C8. Chân Tướng
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã rõ ràng, cảm giác kì lạ như bị ai đó điều khiển của hắn là không phải vô căn cứ.
Ban sáng, khi vừa tỉnh lại, Thanh Dương còn tưởng tất cả những thứ kì quái đêm quá đều là do bản thân tự tưởng tượng ra và lấy đó làm cái cớ cho hành vi man rợ của mình. Nhưng bây giờ hắn đã biết chuyện gì thực sự đã xảy ra vào đêm đó, thế giới này thế mà thật sự có quỷ ma thần thánh.
Thanh Dương cũng không cảm thấy sợ, hắn thậm chí còn thấy biết ơn vị này, nếu không có hắn đẩy tay chắc hẳn mạng sống của Thanh Dương cũng đã kết thúc vào ngay đêm qua. Trầm tư hồi lâu, Thanh Dương cất tiếng dò hỏi:
“Ngài đây là?”
Bóng đen thoáng nghiêm nghị, đưa mắt nhìn thật kĩ Thanh Dương. Chấp nhận sự hiện diện thần bí và thản nhiên đối diện với nó là điều rất hiếm gặp, trong suốt thời gian dài đằng đẳng của hắn, không ít người đã nhìn thấy hắn nhưng đa phần đều cố gắng chối bỏ và thậm chí trở nên điên loạn. Thái độ dửng dưng như Thanh Dương hắn thế nhưng là lần đầu trông thấy.
“Ngươi càng lúc càng thú vị, khá lắm nhóc con, hahahaha” bóng đen tươi cười ngạo nghễ, có lẻ vì cô đơn quá lâu nên khi có người bắt chuyện hắn có vẻ khó kiềm chế được bản thân mình.
Lấy một cái tư thế tự cho là đẹp trai nhất, bóng đen chỉ chỉ tay vào mình, lộ ra một nụ cười tự tin, cao giọng nói:
“Ta chính là Thiên Trung Kính, người đầu tiên sáng tạo ra gương và cũng là chủ nhân của Kính Tượng Thế Giới. Ngươi còn có thể gọi là Kính Tiên đại nhân”.
Thanh Dương sửng sốt, nhưng sực nhớ ra điều gì đó liền cất tiếng phản bác:
“Cái quỷ gì đó? Ngươi coi ta là ít học dễ bị lừa hay sao? Rõ ràng theo lịch sử người đầu tiên phát minh kĩ thuật tráng bạc thủy tinh làm gương là nhà hóa học người Đức Justus von Liebig đó nha. Còn nếu nói về xa xưa hơn đi nữa thì cũng là do dân chúng ở Anatolia – Thổ Nhĩ Kì ngày nay sản xuất bằng đất và đánh bóng đá ve chai (thủy tinh núi lửa) hồi khoảng tầm 8.000 năm về trước. Rõ ràng là làm gì có ai tên Thiên Trung Kính nha? Nghĩ ta đần hay sao?”
Thiên Trung Kính rất bực bội, hắn rõ ràng chính là kính tượng chi thần, người sáng tạo và khai sáng cho nó suốt mấy trăm triệu năm qua. Thế mà giờ đây lại bị hậu nhân cho là l·ừa đ·ảo, thật khó có thể chấp nhận được mà.
Nhưng không để hắn suy nghĩ thêm, Thanh Dương tiếp tục cất tiếng:
“Mà dù sao điều đó cũng không quan trọng. Ngươi vì sao lại ở trong gương a? Ngươi ở đó bao lâu rồi? Ngươi hẳn cũng không phải là hình ảnh tưởng tượng trong đầu của ta đó chứ?”
“Ta... ngươi... ta...”
Quá nhiều điều cần nói và giải thích, nhưng thái độ dửng dưng của Thanh Dương làm hắn bực bôi, hắn cảm thấy nếu không thể tự chứng minh mình thì mọi lời nói ra Thanh Dương cũng chỉ xem là gió thoảng qua tai mà thôi.
Thiên Trung Kính không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đưa tay kéo Thanh Dương lại, ánh sáng lóe lên từ hai mắt trược tiếp chiếu rọi vào tâm hồn Thanh Dương, hắn mỉm cười thì thầm:
“Ngươi hỏi quá nhiều rồi đó, ta không rảnh để trả lời ngươi, hãy xem tận mắt, hãy tự trải nghiệm. Ngươi sẽ có câu trả lời của mình”.
Ánh sáng càng lúc càng chói chang, Thanh Dương cảm thấy chân mình đang dần rời xa mặt đất và cứ thế hắn tung bay. Bỗng tia sáng nhạt dần, hắn như choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt.
Mười hành tinh đủ sắc đang luân chuyển xung quanh một trái cầu lửa rực cháy, đó chính là Mặt Trời, chỉ có điều cái Mặt Trời này phải lớn hơn cái hiện tại ít nhất là 10 lần. Trong tinh hệ đó, cảnh tượng diễn ra thật vi diệu vì theo như bản đồ tinh hệ hiện tại, làm gì có thứ gì chen vào giữa vòng quay của Mặt Trời và Thiên Lam Tinh.
