Điên Cuồng Độc Chiếm - Khủng Long Xanh

Chương 55: Trả đồ của em đây




Tay Phong Đại trườn từ lưng xuống mông Nhật Huy, hắn xoa hờ bên ngoài, không nắn bóp để Nhật Huy không bị đau. Nhật Huy cứng người, cậu mặc mỗi áo phông với quần lót, bị động chạm vậy rất khó chịu, cảm thấy không an toàn, cảm tưởng sẽ bị hắn chơi bất cứ lúc nào hắn muốn. Phong Đại hít hà mùi hương trên người Nhật Huy, nếu hắn không bị đâm ở eo chắc chắn sẽ đè cậu xuống làm một trận. Nhật Huy bắt lấy tay Phong Đại, nhíu mày:

- Anh đừng sờ, mông em đau lắm.

Phong Đại không xoa nữa, cọ má Nhật Huy, sau đó cụng trán vào trán cậu, thủ thỉ:

- Em có đói không? Hôm qua dậy ăn cái gì?

Nhật Huy lắc đầu, trả lời thật:

- Không đói. Lúc dậy em chưa ăn gì, về phòng mới ăn ít mì tôm sống thôi.

Lúc cậu tỉnh không thấy Phong Đại trong nhà thì cuống cuồng trốn, về tới phòng trọ chỉ kịp gặm miếng mì tôm, nào có được ăn uống đàng hoàng. Nhưng vậy cũng không thấy đói. Chắc dạ dày cậu bị nỗi sợ hãi lẫn lo lắng lấp kín rồi. Hắn biết rõ tính cách, suy nghĩ của cậu, giờ bị nhốt ở đây nói dối chỉ thiệt thân, cứ thành thật vẫn hơn. Nhưng cái gì cần giả vờ vẫn phải giả vờ, cậu phải tìm cách trốn tiếp, không thể ở đây mãi với hắn được.

Phong Đại bẹo má Nhật Huy, thấy người yêu hắn rõ là cưng, chỉ muốn đem mọi thứ tốt nhất cho cậu, khiến cậu hạnh phúc trong thế giới hắn tạo ra.

- Không chịu ăn uống đàng hoàng gì hết, gầy hết cả người thì làm sao.

Nhật Huy xị mặt, tại ai mà cậu như vậy. Cậu lẩm bẩm:

- Tại anh chứ tại anh.

Phong Đại dỗ dành Nhật Huy, thấy cậu phụng phịu vậy y hệt lúc hai người còn mặn nồng.

- Ừ, tại anh hết. Thế ăn gì trước nha, ăn xong mình đi ngủ, cả đêm không ngủ rồi.

Nhật Huy lắc đầu, cậu không đói, cậu muốn ngủ.

- Không ăn đâu, em không đói. Anh đói thì ăn trước đi, em đi ngủ đây.

- Anh ngủ với em, trưa mình dậy ăn.

Nhật Huy ậm ờ đáp ứng. Lúc bị nhốt ở thành phố HN đã không từ chối được việc chung chăn gối Phong Đại, hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này lại càng không. Ít ra Phong Đại đang bị thương, hắn hứa sẽ không bắt cậu quan hệ cho tới khi cậu phát tình. Thời gian vẫn còn một tuần, cậu không được nản chí.

Phong Đại nắm tay dẫn Nhật Huy vào phòng ngủ lớn. Phòng rất rộng, giường kingsize đặt giữa phòng, kệ sách nhỏ và bàn máy tính đặt ở góc, cạnh cửa sổ để ghế sofa dài, két sắt cỡ nhỏ đặt ở cạnh tủ quần áo... Phong Đại mở tủ quần áo, chỉ cho Nhật Huy chỗ nào là quần áo của cậu, chỗ nào của hắn, trông gần giống tủ quần áo ở thành phố HN.

Phong Đại đưa cho Nhật Huy bộ đồ ngủ mới. Đồ hiệu mới toanh chưa cả cắt mác, chất vải sờ rất thích. Phong Đại hỏi:

- Có cần tắm lại không? Để anh tắm cho nhé, mông đang đau tự tắm bất tiện lắm.

Phong Đại nhướn mày, luồn tay xuống dưới áo phông Nhật Huy khều cạp quần lót cậu mấy cái. Mấy hôm nữa Nhật Huy tới kỳ phát tình hắn sẽ đánh dấu cậu, giờ vuốt ve trước một chút cho đỡ thèm. Phong Đại nuốt nước bọt, giọng trầm hơn một tông:

- Nha?

Nhật Huy lắc đầu. Ngày trước hai người thường tắm chung, mà tắm chung thì thế nào cũng xảy ra chuyện kia hoặc động chạm vài chỗ. Những lần cậu không chịu hắn sẽ có cách dụ dỗ hoặc làm nũng để cậu đồng ý, y như lần này vậy. Nếu cách đây một tháng hắn làm vậy cậu sẽ đồng ý, còn cảm thấy người yêu mình sao quyến rũ thế. Giờ thì khác, những rung động hay xúc cảm tuyệt vời khi yêu gần như biến mất, phần nhiều là cảm giác chua xót, buồn tủi vì nhìn nhầm người.

