Em bé đầu được bác sĩ cắt dây rốn. Y tá quấn khăn quanh người bé, bế bé lên chỗ Nhật Huy để thực hiện tiếp xúc da kề da. Phong Đại run run vén áo bệnh nhân của Nhật Huy lên tận cổ, rơm rớm nước mắt nhìn con trai lớn của hai người khóc oe oe. Nhật Huy cũng xúc động. Trong thai kỳ không ưa chúng nó tới mấy thì tới khi sinh bản năng của người làm cha làm mẹ cũng nổi lên.
Y tá đặt em bé lên lồng ngực của Nhật Huy. Nhật Huy run run, cậu khóc luôn. Nhỏ quá, em bé nhỏ xíu, khóc oe oe ngọ nguậy trên ngực cậu. Phong Đại lau nước mắt, nhắc Nhật Huy:
- Em ôm con đi, con nó đang đợi em ôm kìa.
- Ừm.
Nhật Huy sụt sịt chạm vào lưng bé, đầu ngón tay run run. Nhỏ quá, ấm quá, sinh linh bé nhỏ run rẩy khóc lóc dưới lòng bàn tay cậu, cậu cũng khóc theo nó. Em bé cảm nhận được ba mình, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi nín hẳn, nằm kêu ọ ẹ mấy tiếng nho nhỏ. Chất gây trên người bé hơi nhiều, chạm vào dinh dính, trắng lốm đốm, có chỗ cộm thành mảng nhỏ. Nhật Huy vuốt ve lưng nó, hơi ngóc đầu dậy xem nó giống ai. Mới sinh da em bé chưa căng, đỏ hỏn nhăm nhúm, trông như con khỉ con. Cậu rơm rớm nước mắt, nói nhỏ:
- Trông xấu thế, chẳng giống ai cả.
Phong Đại hít hít mũi sụt sịt, ngón tay chạm nhẹ vuốt ve lưng em bé.
- Qua mấy ngày nữa mới trông rõ được. Chắc giống em đấy, trông yêu thế này mà.
Bụng Nhật Huy lại nhẹ hơn, đứa thứ hai được lấy ra. Nhật Huy thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng. Em bé thứ hai hơi im ắng. Phong Đại ngó về sau, hắn sợ con bị làm sao nhưng không nói Nhật Huy biết. Bác sĩ phải tét mông bé chục cái mới chịu khóc, tiếng khóc không to như anh trai. Nghe thấy tiếng của đứa thứ hai Phong Đại mới thở phào, cuối cùng cũng xong rồi.
Đứa thứ hai nhỏ hơn đứa đầu, sau cổ có cái bớt hình thoi bằng móng tay cái. Phong Đại cởi áo, làm động tác muốn bế đứa đầu:
- Để anh ôm đứa lớn cho. Em ôm đứa nhỏ nhé.
Y tá bế bé thứ hai tới chỗ Nhật Huy. Nhật Huy luống cuống không biết phải bế đứa lớn đưa cho Phong Đại thế nào. Phong Đại cẩn thận bế đứa đầu lên, y tá đặt đứa thứ hai lên ngực Nhật Huy. Đứa thứ hai đặt lên ngực Nhật Huy một tí thì dừng khóc, nằm ọ ẹ ọ ẹ. Nhật Huy sụt sịt, đứa này còn bé hơn nữa, nhỏ quá đi mất. Nhật Huy vuốt lưng vuốt tóc nó, tim mềm nhũn, em bé của cậu với Phong Đại nhỏ quá.
Phong Đại nằm ngả lên giường trống cách đấy mấy bước. Hắn ôm bé đầu trong ngực, tay vỗ nhè nhẹ lưng bé. Phong Đại hôn tóc nó, bị dính gây vào miệng cũng kệ. Hắn nhìn con lớn đầy trìu mến, yêu thương, nhìn đứa thứ hai bé hơn cũng vậy. Nhìn tới Nhật Huy ánh mắt hắn dịu dàng hơn nữa, tình yêu muốn tràn ra ngoài. Nhật Huy cảm giác Phong Đại nhìn mình, cậu quay sang nhìn hắn. Phong Đại mỉm cười, Nhật Huy cũng cười đáp lại hắn, giờ phút này chẳng ai nhớ tới những khúc mắc đã xảy ra, đều đắm chìm trong hạnh phúc.
Bác sĩ khâu vết mổ cho Nhật Huy. Y tá đón lấy bé lớn từ tay Phong Đại, đưa bé đi vệ sinh. Phong Đại ôm bé thứ hai một lúc, sau đó đưa bé cho y tá. Hắn vuốt tóc Nhật Huy, hôn trán cậu:
- Em giỏi lắm. Hai em bé không có việc gì cả, khỏe mạnh lắm. Đứa nhỏ có cái bớt sau gáy đấy, nữa em thấy không?
- Em không để ý. Bớt trong như nào?
Hai người nói qua lại vài câu. Nhật Huy cảm nhận được từng đường kim đâm qua da thịt mình, vẫn còn thuốc tê nên không thấy đau. Nhật Huy hỏi:
- Anh ơi, khâu sắp xong chưa?
Phong Đại ngó ra sau, quay lại nói:
- Sắp xong rồi, được hơn nửa rồi đấy.
Nhật Huy gật đầu. Lúc bầu hai đứa bụng cậu to lắm, giờ sinh mổ xong da thừa chắc phải cả rổ, chả biết bao giờ mới hồi lại.
