Quân Mạc Tà cũng không biêt, hắn chỉ là trong lúc cảm ngộ tùy tâm mà động thôi.
Nhưng những người này trong nội tâm vô cùng sùng kính Quân Mạc Tà.
Thậm chí đã đến mức cúng bái (my idol)
Cũng chỉ vì đêm hôm đó, một khúc ca, một điệu múa, một chút võ học, một chút cảm ngộ.
Thế nhưng trong nội tâm những nữ nhân của Quân Mạc Tà, lại có một cách cảm nhận khác.
Quản Thanh Hàn cùng chúng nữ, đều đắm chìm trong lời ca của Quân Mạc Tà.
“Lịch tẫn thiên tân vạn khổ, chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố!” (Trải qua thiên tân vạn khổ há không phải chỉ vì tâm hồn thiếu nữ ngày xưa)
“Nhiệt huyết tẫn hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!” (Nhiết huyết cũng hóa thành bùn đất chỉ vì thiếu nữ mà hóa nhất đồ)
(Thơ ca em bó tay bác nào dịch dùm cái) (NB: Đây không phải là thơ mà là lời bài hát hix )
Đây chẳng lẽ nào Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà tại thiên hạ anh hùng hướng về phía nữ nhân của mình biểu đạt tình yêu sao?
Đây là bực nào lãng mạn a.. (Mê anh Tà rồi )
Chúng nữ đều say mê.
Ngay cả Miêu Tiểu Miêu, cũng rung động, tâm hồn run rẩy (chết em này rồi )
Lịch tẫn thiên tân bách khổ, chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố! (Trải qua thiên tân vạn khổ há không phải chỉ vì tâm hồn thiếu nữ ngày xưa)
Miêu Tiểu Miêu nghe xong câu hát này, trong lòng rung động quả thực đã không thể khống chế lòng mình.
Hắn..., vì ta có thể cam nguyện trải qua vô hạn gian khổ sao? (Mấy nữa đi lừa tình cũng phải học mấy câu này ).
Thực lòng hắn muốn thế sao?
Ở giây phút này, thân ảnh tiêu sái của Quân Mạc Tà lại cùng thân ảnh bình phàm của Mặc Quân Dạ trùng khít vào nhau. (NB: E này coi như đã xong )
“Quân Dạ, là ngươi?? Thật là ngươi? Quân Mạc Tà kia lại chính là ngươi!” Miêu Tiểu Miêu nắm chặt tay lẩm bẩm: “Ngươi cũng biết trái tim ta trước giờ chưa từng thay đổi luôn luôn là của ngươi a...”
Mọi người đều cảm nhận được trong bài hát này toát lên hào tình vạn trượng, toát lên khí khái anh hùng, các nữ nhân cũng nghe được trong trái tim Quân Mạc Tà tràn ngập nhu tình.
Đây là một nam nhân yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân.
Người nam nhân này chung tình hiểu chuyện, càng là một nam nhân có thể nương tựa! Đồng thời tuyệt đối cũng không làm cho nữ nhân cuả mình chịu ủy khuất!
Tại thế giới trọng nam khinh nữ, thời đại này một nam nhân như thế há không phải là một nam nhân cực phẩm? Như vậy còn chưa thỏa mãn sao?
Không thấy, có những tên miệng đầy nhân nghĩa, ra vẻ hòa nhã đạo đức đại nho, người nào lại không phải năm thê bảy thiếp. Thậm chí đem thê thiếp như là lễ vật tặng cho nhau? Thế gian này, nam nhân giống như Quân Mạc Tà có được quyền thế tột bậc lại tôn trọng nữ nhân kiếm đâu được người thứ hai?
Các nữ nhân mỗi người đều có suy nghĩ như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, Quản Thanh Hàn đi tới gian phòng của Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đi tới phía sau Miêu Tiểu Miêu đang muốn nói điều gì đó, lại ngoài ý muốn phát hiện Miêu Tiểu Miêu ngây ngốc đứng cạnh cửa sổ nhìn Quân Mạc Tà đang trôi nổi giữa không trung.
