Điên Cuồng Độc Chiếm - Khủng Long Xanh

Chương 59: Em muốn ăn bánh kem




Phong Đại hôn Nhật Huy thêm một lúc rồi dắt Nhật Huy đi xem két sắt. Hắn để két sắt của Nhật Huy cạnh két sắt của hắn, đưa cho cậu quyển hướng dẫn cài đặt mật khẩu, bảo cậu:

- Em đặt mật khẩu đi, anh không xem đâu.

- Vâng.

Nhật Huy đọc hướng dẫn, lúc nhập mật khẩu thì nhìn Phong Đại, hơi mím môi. Phong Đại quay sang chỗ khác, làm bộ che mắt.

- Em nhập đi.

Nhật Huy không tin tưởng hắn lắm, tay che chỗ nhập mật mã. Mật khẩu thiết lập xong, Nhật Huy cất thẻ ngân hàng vào trong, lúc này mới có cảm giác yên tâm. Nhật Huy ngồi khoanh chân chống cằm nhìn chằm chằm két, nhắc bản thân lúc trốn phải nhớ đem theo thẻ ngân hàng.

Phong Đại quay lại thấy Nhật Huy đã làm xong. Hắn xốc nách nhấc cậu lên giường. Cả hai nằm nghiêng đối mặt nhau, hắn xoa má cậu, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

- Giờ yên tâm nhé, anh không động vào được đâu.

Nhật Huy gật đầu. Phong Đại hôn tay Nhật Huy, áp má lên mu bàn tay cậu, mắt lim dim tận hưởng. Nhật Huy nhìn Phong Đại, suy nghĩ đủ thứ linh tinh.

Phong Đại đột nhiên mở mắt, Nhật Huy hơi giật mình.

- Huy này, em bôi thuốc cho anh nhé.

Phong Đại đi lấy thuốc. Phong Đại chuẩn bị một tủ thuốc rất to, Nhật Huy đã ngó xem tủ thuốc có cái gì. Nào là thuốc cảm cúm, kháng sinh, thuốc bổ, băng gạc... Nhật Huy không thể phủ nhận chuyện Phong Đại rất cẩn thận. Nhưng trong này không có thuốc ức chế, cậu không biết hắn cố tình hay vô ý quên. Lúc trước đến kỳ cả hai sẽ thân mật hai hoặc ba lần để cảm giác rạo rực vơi bớt rồi dùng thuốc. Giờ không có thuốc, điều này đồng nghĩa với việc cả hai sẽ làm tình liên tục cho đến khi kỳ phát tình kết thúc. Vì vậy Nhật Huy càng sợ việc bị đánh dấu, nghĩ thôi đã toát mồ hôi, kèm theo đó là cảm giác khó chịu, muốn nôn. Cậu sợ hắn, ghét hắn, không muốn chạm vào hắn, nhưng cậu biết rõ trong lòng chưa hết sạch tình cảm ngay được. Nhật Huy úp mặt xuống gối, cậu muốn thoát khỏi đây. Cảm giác thời gian yêu đương mặn nồng vừa qua chỉ là một giấc mơ, không chân thật.

Phong Đại cầm thuốc vào phòng, cởi áo đợi Nhật Huy bôi thuốc. Nhật Huy chán nản ngồi dậy. Ban nãy cậu cắn vai hắn mấy phát. Vết cắn không sâu, trầy da chảy máu chút. Nhật Huy lau sạch vết máu, bôi thuốc. Đến vết thương trên eo, Phong Đại chống tay ngả người về sau để Nhật Huy dễ bôi thuốc, thay gạc. Người Phong Đại cân đối, bắp thịt săn chắc, từ hồi yêu nhau được Nhật Huy chăm nên bụng hơi to lên, múi bụng không còn rõ lắm. Lúc trước Nhật Huy nhìn Phong Đại thế này sẽ thấy ngại, thích thích, giờ nhìn chỉ sợ hắn nổi hứng làm gì mình.