- Em không tắm nữa đâu. Anh chê em bẩn thì sang phòng kia ngủ đi.

Nhật Huy vào nhà tắm thay đồ. Phong Đại cười cười, cục cưng của hắn đang giận dỗi thôi, một thời gian nữa cả hai sẽ bình thường lại. Phong Đại không vào nhà tắm, hắn lấy một bộ ngủ khác giống y đúc bộ vừa đưa cho Nhật Huy thay luôn trong phòng, sau đó ra ngoài lấy ba lô của cả hai. Phong Đại mở két sắt cất điện thoại của mình và thẻ ngân hàng lấy được của Nhật Huy vào, bên trong có sẵn điện thoại của Nhật Huy, mấy thứ giấy tờ và vài cọc tiền năm trăm.

Nhật Huy thay quần áo, bỏ đồ cũ vào máy giặt. Cậu rửa mặt với tay chân, bần thần nhìn bản thân trong gương. Nhìn được cỡ một phút cậu nhìn quanh nhà tắm. Chẳng có chỗ để trốn, vẫn phải ra ngoài. Nhật Huy thở dài vốc tiếp mấy vốc nước lạnh lên mặt để làm dịu bớt cảm xúc tiêu cực. Nước chảy dài xuống cổ thấm ướt áo, trên cổ với xương quai xanh còn dấu hôn với vết răng cắn mờ mờ từ hôm trước. Cậu tự nhủ cố lên, phải chiều theo hắn để Phong Đại thả lỏng cảnh giác. Phong Đại chắc sẽ phát tình trước cậu, cậu phải tìm được cơ hội trước lúc đấy.

Nhật Huy ra ngoài thấy Phong Đại đang gấp đồ trong ba lô của cậu vào tủ. Cậu biến sắc, chạy tới giằng lấy ba lô, to tiếng với hắn:

- Anh làm cái gì thế?

Phong Đại nhún vai tỏ vẻ vô tội.

- Anh xếp quần áo của em vào tủ.

Lúc đi cậu chỉ kịp vơ mấy bộ quần áo, Phong Đại cất vào tủ gần hết rồi, trong ba lô chỉ còn hai cái áo. Nhật Huy lộn ngược ba lô, áo rơi xuống đất, cậu lục lọi ba lô không thấy thứ mình tìm, vội lật tung chỗ đồ Phong Đại vừa xếp vào tủ. Phong Đại biết cậu tìm cái gì nhưng không hỏi. Hắn ngồi xuống giường, chống hai tay ngả người ra sau nhìn bé cưng tất bật.

Nhật Huy tìm không thấy đồ, tâm trạng trùng xuống. Chắc chắn Phong Đại lấy nó, đã nhốt cậu ở đây còn giấu đồ của cậu, sao hắn ác vậy chứ. Nhật Huy nhìn Phong Đại, tay nắm chặt, chất vấn hắn:

- Anh giấu đồ của em đúng không? Trong ba lô của em có một cái phong bì, anh cất đâu rồi?

Phong Đại nghiêng đầu, hỏi lại:

- Phong bì nào? Trong đấy có gì?

- Phong bì màu trắng, trong đấy có một cái thẻ ngân hàng.

Nhật Huy đi về phía Phong Đại, đứng trước mặt hắn chìa tay ra, giọng điệu cứng rắn:

- Trả cho em.

Phong Đại nắm lấy tay Nhật Huy, ngón cái gãi nhẹ lòng bàn tay cậu, mân mê nó, đáp một cách hờ hững:

- Không. Anh giữ hộ em.

Nhật Huy tức nghiến răng. Hắn hay thật, giờ không cần giả vờ gì nữa, thản nhiên thừa nhận việc mình làm. Đấy là tiền trước khi mất bố mẹ để lại cho cậu và Đăng Hiệu, Phong Đại không có quyền động vào. Nhật Huy hất văng tay Phong Đại, quát:

- Trả cho em! Đấy là thẻ của em! Sao anh lại giấu đi chứ? Anh quá đáng vừa thôi! Anh không có quyền động vào!

Phong Đại không hài lòng. Nhật Huy lén giấu quỹ đen không nói làm gì, tiền hắn cho cậu là của cậu, nhưng dám dùng tiền đấy để trốn thì đừng trách hắn thu lại. Mắt Phong Đại hơi nheo, hắn cởi một nút áo ngủ, đáp lời một cách nghiêm túc pha chút khó chịu:

- Giờ em ở đây cầm tiền làm gì, muốn mua cái gì thì nói với anh anh sẽ mua. Tiền anh đưa cho em em muốn tiêu thế nào anh không quản, em muốn bao nhiêu cũng được, nhưng dùng để trốn thì đừng trách. Giờ anh tịch thu, sau này đừng nhắc đến nữa.

Nhật Huy tức giun cả người, lặp lại:

- Trả cho em! Anh một vừa hai phải thôi!

Phong Đại kiên quyết:

- Không là không. Đừng để anh nói nhiều! Mau ngủ đi, lên đây mau.