Thân hình mỏng manh của nàng đứng dưới làn gió, ống tay áo theo gió nhẹ nhàng phi vũ, tựa hồ tùy có thể ngã xuống, nhưng trong vô thức đôi bàn tay của nàng lại nắm chặt đến trắng bệch.
Trong ánh mắt tràn đầy tư niệm, hồi tưởng còn có thâm tình khó có thể dứt bỏ.
Quản Thanh Hàn không có lên tiếng, mỉm cười, nhẹ nhàng lui ra ngoài, nàng đã hiểu rõ...
Không cần nói thêm điều gì nữa, việc này dĩ nhiên nước chảy thành sông!
Hết thảy đều không cần phải nói gì!
Lại một nữ hài tử bị tên xấu xa kia dụ dỗ, kỳ thật đã sớm bị lừa gạt chỉ là cô bé kia không chịu thừa nhận mà thôi.
Giờ phút này Quân Mạc Tà đã ở bên trong Hồng Quân Tháp.
Phía bên phải một đoạn Thiên Địa Linh Mạch giống như một đầu cự long nằm ngủ, phía trên mọc một gốc Sinh Mệnh Thụ tràn ngập sinh cơ, đang tỏa ra sắc màu sinh mệnh rực rỡ, trong hồ nước Linh Lung Liên đang phát triển từng ngày, mỗi phiến lá so với lá bình thường lớn hơn vài lần, phát ra ánh sang dịu dàng, tựa như pha lê lung linh.
Trên không, Thất Thải Thánh thụ như một đạo cầu vồng rực rỡ nối liền thiên địa, không ngừng có thất thải quang mang hướng về phía Linh Lung Liên, lại tựa hồ không ngừng có từng tia sáng lung linh hướng ngược về thánh thụ.
Cả không gian Hồng Quân Tháp, mọi thứ tràn ngập sức sống, quả thật như mộng ảo, mọi vật như hư huyễn nhưng lại chân thực tồn tại.
Quân Mạc Tà một thân bạch y đứng ở lối vào Hồng Quân Tháp thản nhiên cười. Lẳng lặng xem hết thảy sự vật, thần sắc vân đạm phong khinh.
So với năm lần đột phá trước, lần này Quân Mạc Tà có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, từ thể xác và tinh thần toát lên vẻ trầm ổn, giống như hết thảy mọi việc đều trong tầm tay.
Cho tới lúc này, trong tâm linh hắn vẫn là một mảnh không linh vô tận.
Tâng thứ sáu!
Hồng Quân Tháp tầng thứ sáu cuối cùng cũng mở ra.
Năm tầng trước đều mang đến rất nhiều kinh hỷ, bây giờ tin chắc cũng sẽ không ngoại lệ, khẳng định sẽ có kinh hỷ không tưởng tượng được, chỉ là không biết đó là cái gì? Kinh hỷ đến mức nào mà thôi?
Quân Mạc Tà đứng lẳng lặng một hồi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hồng Quân Tháp, đột nhiên cười vang, tiêu sái bước vào.
Hắn vừa cất bước, Hồng Qhân Tháp đại môn tự động mở ra, khi đặt chân xuống cả người đã ở bên trong Hồng Qhân tháp
Đây mới thực sự là súc địa thành thốn, nhất bộ thiên lý! (Một bước ngàn dặm)
Tiến vào đại điện tầng thứ nhất, Quân Mạc Tà phát hiện nguyên bản là đại điện trống rỗng giờ tràn ngập một loại sương mù màu tím, chính là thiên địa linh khí cực kỳ tinh thuần, phát ra linh quang làm say lòng người.
Mặt đất nguyên bản trống không giờ lại tràn ngập sinh cơ.
Quân Mạc Tà thản nhiên nhìn qua rồi lập tức tiến vào tầng thứ hai.
Sau đó là tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm...