Xong xuôi cả hai nằm trên giường. Giờ mới hơn ba giờ chiều, chẳng biết nên làm gì cho hết ngày. Quanh đi quẩn lại trong mấy bức tường việc có thể làm rất hạn chế. Đi cùng cảm giác chán nản, bí bách là sự sốt ruột, lo lắng. Thời gian càng trôi đi thời điểm phát tình càng đến gần, giờ Nhật Huy vẫn chưa biết sẽ thoát khỏi đây kiểu gì. Phong Đại cũng sốt ruột, nhưng hắn theo kiểu mong đợi, mong thời gian trôi qua thật nhanh để đánh dấu Nhật Huy.

Ngày trôi qua, theo đúng lịch thì hôm nay Phong Đại sẽ phát tình, còn Nhật Huy là ngày mai. Đáng lẽ kỳ phát tình của cả hai chênh hai, ba ngày. Có điều từ khi quan hệ chu kỳ phát tình dần thay đổi, chủ yếu do Nhật Huy bị pheromone của Phong Đại ảnh hưởng. Pheromone của Phong Đại có tính áp đảo và công kích rất cao, Nhật Huy vẫn chưa biết điều này.

Từ sáng sớm Phong Đại đã ôm ấp Nhật Huy, nôn nóng đợi kỳ phát tình ập tới. Pheromone kỳ phát tình của Phong Đại sẽ khiến Nhật Huy bị ảnh hưởng phát tình sớm. Nhật Huy sợ muốn nhũn người, tay với chân cứ thấy tê tê bứt rứt, bồn chồn không yên. Cậu sợ quá, cả người căng thẳng, mặt trắng bệch. Phong Đại an ủi:

- Đừng lo lắng, đánh dấu không đau lắm đâu, như kiến cắn ấy. Anh sẽ nhẹ nhàng, nha.

Phong Đại nói vậy Nhật Huy càng sợ. Phong Đại sờ eo Nhật Huy qua lớp áo. Nhật Huy giữ chặt gấu áo không cho Phong Đại luồn tay vào. Phong Đại cố kìm nén cảm giác nóng vội. Eo hắn gần lành, giờ quan hệ sẽ không vấn đề, nhưng nếu mạnh bạo quá chắc sẽ bị toác ra. Hắn không quan tâm, quan trọng là hắn sắp khiến Nhật Huy thành omega của hắn. Nhật Huy run người, cậu cảm nhận được Phong Đại đang rất hưng phấn, ánh mắt hắn hệt như sói đói sắp xé xác cậu.

- Huy ơi, anh thích em lắm.

Phong Đại thì thầm vào tai Nhật Huy, lời nào lời nấy đong đầy yêu thương, quyến luyến. Tim Nhật Huy đập thình thịch, cậu cắn môi, nhắc bản thân không được sa vào mấy lời đường mật. Nhật Huy cự quậy, kêu:

- Nóng quá, anh đừng ôm em.

Giờ là tháng năm, ở trên núi nhiều cây nên vẫn mát, không oi bức như ở thành phố. Nhật Huy không nghĩ được lý do nào khác ngoài nóng để giãy khỏi hắn.

- Để anh bật điều hoà.

- Anh đừng bật, bật lại lạnh.

- Không sao, anh ôm em.

Phong Đại bật điều hoà, không cho Nhật Huy rời khỏi hắn. Nhật Huy thầm chửi Phong Đại là đồ chó. Ti vi chiếu bộ phim Nhật Huy thích, gió điều hoà dễ chịu, vòng tay ấm áp, đồ ăn vặt để đầy bàn, nhìn sao cũng không chê trách hắn được.

Phong Đại bóp ngực Nhật Huy qua lớp áo, vân vê đầu ti cậu. Nhật Huy bị kích thích, mặt đỏ lên, hơi thở nhanh hơn. Nhật Huy cảm giác mình sắp bị ăn thịt.

- Em muốn ăn bánh kem.

- Hửm?

Nhật Huy vội nhắc lại: 

- Em thèm bánh kem. Anh đặt cho em đi.