Phong Đại lùi vào trong chừa khoảng trống cho Nhật Huy, vỗ mấy cái xuống đệm. Nhật Huy mím môi, nhìn Phong Đại đầy căm tức. Đấy là đồ bố mẹ cậu để lại, cậu phải lấy lại bằng được.

Nhật Huy đứng im một chỗ. Phong Đại đợi mãi không thấy Nhật Huy lên, hắn chép miệng, nhoài người ra kéo cậu lên giường. Nhật Huy thuận theo leo lên. Phong Đại giang tay định ôm Nhật Huy, không ngờ Nhật Huy lao tới đánh hắn. Nhật Huy đấm túi bụi vào ngực Phong Đại, vừa đánh vừa chửi:

- Đồ chó này! Trả lại đây! Đấy là đồ của em! Trả đây!

Phong Đại chặn lại động tác của Nhật Huy, cả hai ngã xuống giường. Nhật Huy ngồi lên bụng Phong Đại đánh hắn, chân cậu đè đúng chỗ Phong Đại bị thương làm hắn đau trợn mắt, máu hơi rỉ ra. Phong Đại cáu giữ chặt hai tay Nhật Huy, lật người ấn cậu xuống giường, cố định hai tay cậu trên đỉnh đầu, nằm đè lên người cậu, quát:

- Em hư quá đấy! Bảo sẽ ngoan mà như này à? Còn quậy nữa anh cho Hiệu nhịn ăn một tuần xem nó sống thế nào.

Mông Nhật Huy bị nghiến xuống giường đau nhói.

- Anh... Anh... Anh là đồ khốn nạn!

Phong Đại thấy mặt Nhật Huy nhăn nhó thì chống người không để cả người áp xuống người cậu. Phong Đại cúi xuống hôn Nhật Huy. Hắn hôn ngấu nghiến không để cậu mắng tiếp. Cậu mím chặt môi, lắc đầu quầy quậy. Phong Đại tức thở hồng hộc, hậm hực nói:

- Có mỗi cái thẻ ngân hàng mà em nháo nhào cả lên. Giờ em cầm thì làm được gì hả? Em tiêu được à?

Nhật Huy không thèm đáp, áp mặt xuống đệm, mắt ầng ậc nước. Cậu tức, cậu tủi thân, cậu đau lòng. Đó là đồ bố mẹ cậu để lại, lúc bố mẹ còn sống cậu đâu phải chịu ấm ức thế này. Thời gian đầu bố mẹ mất cậu phải gồng mình lên lo cho Đăng Hiệu, nhớ bố mẹ với thấy khổ quá thì lén khóc một tí rồi thôi. Sau gặp lại Phong Đại, hai người trở nên thân thiết cậu cũng không nói với hắn chuyện đó, rồi thành người yêu nhờ hắn mà sống dễ dàng hơn, nỗi nhớ bố mẹ nguôi ngoai, thỉnh thoảng cậu mới khóc một chút.

Phong Đại thấy Nhật Huy khóc, lửa giận vơi bớt, vừa hôn má cậu vừa dỗ:

- Đừng khóc, anh giữ hộ em thôi, tiền vẫn là của em. Sau này em muốn cái gì thì nói với anh. Anh không cắt tiền ăn của Hiệu đâu, anh dọa em thôi. Ngoan nào, không khóc nữa, có mỗi cái thẻ chứ nhiều nhặn gì đâu.

Nhật Huy sụt sịt:

- Đấy... đấy là thẻ bố mẹ để lại. Trả... ưm... trả đây.

Phong Đại bất ngờ, hắn không ngờ đấy là thẻ bố mẹ Nhật Huy để lại. Hắn hơi nghi ngờ, có khi nào Nhật Huy nói dối để lấy lại rồi tìm cớ trốn tiếp không? Nhật Huy chưa từng nói với hắn chuyện bố mẹ cậu để lại tiền, nếu có thì lúc gặp lại Nhật Huy đã không chật vật, lăn tăn chuyện tiền nong thế.

—————————————

Sau khi chương 54 đủ like để up lên wattpad mình sẽ tạm dừng truyện đến hết tháng 8, đến tháng 9 sẽ quay trở lại. Lý do tạm dừng là vì bố mình chuẩn bị mổ, mình không tập trung ra truyện được. Các bài review truyện mình vẫn sẽ up vì đã có sẵn rồi. Mong các bạn vẫn ủng hộ mình sau khi quay lại. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Sau khi truyện up tiếp mình sẽ thay chương thông báo này bằng Spoil Chương 55

——————————

Chào mọi người, xin lỗi vì quay lại hơi muộn, tính hẹn quay lại sau 1 tháng mà 2 tháng mới viết tiếp được. Lúc mình đăng thông báo tạm nghỉ thì bố mình chuẩn bị mổ, nhưng sau đấy bố mình mất rồi, mình không có tâm trạng viết, qua 49 ngày bố mới bắt đầu lại. Không nghĩ bố mình mất sớm thế nên có rất nhiều việc hối hận, day dứt, tiếc nuối. Mình cũng chỉ muốn nói vài câu trải lòng thôi. Giờ truyện up tiếp sẽ lên 2 hoặc 3 chương 1 tuần, cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện ạ.