Cuối cùng đi đến tận cùng của tầng thứ năm.
Chỉ cần bước thêm một bước chính là tâng thứ sáu.
Chính là một bước này, Quân Mạc Tà như có điều lĩnh ngộ vậy mà tự nhiên dừng lại.
Đột nhiên ngay khi hắn dừng lại tất cả linh khí màu tím trong Hồng Quân Tháp như sôi trào điên cuồng hướng về phía Quân Mạc Tà, theo mỗi lỗ chân lông tràn vào cơ thể hắn.
Thời khắc này Quân Mạc Tà giống như một viễn cổ Cự Linh đang thôn thiên thổ địa, đem từng mảng thiên địa tinh khí dung nhập thân mình.
Quân Mạc Tà một thân bạch y không gió tự bay, thanh âm phần phật giống như thiên địa rung chuyển, tràn ngập một luồng uy áp đủ để kinh sợ chư thiên.
Trong khi bạch y tung bay, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nâng hai tay lên, hai chân cũng từ từ bay lên khỏi mặt đất.
Cửa tháp tầng thứ sáu mở ra, một cỗ linh khí như thực chất tràn ra bao trùm lấy thân thể Quân Mạc Tà.
Kín kẽ, kín không kẽ hở!
Quân Mạc Tà giống như được bao bọc bởi một chiếc kén lớn màu tím, đang từ từ mở rộng.
Từ đầu đến giờ ánh mắt của Quân Mạc Tà thủy chung lạnh nhạt bàng quan chứng kiến tất cả.
Chỉ trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân Quân Mạc Tà đã bành trướng đến cực điểm, đột nhiên kịch liệt rung động tất cả linh khí dũng mãnh tiến vào đan điền, tất cả lập tức bình tĩnh trở lại không còn dị trạng.
Khi Quân Mạc Tà thăng cấp đến Hồng Quân Tháp tầng sáu trong đan điền đã hình thành một lốc xoáy sương mù màu xám, nguyên bản đang bất động, giờ phút này bị cỗ linh khí màu tím kích thích lại thong thả chuyển động, mặc dù chậm chạp nhưng cũng có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Tiếp đó, màu tím linh khí màu tím xung quanh lại tràn vào thân thể Quân Mạc Tà, điên cuồng chuyển động rồi tiến nhập vào đan điền.
Trong đan điền, luồng khí xoáy màu xám vẫn bảo trì tốc độ chuyển động chỉ hơi nhanh một chút, mà luồng khí xoáy màu xám cũng nhiều hơn một tia ánh sáng.
Như thế tuần hoàn lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm... Mỗi lần tuần hoàn chấm dứt, tần suất chuyển động của luồng khí xoáy màu xám lại nhanh hơn một chút mang theo từng tia biến hóa.
Cuối cùng, khi chấm dứt lần tuần hoàn thứ tám, nguyên bản dòng khí màu xám đã muốn lột xác thành hai loại nhan sắc, một loại làm cho người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy thoải mái, dòng khí màu lam này chậm rãi thoát li dòng khí màu xám.
Còn dòng khí màu xám thì nằm phía dưới dòng khí màu lam.
Khoảng cách giữa chúng từ từ rộng ra, hình thành hình dáng rõ ràng.
Liền vào lúc này tất cả linh khí màu tím còn lại tràn ra từ đại điện tầng sáu nháy mắt chui vào kinh mạch của Quân Mạc Tà.
Đừng xem trước đó Quân Mạc Tà đã muốn thôn phệ bảy thành linh khí, giờ phút này còn lại ba thành linh khí nhưng trước đó hắn chia làm tám lần tuần hoàn, giờ phút này toàn bộ ba thành linh khí đồng loạt tràn vào cơ thể tương đương ba lần lúc trước tự nhiên là ăn không tiêu.
Quân Mạc Tà sao lại không rõ điều này, vẻ mặt vốn dĩ đạm mạc lập tức thống khổ, ngửa mặt lên trời gào thét nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào. (NB: To be continue )