Phong Đại tụt quần Nhật Huy vứt ra xa. Nhật Huy để thẻ ngân hàng trong túi quần. Cậu hoảng loạn vùng dậy muốn bò ra chỗ vứt quần. Phong Đại đè nghiến Nhật Huy xuống. Lúc giằng quần hắn đụng qua túi quần, hắn biết ngay là thẻ ngân hàng. Giỏi thật, nhăm nhe trốn ngay từ lúc hắn trả thẻ. Hắn quát:
- Nằm im! Còn bướng anh bẻ đôi cái thẻ kia!
Nhật Huy điếng người, không vùng vẫy kịch liệt nữa, mếu máo xin hắn, mấy vết rách ở mồm rỉ máu nhiều hơn, lem nhem hết mặt cậu.
- Đừng, đừng bẻ, em xin anh... hu hu... Đồ của bố mẹ em mà.
- Thế thì nằm im! Đừng để anh phải đánh em tiếp.
Trên người Nhật Huy còn mỗi quần lót, Nhật Huy giữ chặt cạp quần, níu kéo thứ che chắn duy nhất dù biết không giữ được lâu. Phong Đại bóp cổ tay Nhật Huy, mắt trợn to, gằn giọng:
- Bỏ tay ra! Anh điên lên bẻ gãy tay em đấy.
Nhật Huy khóc, bây giờ hắn đã điên rồi. Phong Đại thấy Nhật Huy vẫn giữ chặt cạp quần, hắn bóp tay Nhật Huy một cái thật mạnh, Nhật Huy đau phát khóc.
- Bỏ tay ra nhanh lên!
Nhật Huy khóc không ra hơi, thả lỏng hai tay giữ cạp quần. Phong Đại chỉ đợi có thế giật phăng quần lót vứt đi. Nhật Huy bị lột sạch, trần truồng nằm trên đất. Dáng người cậu thon dài, da trắng, nhiều dấu vết thân mật phai gần hết, cậu nhóc mềm oặt hệt như tinh thần chủ nhân. Riêng mặt cậu thì thê thảm khỏi bàn, không nhìn nổi cậu nhóc sáng sủa, hoạt bát, mặt búng ra sữa ngày trước. Chỗ hai người giằng co toàn đá vụn nhỏ, sắc, da Nhật Huy bị đè nghiến tạo thành nhiều vệt đỏ xước rướm máu. Cậu run rẩy, mặt mũi bầm dập, gió rừng thốc vào lạnh nổi hết gai ốc.
Phong Đại chen giữa hai chân Nhật Huy, quần áo hắn hơi xộc xệch, chân đè lên đùi cậu để cậu không trốn được. Một tay hắn chặn Nhật Huy, một tay kéo khóa quần. Cậu cố xin hắn:
- Tha cho em... Em sai rồi... Em xin lỗi, anh bỏ qua cho em nốt lần này... Hu hu, Đại ơi, em xin anh... Anh Đại ơi, tha cho em...
Phong Đại kéo khóa quần xuống, lôi con quái vật nửa tỉnh nửa mê ra. Hắn rít lên:
- Im mồm!
- Em đau lắm... Em đau lắm anh ơi... hu hu...
Phong Đại quỳ từ nãy tới giờ cũng đau chân, nhìn tới Nhật Huy trần truồng bị đá vụn cứa xước da thịt hắn cũng thấy xót. Hắn nhấc chân đè cậu lên, cậu tưởng hắn mủi lòng vội nhổm dậy bò sang chỗ khác, mồm liên tục xin lỗi:
- Em biết sai rồi, em biết sai rồi.
Phong Đại không thèm đếm xỉa tới sự hối lỗi của Nhật Huy. Hắn kéo lại khóa quần, nhặt thẻ ngân hàng với điện thoại soi đường, túm cổ Nhật Huy mới bò cách hắn ba bước. Mặt hắn vặn vẹo, trông như sắp đánh cậu tiếp:
- Định bò đi đâu?
Nhật Huy vội che mặt sợ Phong Đại đánh tiếp.
- Không, không đi đâu hết.
Hắn bặm môi, hắn không muốn đánh Nhật Huy. Hắn không muốn Nhật Huy thấy hắn là co rúm người lại phòng vệ. Hắn không muốn Nhật Huy nghĩ rằng hắn tức sẽ đánh cậu. Hắn... hắn chỉ đánh cậu đúng lần này thôi. Giọng hắn dịu đi một chút:
- Anh không đánh em nữa đâu. Đừng sợ anh thế.
Phong Đại buông cổ Nhật Huy, kéo cậu sang chỗ khác. Ánh sáng chỉa loạn xạ lung tung trong đêm tối tạo thành một con đường ngoằn nghèo. Phong Đại đi phăm phăm, lôi kéo thô bạo, mặc kệ Nhật Huy giãy dụa. Dép cậu rơi từ bao giờ, lòng bàn chân bị sỏi đá vụn cọ xước mấy chỗ, móng chân út bên trái lúc ngã bị nghiến hơi bật ra rướm máu. Toàn thân cậu chỗ nào cũng đau, cố cầu xin lòng thương hại của hắn.
