Điên Cuồng Độc Chiếm - Khủng Long Xanh

Chương 60: Bỏ trốn lần ba




Cửa đóng, Nhật Huy cất đồ trên bàn bếp về chỗ cũ, riêng cái chày cậu để riêng một góc. Cậu ngồi trước cửa sổ phòng khách, đợi Phong Đại lái xe đi rồi vào phòng ngủ lấy thẻ ngân hàng.

Phong Đại đánh tay lái, ngó màn hình thấy Nhật Huy đi vào phòng ngủ mở két. Hắn nhíu mày, từ lúc mua két Nhật Huy mở ra xem thẻ một, hai lần, lần nào xem xong cũng cất vào, lần này lại lấy ra. Phong Đại nhếch mép, chắc bé cưng định giở trò gì đây. Hắn không lo lắng, Nhật Huy còn lâu mới thoát khỏi hắn.

Phong Đại lấy bánh xong trở về nhà, Nhật Huy đang đi qua đi lại trong phòng khách, liên tục nhìn ra ngoài. Phong Đại nhìn đồng hồ, gần sáu giờ, sắp hè nên trời tắt nắng muộn, giờ mới sẩm tối. Phong Đại không đỗ xe trước nhà như lần trước, hắn lái xe về gara. Nhật Huy trông hắn về tới nơi có vẻ hoảng. Hắn mỉm cười lắc đầu, lát nữa đánh dấu không biết cậu sẽ bày ra dáng vẻ gì, chắc còn hoảng hơn bây giờ. Phong Đại cất điện thoại, ung dung xách túi bánh vào nhà. Hắn mở cửa, gọi:

- Huy ơi, anh về... Aaaa...

Phong Đại hét đầy đau đớn, quỵ xuống đất, hộp bánh kem rơi bịch xuống. Hắn cảm giác vết thương ở eo vỡ ra. Mắt hắn long lên, giận điên người. Hắn ngẩng phắt đầu, chưa kịp gào chửi Nhật Huy thì mặt bị đạp một phát thật mạnh, không kịp chống tay cả người đập xuống đất. Bóng người chạy vụt qua hắn. Phong Đại đè chặt vết thương ở eo, nhìn theo người chạy trối chết, gằn giọng:

- Lần này em xong đời rồi.

Nhật Huy chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại. Nhật Huy coi lần này như được ăn cả ngã về không. Chỗ giao hàng chắc chắn chưa đi xa, cậu kịp thoát thì vừa chạy vừa kêu cứu hi vọng họ nghe được.

Phong Đại về gần tới nhà Nhật Huy lập tức lên tinh thần. Đợi hắn đi ngang qua cửa sổ Nhật Huy vội lấy cái chày giấu sau lưng, canh sẵn ở cửa chính. Cửa mở, Nhật Huy lấy hết sức phang chày vào eo Phong Đại. Hắn lơ là ăn trúng một chày quỵ xuống, Nhật Huy bồi luôn một cú đạp vào mặt hắn, sau đấy phi ngay qua cửa.

Khoảnh khắc bước khỏi cửa Nhật Huy như sống lại, cả người tràn đầy năng lượng, cắm đầu cắm cổ chạy theo hướng hắn vừa đi lấy bánh. Cậu vừa chạy vừa gào:

- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Đừng đi! Cứu với! Tôi bị bắt cóc! Cứu...

Chạy được mấy trăm mét có thêm giọng khác chèn đè vào.

- Đứng lại! Nhật Huy! Quay lại đây! Nhật Huy...

Sau lưng truyền tới tiếng hét của Phong Đại. Nhật Huy loạng choạng suýt ngã. Cậu không dám quay đầu lại, chạy như bị ma đuổi.

Trời tờ mờ tối, đường càng lúc càng xấu. Nhật Huy không biết mình chạy đúng đường không, xe giao hàng kia đang ở hướng nào, chỉ biết mình phải chạy cách xa Phong Đại, lần này hắn bắt được cậu thì cậu xong đời.

Phong Đại chạy đuổi sau Nhật Huy một khoảng. Hắn vừa chạy vào gào gọi Nhật Huy, máu nhỏ giọt trên đất. Eo đau làm tốc độ chạy của hắn chậm hơn bình thường. Dù vậy thì khoảng cách giữa hắn và Nhật Huy càng lúc càng ngắn. Mắt hắn đỏ ngầu, long sòng sọc, giận điên người, lần này Nhật Huy chết với hắn.