Vết mổ khâu xong, Phong Đại đeo bịt mắt, bịt tai cho Nhật Huy, đẩy cậu về phòng nghỉ. Nhật Huy nằm im trên giường, không dám động đậy sợ làm bục vết mổ. Cậu cũng không dám động tới bịt mắt hay bịt tai, cậu lo Phong Đại ở ngay bên cạnh nhìn thấy sẽ tức giận. Phong Đại với bác sĩ đang nói chuyện, cậu không nghe được gì, đoán họ đang nói về tình trạng của cậu và hai đứa nhỏ.
Niềm hạnh phúc dần bình ổn, Nhật Huy lại nghĩ tới tháng ngày sắp tới. Cậu có tình cảm với hai đứa trẻ mà không được nhiều, mới bắt đầu xuất hiện gần đây. Cậu mừng vì bản thân có thể sống để chăm sóc tụi nhỏ, xen lẫn đấy là sợ hãi vì hai đứa trẻ này là con của cậu và Phong Đại. Sau hôm nay bọn nó sẽ phải chôn chân trong bốn bức tường như cậu. Nhật Huy chảy nước mắt, suy nghĩ ngổn ngang trăm mối.
Nhật Huy ngủ lúc nào không hay, sau đấy tỉnh vì thuốc hết tác dụng, vết mổ âm ỉ đau, đau tăng cho tới khi cậu không chịu được. Cậu quờ tay xung quanh, đau không ngồi dậy được, gọi:
- Anh ơi, anh ơi, bụng em đau quá. Anh làm gì đi, đau quá đi mất.
Phong Đại lấy viên đặt hậu môn giảm đau đặt cho Nhật Huy. Thuốc ngấm nhanh, cơn đau dịu đi, Nhật Huy mệt ngủ tiếp. Hai đứa bé nằm giường bên cạnh thiu thiu ngủ. Cả hai tắm xong trông sạch sẽ, đáng yêu, chưa nhìn ra được giống Phong Đại hay giống Nhật Huy hơn. Phong Đại chống cằm ngắm con, ngắm bạn đời. Hắn thấy thỏa mãn vì mọi dự định đều tốt đẹp.
Nhật Huy ở viện ba ngày. Trong ba ngày này Phong Đại luôn túc trực chăm sóc cậu, hai đứa bé cũng một tay hắn chăm. Nhật Huy đau nên không ôm hai bé được lâu, thỉnh thoảng Phong Đại mới bế qua cho cậu ngó một xíu.
Vết mổ của Nhật Huy không có vấn đề gì, tới ngày thứ tư Phong Đại đưa cả nhà về. Phong Đại dẫn Nhật tới như nào, lúc về y chang vậy. Hắn bọc cậu kín mít, bịt mắt, bịt tai cậu rồi bế cậu ra ngoài, hai đứa con bế ra sau. Nhật Huy ngồi ghế phía sau, hai đứa nhỏ nằm trong làn bên cạnh, chúng ngủ say không biết gì.
Về tới nhà, Phong Đại bế Nhật Huy vào trước, để cậu nằm lên giường rồi ra ngoài bế con. Nhật Huy nằm im, tới lúc Phong Đại quay lại cậu mới hỏi:
- Anh ơi, em bỏ ra được chưa?
Phong Đại gỡ đồ cho Nhật Huy, cười với cậu:
- Cục cưng, chúng mình về nhà rồi.
Nhật Huy nhìn căn nhà, cảm giác vừa quen thuộc vừa hụt hẫng.
Tối đến, Phong Đại xem hướng dẫn, bắt đầu lắp rào chắn giường. Lắp xong Phong Đại nằm giữa, hai đứa nhóc nằm một bên, Nhật Huy nằm phía bên kia.
Nhật Huy hơi nhổm dậy ngó hai đứa nhóc đang ngủ. Cậu vừa muốn gần gũi, vừa muốn tránh xa tụi nhỏ. Đây là con cậu, cậu không ghét được. Trong lòng lại có phần bài xích vì đây là kết quả sau nhiều lần cậu bị cưỡng ép. Cậu vừa ghét vừa sợ Phong Đại, với bọn nó... cậu không chắc có thể yêu thương bình thường được không, riêng sự lo lắng thì vẫn có.
Phong Đại đắp chăn cho hai đứa, xong quay sang ôm Nhật Huy. Hắn thủ thỉ:
- Em ngủ đi. Anh đặt chuông rồi, lát anh dậy cho bọn nó bú, em không cần dậy đâu. Nghỉ ngơi cẩn thận để vết khâu mau lành, ngủ đi nào.
Phong Đại vuốt ve má Nhật Huy, hôn hít mấy cái. Nhật Huy ậm ờ đồng ý, nhắm mắt lại. Phong Đại kéo chăn đắp ngang ngực Nhật Huy, tay vỗ nhè nhè bả vai cậu. Hắn không đả động gì tới phần bụng, vết khâu mới hơi se, cần một thời gian mới lành hẳn. Da bụng Nhật Huy nhão nhoét, chảy xệ, chả biết khi nào mới hồi lại, mà cũng chẳng về được như cũ, vẫn sẽ bị nhăn nhúm. Phong Đại yêu chết đi được vết sẹo này, đây là minh chứng Nhật Huy hi sinh vì hắn.
Nhật Huy hé mắt nhìn Phong Đại, thấy hắn chưa ngủ lại nghển cổ nhìn hai đứa, thấy chúng nó nằm ngủ rất ngoan mới nằm xuống. Cậu tự nhủ đợi khỏe hẳn sẽ tập chăm sóc chúng, đây là con cậu, cậu không được bỏ bê. Phong Đại thấy Nhật Huy để ý hai đứa rất vui, dần dần cuộc sống của hai người sẽ đi vào quỹ đạo.