- Anh ơi, chân em đau... người em đau, anh tha cho em đi... hu hu... em không dám nữa, em biết sai rồi, anh đừng phạt em.
Phong Đại dừng lại, soi đèn chỗ chân Nhật Huy thấy nó rỉ máu thật. Bé cưng của hắn trần truồng, run rẩy, mặt bị hắn đánh sưng tím, người đầy vết xước. Đáng lẽ hôm nay sẽ rất tuyệt vời, giờ chỉ còn suy nghĩ muốn hành hạ cậu cho hả giận. Hắn vừa tức vừa đau lòng, hắn đâu muốn làm cậu thành thế này. Nếu việc này tiếp diễn hắn sẽ hành xử y hệt người kia. Phong Đại mím môi, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ đấy được. Nhật Huy tưởng Phong Đại nguôi giận, cậu mếu máo xin:
- Anh ơi, hức, mình về nhà đi, em lạnh.
Phong Đại vác Nhật Huy lên vai. Cậu chới với, hơi giãy, luôn mồm xin lỗi Phong Đại, mong hắn bỏ qua lần này không phạt cậu. Cậu biết xác xuất để hắn bỏ qua rất nhỏ, nhưng giờ không biết làm cách nào khác ngoài cầu xin. Cậu không muốn bị đánh dấu, cậu không muốn có em bé. Phong Đại im lặng, vác cậu đi phăm phăm.
Nhật Huy cứ tưởng Phong Đại đưa cậu về nhà. Không ngờ Phong Đại đi thêm tầm một trăm mét thì có khu đất bằng phẳng, Phong Đại thả Nhật Huy xuống, đẩy cậu nằm vật ra đất. Nhật Huy không bị đau như lúc nằm trên đá vụn. Phong Đại chen giữa hai chân Nhật Huy, đầu gối đè bắp đùi cậu, vội vã cởi quần áo. Nhật Huy biến sắc, hắn phạt cậu ở đây luôn. Cậu mếu máo đập vào ngực hắn, chân quẫy quẫy muốn trốn.
- Tha cho em đi, tha cho em đi, em không dám nữa đâu... hu hu...
Phong Đại cởi áo quăng ra sau lưng Nhật Huy để Nhật Huy lót lưng. Hắn bóp cằm cậu, lực tay rất mạnh, Nhật Huy không ú ớ được gì. Hắn nhéo đầu ti cậu, cậu nhăn mặt, hắn gằn giọng:
- Làm sai thì phải bị phạt!
Phong Đại cảm giác bản thân sắp phát tình, tim hắn đập nhanh, hơi thở nóng rực, pheromone tản ra. Đợi nó ập tới Nhật Huy sẽ bị ảnh hưởng phát tình sớm. Hắn sẽ đánh dấu cậu, tạo kết bắt cậu phải mang thai. Hắn sẽ biến cậu thành omega của hắn, khiến cậu mang thai con của hắn.
Mắt Phong Đại trợn lên, kéo giật tóc Nhật Huy ra sau bắt cậu ngửa cổ. Hắn cắn mút môi cậu, ngấu nghiến nó. Hắn làm rất mạnh như thể trút giận, chẳng có tí yêu thương nào. Hắn liếm sạch máu rỉ ra ở vết rách trên môi cậu. Nhật Huy bị xót, muốn lắc đầu mà bị hắn giữ chặt. Pheromone của Phong Đại bao lấy người Nhật Huy, ngọt phát sợ. Cậu bị ảnh hưởng, người bắt đầu thấy nóng dù cậu không muốn.
Phong Đại ấn Nhật Huy xuống đất. Sau lưng Nhật Huy lót áo của Phong Đại, vứt lộn xộn vẫn cấn lưng, đỡ hơn nằm trên đá vụn. Hắn tụt quần đá sang bên cạnh, cạ con quái vật bừng bừng sức sống vào bụng cậu. Vết thương ở eo hắn bị Nhật Huy đập vỡ ra, giờ máu vẫn rỉ, hắn chẳng quan tâm lắm. Một giọt máu nhỏ lên bụng cậu, nó nóng hôi hổi.
- Nhật Huy, tất cả là tại em. Hôm nay anh định đánh dấu em nhẹ nhàng, yêu em, thương em. Rồi xem em làm gì đây? Ai bảo em chạy trốn hả? Ai bảo em kêu cứu hả? Em tưởng làm sai xin lỗi là xong à? Anh nói cho em biết, hôm nay em phải trở thành bạn đời của anh, mang thai con của anh.