- Nhật Huy! Nhật Huy!

Tiếng Phong Đại gần hơn, Nhật Huy vội ngoặt sang hướng khác. Chạy một lúc Nhật Huy đã thở dốc, tim đập nhanh, mạnh, đau cả lồng ngực, phải hít thở bằng miệng làm cổ họng đau rát. Cậu cố gào kêu cứu, không biết rằng hướng mình chạy và hướng xe giao hàng chệch hẳn khỏi nhau. Phong Đại gào còn to hơn cả cậu:

- Nhật Huy! Em đứng lại cho anh! Để anh tóm được thì chết với anh!

Nhật Huy sợ muốn chết. Nghe giọng hắn thì chỉ cách cậu vài mét. Thể lực cậu kém hắn nhiều, giờ hắn bị thương cậu vẫn không trên cơ được, hắn đuổi gần kịp cậu rồi. Cậu thở hồng hộc, mắt bắt đầu hoa, chếnh choáng. Nhật Huy ngoặt chỗ nọ, rẽ chỗ kia, mấy chỗ cành khô, cây bụi nhiều gai quệt vào người rách da chảy máu. Phong Đại đuổi theo cả đoạn loằng ngoằng, bị cành cây quệt vào làm hắn càng điên tiết, bắt đầu chửi bậy:

- Đ!t mẹ! Mấy cái cẳng cây chó má này!

Phong Đại gạt đống cành cây chặn mình, nghiến răng chửi. Tức giận che lấp cơn đau ở eo, hắn chạy nhanh hơn, khoảng cách rút lại trong nháy mắt. Nhật Huy cách hắn bốn bước chạy, rồi ba bước, hai bước. Trời tối hơn, dáng người nhỏ nhắn trước mắt hệt như miếng mồi dâng miệng sói, cách một xíu nữa sẽ đớp được.

Tiếng chân, tiếng thở dốc, chửi bới sát bên tai. Nhật Huy biết lần này mình không thoát được, cậu tuyệt vọng quá. Lần thứ ba trốn bị bắt được sẽ phải sinh em bé. Bị đánh dấu cậu đã không muốn thì làm sao chấp nhận chuyện trong bụng có thêm một cục thịt. Cậu gào thảm thiết:

- Cứu với! Ai cứu tôi với!!!

Nhật Huy vấp phải đoạn rễ cây nổi gồ ngoằn nghèo, ngã sõng soài trên đất, đá vụn li ti cọ xước hết đầu gối với cẳng tay. Cậu quên đau cuống cuồng bò lên. Cậu nghe được tiếng thở của hắn sát tai, cảm giác tay hắn chuẩn bị tóm cổ cậu. Vừa cảm giác là linh ứng ngay. Mới chống tay dậy cổ cậu đã bị nắm chặt, người bị ấn mạnh xuống đất kèm theo giọng nói đầy ám ảnh, đay nghiến của Phong Đại:

- Nhật Huy! Lần này em chết với anh!

Nhật Huy vùng vẫy, chửi bới:

- Cút đi! Cút đi! Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi bị bắt cóc! Tôi bị cưỡng hiếp! Cứu...

Phong Đại lật người Nhật Huy lại, tát mạnh vào mặt cậu. "Bốp, bốp". Tiếng chửi của Nhật Huy im bặt, tiếng tát giòn giã vang lên kèm tiếng kêu đau đớn. Phong Đại nhiều lần tức lắm phải kiềm chế không đánh Nhật Huy, nhắc bản thân phải trân trọng, nâng niu cậu, mấy lần cậu trốn hắn đều cố kìm được, riêng lần này hắn tức phát điên phải đánh cho Nhật Huy nhớ. Hắn mắng:

- Trốn này! Chửi này! Đã nói đến thế rồi vẫn trốn! Dám trốn nữa này!

Nhật Huy xây xẩm mặt mày, vội ôm lấy mặt quay người sang hướng khác. Cậu đau quá, hắn đánh cậu đau quá. Lần này cậu trốn được ra ngoài hắn sẽ hành cậu chết mất. Có khi hắn đánh cậu chết rồi vùi xác cậu ở đây cũng nên. Cậu sợ quá, cậu không muốn chết, cậu bật khóc vì sợ và đau:

- Đ... đau quá... Đừng đánh... Hu hu...