Phong Đại hôn má Nhật Huy.

- Thèm lắm hả?

Nhật Huy tìm được lý do phân tán sự động chạm của hắn nên bấu lấy.

- Ừm, lâu rồi em chưa ăn. Anh đặt cho em đi, em muốn ăn. Anh bảo ngoan thì muốn gì cũng được mà.

Phong Đại nhìn đồng hồ. Hiện bốn giờ, đến tầm tối hắn sẽ phát tình, vẫn kịp đặt bánh về đây cho Nhật Huy ăn. Phong Đại đi lấy điện thoại, Nhật Huy ngồi đợi ở sofa. Cậu cắn móng tay, cảm tưởng mấy tiếng nữa bản thân sẽ gặp một việc rất kinh khủng, ghê gớm như lúc bố mẹ mất.

Mông Nhật Huy hết đau, Phong Đại để Nhật Huy ngồi lên đùi, cả hai cùng xem bánh kem. Nhật Huy muốn ăn bánh kem socola. Phong Đại đặt thêm vài cái để tủ lạnh ăn dần, để lâu quá không kịp ăn thì bỏ. Lúc nhắn địa chỉ hắn check điện thoại ra hướng khác.  

Bánh đặt tầm một tiếng rưỡi sẽ giao tới, nơi giao vẫn cách nhà 2 ki lô mét. Phong Đại muốn ôm tiếp, Nhật Huy bật dậy chạy sang bếp.

- Em dọn bếp để lát anh vứt rác.

Phong Đại hơi híp mắt nhìn theo Nhật Huy. Nhật Huy lại kiếm cớ tránh hắn. Tối hắn phát tình sẽ khiến Nhật Huy phát tình theo, hắn sẽ đánh dấu bé cưng, chắc bé cưng đang lo lắm. Phong Đại tặc lưỡi, tạm nhịn thêm mấy tiếng vậy.

Nhật Huy dọn bếp mà lòng lo ngay ngáy, càng dọn càng cố bày bừa thêm. Dọn đến hộc tủ bên dưới bếp Nhật Huy thấy cái chày Phong Đại dùng đập cửa sổ. Nhật Huy nghĩ nhanh mấy giây, mắt sáng lên. Cậu làm bộ như không có việc gì để mấy thứ lên mặt bàn, trong đó có cái chày, sau đấy lúi húi lau dọn phía dưới.

Phong Đại đứng cạnh nhìn Nhật Huy tất bật. Bờ mông cong vểnh, da trắng, ngón tay thon dài... cái gì cũng hút mắt hắn. Hôm nay Nhật Huy mặc áo phông cộc tay, quần ngố, cúi xuống lau dọn cổ áo trễ xuống thấy được hết phần ngực. Một loạt dấu hôn, vết cắn bị phạt hôm trộm dùng điện thoại mờ gần hết, chỉ còn mấy dấu hôn mờ mờ ở cổ hắn mới hôn để lại. Từ lúc vào đây Nhật Huy không chịu cho hắn tắm cùng, không thích ôm hắn, hôn hắn, hắn toàn phải nghiêm mặt hoặc nạt một, hai câu mới chịu làm. Hắn càng mong ngóng thời điểm mình phát tình, lúc đấy bé cưng có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Điện thoại Phong Đại rung, bên giao bánh sắp tới chỗ hẹn. Phong Đại vỗ mông Nhật Huy, cậu giật nảy người.

- Anh đi lấy bánh đây. Đợi anh nha, anh đi hai mươi phút thôi.

Nhật Huy đưa túi rác cho Phong Đại, đi ra chỗ cửa cùng hắn.

- Anh đi cẩn thận nha.

Trông y như một đôi yêu nhau hạnh phúc vậy. Phong Đại nhéo nhéo má Nhật Huy, hôn cậu mấy cái mới đi. Nhật Huy nhìn khung cảnh sau lưng Phong Đại, lòng càng thêm quyết tâm.

——————————

Vote, cmt sau đi đọc nha mn ^^ hihi để tui có động lực ra nhanh hơn