Nhật Huy cứng ngắc người vì sợ, mặt trắng bệch. Pheromone bao quanh cậu nồng hơn. Cậu cố chịu đựng, mặt hồng hồng, gồng người lên không phóng ra pheromone đáp lại. Nhật Huy cầu xin càng thảm thiết, cậu biết đến giờ phút này không ai cứu cậu cả:
- Đừng! Đừng! Em biết sai thật rồi! Em không trốn nữa, em sẽ ở yên trong nhà. Em không muốn có con! Em xin anh!
Phong Đại mặc kệ Nhật Huy kêu gào, không nảy sinh tí ti thương hại. Hắn ấn con quái vật vào lỗ nhỏ, đỉnh đầu đi vào một ít. Bên trong khô khốc, vách thịt bị căng hết cỡ. Hắn tản ra nhiều pheromone thế mà Nhật Huy chỉ hơi động tình, chỗ này chưa rỉ nước. Nhật Huy cảm giác người đột nhiên bị nong ra, đau nhói. Cậu đẩy mạnh eo Phong Đại, động đúng chỗ vết thương của hắn. Hắn đau gập người, con quái vật tuột ra. Cậu che lại lỗ nhỏ, nức nở:
- Đau lắm, đau lắm. Anh đừng làm, em chết mất.
Phong Đại nghiến răng chịu đau, tự nhủ không được đánh Nhật Huy. Hắn sốt ruột, hắn không muốn mất thời gian nới lỏng hay đợi Nhật Huy phát tình. Cáu hơn là Nhật Huy không phóng ra pheromone, miệng thì bảo biết lỗi, hành động hoàn toàn trái ngược, đến giờ vẫn cứng đầu.
Phong Đại đứng phắt lên, kéo Nhật Huy ngồi dậy. Mặt cậu ngang eo hắn, con quái vật chọc vào miệng cậu. Hắn quát:
- Há miệng ra!
Nhật Huy nhìn thứ thô to trước mặt mà sợ. Cậu ăn nằm với Phong Đại cả năm, biết rõ cơ thể hắn thế nào, giờ cậu ngoài sợ với ghê tởm ra không còn ham muốn khác.
Người Phong Đại nóng hơn, cảm giác bồn chồn, bứt rứt tăng lên đột ngột, pheromone nồng nặc. Nhật Huy sợ hãi nhìn Phong Đại, hắn sắp phát tình rồi.
Phong Đại thấy Nhật Huy chần chừ, hắn cậy miệng cậu, đẩy hông, con quái vật đâm thẳng tới cuống họng. Nhật Huy buồn nôn, cổ họng co thắt từng đợt, nước mắt trào ra, mắt mở to hết cỡ. Phong Đại thở ra đầy thoả mãn, cả người râm ran sung sướng, đỉnh đầu con quái vật tê tê buồn muốn xuất luôn, cũng do thời gian vừa rồi nhịn lâu. Hắn hít thở mấy nhịp kìm lại.
Đợi bình tĩnh, Phong Đại giữ chặt đầu Nhật Huy rồi di chuyển, lần nào cũng đâm sâu vào cuống họng. Nhật Huy đập eo hắn, cậu không chịu được. Hắn túm hai tay cậu giữ trên đỉnh đầu, một tay giữ đầu cậu không cho cậu thoát. Hắn vừa đưa đẩy eo vừa nói:
- Cứng đầu thế không biết, em nghe lời thì chết ai hả? Có chịu phóng pheromone ra không? Mau phóng pheromone ra nhanh lên!
Nhật Huy vẫn không chịu phóng pheromone. Phong Đại đưa đẩy eo càng ác hơn. Nhật Huy cảm tưởng họng sắp bị hắn đâm thủng, nước bọt nước mũi nước mắt chảy lem nhem hết mặt. Hắn sắp giết cậu rồi.
Phong Đại bỗng dừng lại, tim hắn đập mạnh, kỳ phát tình ập tới, nồng độ pheromone tăng gấp chục lần. Nhật Huy rùng mình, khiếp sợ nhìn hắn. Cậu bị pheromone kích thích cho người nóng bừng, tim đập nhanh, cảm giác khô nóng dâng cao, nhiều luồng nhiệt tập trung hết xuống dưới eo. Cậu động tình, lỗ nhỏ nhíp nhíp rỉ nước, không kìm được toả ra pheromone bạc hà thơm mát.
Phong Đại cảm nhận được pheromone của Nhật Huy, cả người như bùng nổ. Hắn rút con quái vật khỏi miệng Nhật Huy, ấn cậu xuống đất, lật úp người cậu lại. Hắn phải chịch chết cậu, phải đánh dấu cậu, phải tạo kết trong lỗ nhỏ của cậu. Nhật Huy quờ quạng bao chặt gáy, cậu không thoát được rồi.
—————————————
Đọc xong vote, cmt ủng hộ tui nha ^^ hihi để có động lực ra sớm. Truyện chỉ up trên wattpad, ngoài ra đều là ăn cắp