Phong Đại giữ chặt vai Nhật Huy không cho Nhật Huy quay hướng khác, gạt tay che chắn ra tát Nhật Huy hơn chục cái, Nhật Huy đến cả kêu cũng không kêu được. Sức Nhật Huy không bằng hắn, cố chống cự hắn càng đánh mạnh hơn. Trời tối hẳn, tiếng động vật, côn trùng bò ra kiếm ăn kêu rả rích cùng tiếng "bốp, bốp" nghe rợn cả người.

Phong Đại đánh hơn hai mươi cái mới bớt giận một chút. Mặt Nhật Huy bị đánh sưng vù, môi bập vào răng rách mấy chỗ, máu rỉ đầy mặt. Có lần vung tay Nhật Huy lắc đầu làm đập trúng mắt, một bên mắt tím bầm, không mở được.

Trời không đến mức tối đen như mực, vẫn nhìn thấy loáng thoáng khung cảnh xung quanh và người sát trước mặt. Phong Đại bật đèn ở điện thoại để sang bên cạnh, chỗ hai người bừng lên y hệt ngôi sao giữa đêm đen. Phong Đại bóp cằm Nhật Huy, gằn giọng:

- Còn dám trốn nữa không?

Nhật Huy lắc đầu, thút thít khóc. Ánh đèn hắt sáng một bên sườn mặt Phong Đại. Mặt hắn dữ tợn, vặn vẹo, mắt trợn to, đỏ ngầu, bên mắt mở được của Nhật Huy trông Phong Đại không khác gì ác quỷ.

- Không dám... hu hu... không dám nữa...

Phong Đại cười khẩy.

- Nói dối! Em toàn lừa anh!

- Không lừa nữa... không lừa nữa... đừng giết em... hu hu...

Hắn yêu Nhật Huy muốn điên luôn, làm sao hắn nỡ giết cậu. Hắn vỗ mặt cậu, vỗ mạnh, không phải kiểu vỗ yêu ngày thường.

- Anh yêu em thế làm sao giết em được. Hôm nay em làm anh điên lắm đấy. Em không ngoan tí nào cả nên anh mới đánh cho em nhớ tội, biết chưa?

Nhật Huy đỡ sợ hơn một tí vì Phong Đại không giết cậu. Mặt Nhật Huy giờ động vào là đau, cậu mếu máo:

- Biết rồi ạ. Đau quá, anh đừng... đừng đánh em nữa... hức... đau lắm...

Biết bị bắt Phong Đại sẽ hành cậu đủ kiểu, cậu cũng chuẩn bị tâm lý sẵn, mà đến lúc bị đánh đau quá vẫn phải cầu xin hắn. Phong Đại kéo cổ áo Nhật Huy xuống, mắt trợn lên, nghiến răng nói:

- Lúc trốn sao không nghĩ mà giờ lại xin hả?

- Em sai rồi, em sai rồi.

- Lúc nào cũng nhận lỗi, sao không thấy sửa hả?

Phong Đại vừa nói vừa xé toạc áo Nhật Huy. Nhật Huy cố chặn lại, khóc xin hắn. Phong Đại giơ tay lên doạ đánh tiếp:

- Muốn ăn đánh nữa hả?

Nhật Huy một tay che mặt, lắc đầu quầy quậy, tay kia giữ chặt mảnh áo rách che người. Phong Đại tức lắm nhưng không nỡ đánh tiếp, Nhật Huy bị hắn tát mặt mũi như thế kia hắn cũng đau lòng lắm. Hắn hạ tay, giằng mảnh áo rách khỏi người Nhật Huy vứt ra chỗ khác, mắng:

- Sao em cứ chọc điên anh thế hả?

Nhật Huy cố đẩy Phong Đại ra, mếu máo. Lần này hắn sẽ đánh dấu cậu, không ai cứu cậu cả, không ai cứu. Tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng mắng, tiếng côn trùng kêu, đêm tối mới chỉ bắt đầu.

———————————

Cmt, vote sau khi đọc nha ^^ chương sau H tưng bừng rồi