Trên những hành tinh đó, một chủng tộc giống hệt con người đang sinh sống, họ có đủ màu da, đủ kích thước, chung sống với nhau êm đềm hạnh phúc. Tên của họ chính là Thiên Nhân tộc.
Trong cái lạnh giá rét của những đêm đông và sự khắc nghiệt của môi trường, những người đó cứ quây quần bên nhau trong những hang động, mái lá thô sơ. Họ kính sợ thiên nhiên, tôn thờ thiên tượng, xem mưa là ban ân của thánh thần, sét là cơn giận và lửa là lòng bao dung của các vị thần ban cho họ.
Họ sống dưới sự bảo bọc của thiên nhiên thần thánh, chống chọi với sự khắc nghiệt của tai ương và ma quỷ. Họ tôn kính thần và e sợ ma, họ cứ như đám cừu nhỏ nằm trong vòng tay bảo bọc mà lớn lên từng ngày.
Nhưng trong mắt Thanh Dương, cảnh tượng lại hoàn toàn khác. Chân tướng của thần ma lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Thập Tinh được bao bọc bởi những luồng khí kì lạ và nhiệm màu, con người lại dường như không biết gì về chúng, họ không tận dụng được bất kì điều gì từ thiên khí cả.
Sự có mặt của thiên khí làm những t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên càng khốc liệt hơn, những sinh vật hấp thu được thiên khí nhanh chóng tiến hóa và trả nên càng lúc càng to lớn mạnh mẽ.
Con người sợ hãi và dần tưởng tượng ra những thứ khủng kh·iếp đang bao trùm lên họ, họ sợ nắng sợ gió, lo lắng cả những hạt mưa.
Sự mường tượng đó càng lúc càng rõ ràng và dần thành hình, những thứ đó chính là khởi nguyên của ác ma. Chúng sinh ra từ nỗi lo của con người, sỡ hữu sức mạnh mà con người nghĩ ra cho chúng.
Lũ quỷ ma ăn đi nỗi sợ của con người và trưởng thành không ngừng, chúng cứ thế gieo rắc sợ hãi và cắn nuốt điều đó như chiến lợi phẩm nên có. Con người càng sợ thì quỷ càng đông, càng lo thì ma càng nhiều, cứ thế họ trải qua nhiều năm tăm tối bịt bùng.
Đến một ngày kia, khi con người truyền nhau về một vị thần nào đó đại diện cho tia sáng, hắn sẽ đẩy lùi yêu ma và đem đến cuộc sống hạnh phúc. Họ bắt đầu tin và thờ phụng những vị thần đó, họ mong chờ cái thứ đó sẽ thực sự xuất hiện cứu với cuộc sống tối tăm của mình.
Cuối cùng, họ đã thành công. Như sáng tạo yêu ma, họ đã sáng tạo ra thần thánh. Những sinh vật đẹp đẽ sáng chói ăn đi sự tín ngưỡng và lòng tôn kính của con người. Chúng đứng lên chống lại yêu ma và trở thành thủ hộ thần của Thiên Nhân Tộc.
Con người dưới sự bảo hộ càng lúc càng phát triển và sinh sôi. Thiên khí cũng càng lúc càng dày đặc và dần có xu thế chia ra làm 3 loại: Thiên Thần Khí,Thiên Ma Khí và Thiên Nhân Khí.
Ma quỷ hấp thu Thiên Ma Khí và sự sợ hãi. Thần thánh tắm mình trong Thiên Thần Khí và tín ngưỡng của nhân loại. Thiên Nhân Khí thì vẫn cứ thế lãng du, trợ giúp con người sáng tạo ra thêm Ma Thần.
Sự phát triển của hộ không đi theo hướng khoa học mà theo con đường của các chiến binh La Mã càng lúc càng xa. Họ xây những đền thờ cho ma quỷ thánh thần, chiến đấu với nhau bằng gươm cung giáo mác và dần phân hóa thành nhiều quốc gia, nhiều giai cấp.
Con người phát triển, có vua có quan của mình, họ dần mất đi sự sùng kính quỷ thần, họ chỉ kính trọng vua của hộ, chỉ tôn thờ những người cho họ cái ăn cái mặc.
Tất nhiên, Thần Ma thì rất không thích sự thay đổi này của con người, chúng cảm thấy sự tồn tại của bản thân bị đe dọa, lũ gia súc chúng nuôi có dấu hiệu muốn làm phản. Cuối cùng, chúng đã bắt tay nhau để đưa ra một hiệp định chung, điều mà sau này chính là khởi nguyên của đại chiến Ragnarok kết thúc thời kì Thần Ma và cũng chung kết luôn sự tồn tại của thập đại tinh cầu.